Bài viết của một học viên tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 2-6-2015] Sau khi được thả khỏi trại tạm giam vào năm 2001, ông chủ không cho phép tôi trở lại làm việc vì tôi không nộp bản cam kết ngừng luyện Pháp Luân Công. Sau đó tôi chỉ có thể tìm được một công việc thời vụ. Vì tôi thường không được thanh toán lương kịp thời hay thậm chí còn không được thanh toán lương, tình hình tài chính của tôi trở nên càng ngày càng tồi tệ.
Những khổ nạn hối thúc tôi xem xét lại trạng thái tu luyện. Khổ nạn đó là do cựu thế lực hay Sư phụ Lý an bài? Tôi ngộ ra rằng đây là những thủ đoạn của cựu thế lực: mất một công việc tốt và vật lộn làm việc như một người lao động mùa vụ. Sự can nhiễu này khiến tôi phân tâm làm ba việc. Vì vậy tôi phát chính niệm phủ nhận những an bài này. Thật ngạc nhiên, công ty đã gọi cho gia đình mời tôi trở lại làm việc.
Tuy nhiên, tôi lại bị bắt bất hợp pháp tại nơi làm việc vào ngày 18 tháng 3 năm 2003. Tôi đã bị tra tấn trong khi điều tra, và bàn tay trái bị tàn phế.
Bốn tháng sau tôi bị giam trong một trại tạm giam, tôi đã giảng chân tướng cho các tù nhân xung quanh rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bức hại Pháp Luân Công như thế nào. Sau đó tất cả các tù nhân trong xà lim của tôi đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Để chứng thực Pháp, tôi tuân thủ nghiêm ngặt các yêu cầu của một học viên. Thậm chí lính canh đã giơ ngón tay cái lên và nói: “Thật tuyệt!” Tôi tin rằng Sư phụ đã khích lệ tôi qua anh ta.
Sau đó tôi bị kết án bất hợp pháp lao động cưỡng bức một năm. Tôi nghĩ rằng mình đã đề cao trong tu luyện, vì vậy rất ngạc nhiên khi việc này lại xảy ra. cựu thế lực đang lợi dụng chấp trước mà tôi chưa tìm được. Khi hướng nội, tôi tìm thấy ba chấp trước rất mạnh: tình, đặc biệt là đối với nhiều đồng nghiệp, truy cầu được thả.
Thật không dễ loại bỏ chấp trước đã bén rễ ở các không gian khác nhau. Chúng dường như biến mất sau khi tôi phát chính niệm vào buổi sáng, nhưng các chấp trước xuất hiện một lần nữa vào buổi trưa. Tôi phải tiếp tục loại bỏ chúng từng lớp từng lớp một, như lột một củ hành lớn. Dần dần, chấp về tình đối với các đồng nghiệp phai nhạt đi và cuối cùng bị loại bỏ, nhưng nhìn chung chấp về tình vẫn rất mạnh. Nhiều lúc ý niệm đầu điên khùng đột nhiên nổi lên trong tâm, chẳng hạn như: “Tôi sẽ trả đũa người làm bàn tay trái của tôi tật nguyền.”
Sau đó tôi nhớ đến một câu chuyện ngắn về Quan Vũ (một trong những nhân vật lịch sử nổi tiếng nhất của Trung Quốc và Đông Nam Á) trong tiểu thuyết nổi tiếng Tam Quốc Diễn Nghĩa. Sau khi ông ta bị giết, chủ nguyên thần của ông phiêu đãng trong không gian gào thét: “Hãy trả lại mạng sống cho ta!”
Một trụ trì ở một ngôi đền bảo chủ nguyên thần của ông ta: “Thế những nạn nhân của ông sẽ đòi mạng ai đây?”
Chủ nguyên thần của Quan Vũ đã minh bạch và sau đó biến mất. Tôi biết hồi ức của mình về câu chuyện này là điểm hóa của Sư phụ, và ngay sau đó tôi loại bỏ được tình.
Sau đó tay trái của tôi hồi phục dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.
Tôi ngộ ra điều quan trọng là chúng ta phải phân biệt giữa hai con đường: một con đường do cựu thế lực an bài và một con đường do Sư phụ an bài. Nếu chúng ta tín Sư và tín Pháp, chúng ta sẽ không cảm thấy mất phương hướng, cô đơn, hay bất lực, và sau đó chúng ta có thể kiên định tu luyện theo sự an bài của Sư phụ.
Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ quan niệm nào chưa đúng.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/6/19/151145.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/6/2/307738.html
Đăng ngày 10-08-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.