[MINH HUỆ 18-6-2015] Con xin kính chào Sư phụ. Xin chào các đồng tu Đại Pháp!

Tôi là một học viên 20 tuổi đến từ miền Bắc Carolina. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng cha mẹ vào năm 1998 tại Mỹ. Dưới đây là kinh nghiệm tu luyện của tôi từ khi còn bé.

Tu luyện cá nhân

Khi còn bé, tôi là một tiểu đệ tử rất tinh tấn. Tôi có một hiểu biết rất đơn giản về Pháp nhưng luôn hoàn toàn tin rằng Pháp là tốt. Tôi còn nhớ khi mình được năm tuổi, tôi nghĩ rằng ai cũng có một Sư phụ, vì vậy khi đó tôi đã hỏi một người bạn tốt nhất của tôi rằng: “Ai là Sư phụ của cậu?” Cô ấy trả lời, “mình không biết…bố của mình, mình đoán vậy?” Trở thành một học viên luôn là một điều gì đó đã được ấn định đối với tôi và khi tôi trưởng thành, tôi càng trở nên ý thức được hơn rằng mình cách biệt với người thường như thế nào.

Thời THCS và PTTH, tôi dần trở nên kém tinh tấn và chưa bao giờ làm tốt trong việc giảng chân tướng cho bạn bè của mình bởi vì tôi nghĩ nói với họ rằng mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sẽ khiến tôi có vẻ như bị lập dị.

Nhìn lại, tôi tự ý thức được nguyên do của vấn đề là do thực tế tôi đã không học Pháp đủ và không có được một thể ngộ vững vàng. Tôi hiểu rằng mình phải thức tỉnh những người có mối quan hệ tiền duyên với mình tuy nhiên tôi đã không hoàn toàn hiểu thấu được tính nghiêm túc của vấn đề.

Là một học viên trong trường đại học

Ở vùng tôi, có một vài học viên khác đã cùng tôi trưởng thành và chúng tôi đã thiết lập thời gian học Pháp hàng ngày để cùng nhau đọc trực tuyến. Đó chắc chắn là thói quen tốt nhưng tôi thực sự tham gia một cách thiếu trách nhiệm và thường không toàn tâm học Pháp. Vào những ngày tôi bận, tôi sẽ kiếm cớ để không đọc và chỉ nói rằng tôi sẽ tự học sau. Tôi không nghĩ rằng tình trạng của tôi có vấn đề bởi vì tôi nghĩ rằng học Pháp một cách máy móc còn tốt hơn là không.

Do không có chính niệm mạnh mẽ, tôi đã quá đắm chìm trong cuộc sống đời thường và quan tâm đến nhiều thứ như đi chơi với bạn bè, đạt được điểm tốt, đi du lịch hay du học nước ngoài, điều mà người thường coi đó như là “trải nghiệm đầy ý nghĩa”. Tôi đã tìm hiểu về một chương trình học hai tháng ở nước ngoài tại Singapore mà dường như sẽ rất thú vị cho mùa hè sau năm học đầu tiên của tôi ở trường.

Tôi đã dành nhiều tháng để hoàn thiện việc xin xét tuyển và gần như chắc chắn rằng chương trình đó rất hoàn hảo đối với tôi. Dù vậy, trong quá trình xin xét tuyển, tôi đã nhận được một bức thư từ người quản lý văn phòng của một hạng mục Đại Pháp hỏi xem tôi có muốn đến New York vào mùa hè để thực tập hay không. Hè trước đó tôi đã làm việc cho họ từ nhà và tôi quyết định rằng tôi sẽ lưu ý đến việc này như một kế hoạch dự phòng.

Khi quyết định về chương trình đi học ở nước ngoài được công bố, tôi khá ngạc nhiên khi thấy mình không được nhận. Tôi dường như đáp ứng mọi thứ mà họ tìm kiếm và tôi cảm thấy mình là một ứng cử viên rất sáng giá. Sau này tôi đã nhận ra rằng đó là an bài của Sư phụ và tôi được an bài đi New York vào mùa hè để làm việc Đại Pháp. Tôi không biết mình mong đợi điều gì nhưng tôi trở nên rất háo hức với cơ hội lần này và trong tâm tôi biết rằng trải nghiệm này sẽ là sự thay đổi trong đời.

Thực tập trong một hạng mục Đại Pháp

Vào ngày làm việc đầu tiên, tôi đã tham gia vào ba buổi học Pháp khác nhau tại văn phòng. Môi trường tu luyện ở đó khiến tôi kinh ngạc và tôi nghĩ rằng những chia sẻ sau buổi học vô cùng đáng quý và mở rộng tầm mắt. Các học viên đã liên hệ công việc với trạng thái tu luyện của họ, hướng nội khi gặp vấn đề và nhắc nhở lẫn nhau về tầm quan trọng của công việc.

Tôi đang làm việc cho một nhóm mạng và tôi nhớ một học viên nói rằng mặc dù lưu lượng truy cập trang mạng của chúng tôi hầu như bị tác động bởi thuật tìm kiếm của Google, chúng tôi phải luôn nhớ rằng Google tồn tại như một công cụ để dùng trong Chính Pháp. Lời nói đó vang vọng trong tôi và đó là khi tôi nhận ra rằng mình chưa bao giờ hiểu được mọi thứ thực sự tồn tại ngày nay đều là vì thời kỳ Chính Pháp.

Qua học Pháp, tôi nhận ra rằng tôi có chấp trước mạnh mẽ vào đạt viên mãn và cả đời tôi đã lớn lên cùng với tâm sợ hãi không đạt được tiêu chuẩn.

Vào năm 2002, trong kinh văn “Giảng Pháp Luân lưu tại Bắc Mỹ”, Sư phụ giảng:

“Nếu chỉ lấy viên mãn cá nhân ấy làm việc cao nhất, thì tôi nói rằng nó không xứng với đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp…Chư vị cùng thời với Chính Pháp; Đại Pháp đã giao phó cho chư vị trách nhiệm và sứ mệnh vĩ đại… Do đó sự việc cứu độ chúng sinh của chúng ta chẳng phải thật xuất sắc là gì? Thật vĩ đại là gì? Thực ra nó cũng rất cấp thiết.”

Đoạn kinh văn này khiến tôi nhận ra rằng tâm sợ hãi to lớn đã cản đường tôi như thế nào và đều không có lợi một chút nào cho sự đề cao của tôi. Tôi đã có thể bỏ đi quan niệm đã thấm sâu này và quyết định từ nay trở đi tập trung hoàn toàn vào việc đề cao bản thân vì để cứu độ chúng sinh.

Dành thời gian làm hạng mục Đại Pháp cùng với việc hàng ngày học Pháp và môi trường tu luyện chuyên sâu, tôi đã cảm nhận được sự đề cao trong mỗi từng tế bào trong sinh mệnh tôi. Tôi cảm thấy giống như mình lại được đắc Pháp lần nữa và giống như mọi thứ cuối cùng đã “hoà hợp” với tôi. Trước đây, tôi chủ yếu làm những gì mà cha mẹ muốn nhưng giờ đây cuối cùng tôi đã học để chọn lựa trở thành một học viên tinh tấn vì chính bản thân mình.

Cuối mùa hè, tôi sợ hãi khi phải rời khỏi New York cùng môi trường tu luyện vô cùng đáng trân quý và thật sự tôi không muốn trở lại trường học, nơi mà tôi không thể chỉ tập trung vào việc làm ba việc mỗi ngày. Tuy nhiên, tôi biết rằng con đường của tôi là quay trở lại trường học của mình và thức tỉnh chúng sinh ở đó.

Con đường tu luyện của tôi

Với một tâm thái mới, tôi cảm thấy phải khẩn trương giảng chân tướng một cách toàn diện cho bạn bè và các bạn học cùng lớp tôi. Tôi nhận ra rằng việc giảng chân tướng cho những người mà quan tâm đến tôi sẽ có tác động rất lớn vì họ tin vào những điều mà tôi nói. Đặc biệt khi tôi xuất tâm từ bi, tôi thấy rằng các bạn của mình đã thực sự lắng nghe khi tôi nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp.

Nhiều bạn học của tôi dường như ngay lập tức hiểu được rằng Đại Pháp là tốt và những gì mà chính phủ Trung Quốc đang làm là sai. Một trong những người bạn của tôi có bạn gái người Trung Quốc và khi cậu ấy nghe tuyên truyền chống lại Đại Pháp, cậu ấy nói với tôi: “Mình sẽ hỏi cô ấy xem liệu cô ấy đã từng nghe thấy việc này chưa và nếu cô ấy có những suy nghĩ không tốt về Pháp Luân Đại Pháp, mình sẽ chia tay với cô ấy.”

Bởi vì trước đây tôi đã không giảng chân tướng cho phần lớn bạn bè của tôi, tôi chưa bao giờ giải thích lý do thật sự tại sao tôi không uống rượu và luôn giải thích một cách mơ hồ rằng đó là lựa chọn cá nhân. Điều này khiến họ tin rằng có thể một ngày nào đó tôi sẽ uống rượu và đôi lúc họ vẫn mời tôi uống nhưng tôi luôn từ chối họ.

Sau khi tôi nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và giải thích rằng tôi không uống rượu bởi vì tôi tu luyện, họ đã rất hiểu cho tôi và không bao giờ đề cập đến việc uống rượu với tôi nữa. Kể từ đó, các bạn của tôi rất ủng hộ và đôi lúc còn hỏi thêm tôi về môn tu luyện và cuộc bức hại.

Mặc dù tôi giảng chân tướng cho bạn bè có hiệu quả và kết quả thật phi thường, tôi cảm thấy thực sự không thoải mái khi phải quay trở lại xã hội người thường và tôi phải mất một thời gian để quen lại với việc đó. Ban đầu, tôi không quan tâm đến những chuyện phiếm dường như vô dụng và cảm thấy rằng những mối lo lắng của mọi người chẳng có ý nghĩa gì.

Trong giảng Pháp tại Vancouver vào năm 2003 của Sư phụ, Ngài đã giảng:

“Trong tu luyện chư vị vẫn liên tục vấp ngã, rồi lại đứng dậy đi tiếp. Chư vị đối diện với xã hội nhân loại và cái ‘hiện thực’ do khoa học tạo thành này, nó làm người ta mê mờ ghê lắm; do vậy khi đối diện với xã hội người thường, rất khó sắp đặt cho đúng đắn quan hệ giữa người tu luyện và người thường, cũng rất khó bứt lên khỏi các loại chấp trước. Nhưng dù sao đi nữa, đã là đệ tử Đại Pháp, chư vị có tâm hằng mang chính niệm, gắng hết sức làm cho thật tốt những gì chư vị cần phải làm. Chư vị cũng đang phù hợp hết mức với người thường trong [quá trình] tu luyện…”

Tôi nhận ra rằng mình đã không nỗ lực để phù hợp với xã hội người thường và tôi không từ bi với bạn bè của mình. Điều thật sự quan trọng là tôi vẫn còn chính niệm trong tâm và miễn là tôi bảo trì chính niệm, tôi sẽ làm được bất cứ điều gì mà tôi nên làm.

Năm học trước, tôi đảm bảo ưu tiên việc học Pháp và không bao giờ bỏ học ngày nào, bất kể tôi bận rộn đến đâu. Tôi phát hiện khi tôi có chính niệm rất mạnh, tôi thường gặp những người mới có căn cơ cao và tôi thật sự cảm nhận được rằng chúng sinh đang bắt đầu thức tỉnh. Đôi lúc khi tôi chỉ có thể giảng chân tướng cho vài người trong thời gian ngắn, ngay lập tức họ có thể hiểu được
ba nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Sau đó một cặp vợ chồng trong số họ đã tự tìm hiểu về môn tập và đề nghị được đọc sách và luyện công.

Một trong những người bạn của tôi đã đọc trên trang Pháp Luân Đại Pháp về việc Pháp Luân luôn xoay chuyển ở bụng dưới như thế nào đồng thời nêu ra vấn đề này trong suốt giờ ăn trưa và hỏi xem tôi đã bao giờ cảm nhận được Pháp Luân của mình xoay chuyển hay chưa. Tôi thật kinh ngạc khi ngộ tính của một số người lại cao như vậy và tôi hiểu rằng việc bảo trì được trạng thái của bản thân mình quan trọng biết nhường nào để có thể gặp được những người có tiền duyên mà không hề bị can nhiễu.

Tiến về phía trước

Với rất nhiều công việc khó khăn, tôi cùng hai học viên khác ở trường đã lập nên một câu lạc bộ Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi có các buổi hàng tuần dạy các sinh viên khác luyện công. Ban đầu, chỉ có một vài người bạn của chúng tôi đến học nhưng với sự kiên trì và qua nhiều cách khẩu truyền khác nhau, những người khác đã đến học các bài công pháp và tất cả đều có thể học được vô cùng nhanh chóng.

Giờ đây tôi đã rất rõ ràng rằng con đường của mình đã được trải sẵn và tôi phải tiếp tục cố gắng hết sức có thể dù ở bất cứ đâu. Với môi trường duy nhất tại trường đại học và cơ hội tiếp cận được với hàng nghìn chúng sinh mỗi ngày, việc chúng ta nâng cao nhận thức về câu lạc bộ Pháp Luân Đại Pháp và đảm bảo việc duy trì trạng thái tu luyện của bản thân chúng ta là vô cùng quan trọng nếu không những người có tiền duyên sẽ không thể tìm thấy chúng ta!

Nhìn thấy sự chân thành và thuần khiết của những người bạn đến học công học Pháp hay những người đến câu lạc bộ, tôi cảm thấy hạnh phúc khôn cùng cho vô lượng chúng sinh trong thế giới của họ đã được đắc cứu. Đúng như bài thơ cuối cùng trong Hồng Ngâm:

Tiếu

Ngã tiếu—Chúng sinh giác ngộ
Ngã tiếu—Đại Pháp khai truyền
Ngã tiếu—Độ thuyền khởi hàng
Ngã tiếu—Chúng sinh hữu vọng“

Diễn nghĩa:

Cười

Ta cười—Chúng sinh giác ngộ
Ta cười—Đại Pháp khai truyền
Ta cười—Thuyền độ khởi hành
Ta cười—Chúng sinh được cứu

Trên đây là thể ngộ còn hạn chế của tôi. Xin vui lòng chỉnh lại bất cứ điều gì không phù hợp. Con xin cảm tạ Sư tôn. Xin cám ơn mọi người!


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/6/18/151144.html

Đăng ngày 22-08-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share