Bài viết của một học viên Đại Pháp ở bên ngoài Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-05-2015] Tôi điều phối một nhóm gửi tin nhắn giảng chân tướng tới người dân ở Trung Quốc.

Một vài học viên trong nhóm đã hình thành thói quen tới trễ, về sớm, hoặc thậm chí không có mặt trong ca trực của mình.

Tôi đã nhắc nhở một học viên vài lần về vấn đề này, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục bỏ ca trực của mình trong ba tuần liên tiếp. Tôi đã chia sẻ riêng với cô ấy và về cơ bản đã phê bình cô ấy vì đã không có trách nhiệm. Sau đó tôi gửi một tin nhắn cho toàn thể nhóm và nhắc nhở mọi người cần chú ý đến nhiệm vụ của mình. Hai học viên đã nhắn lại và xin lỗi tôi.

Tôi tưởng tôi đã làm đúng, thậm chí, giọng điệu của tôi còn hơi gay gắt. Tôi cảm thấy rằng nếu tôi quá dễ dãi thì các học viên sẽ không coi trọng vấn đề. Mặc dù tôi đã đề nghị họ điều chỉnh tôi nếu tôi đi sai đường, nhưng từ sâu thẳm tôi cảm thấy là tôi đã đúng cho dù thế nào đi nữa.

Tôi chính là người thiếu trách nhiệm

Sư phụ chắc đã nhận thấy tôi không hướng nội. Vài ngày sau, tôi bắt đầu nhớ đến những lần tôi thiếu trách nhiệm và vô ý khi tôi làm những hạng mục Đại Pháp và cả trong cuộc sống cá nhân.

Một trong những trách nhiệm của tôi là quản lý đường dây nóng giảng chân tướng. Lúc đầu, tôi mang điện thoại theo và bật lên hàng ngày. Vì tôi có rất ít cuộc gọi nên dần dần tôi đã trở nên chểnh mảng. Đôi khi tôi còn quên mang điện thoại theo; nhiều lần khác thì tôi quên bật máy.

Bây giờ khi tôi nghĩ về điều đó, tôi chính là người đã thiếu trách nhiệm! Mặc dù chỉ có ít cuộc gọi, nhiệm vụ của tôi vẫn là phải trả lời điện thoại. Sư phụ và các chính Thần hẳn đã nhìn thấy tính cẩu thả của tôi.

Khi tham gia quảng bá Nghệ thuật Biểu diễn Thần Vận, tôi cần phải phát chính niệm vào một số thời điểm nhất định. Tuy nhiên, tôi thường quên và thậm chí khi tôi phát chính niệm, tôi không thể thanh tỉnh.

Tôi đã tự tha thứ cho mình khi tôi đến trực hệ thống Gửi tin nhắn RTC muộn, mặc dù tôi đã có thể giải quyết công việc cá nhân sớm hơn. Hơn nữa, tôi cần phải hoàn thành các cuộc gọi đến tất cả các số trong danh sách của tôi trong một thời gian cụ thể. Khi tôi chưa hoàn thành thì tôi đổ lỗi cho sự chênh lệch thời gian giữa nơi đây và Trung Quốc. Điều này cho thấy rằng tôi đã xem thường nhiệm vụ của mình. Tôi chắc chắn đã có thể quản lý thời gian của mình tốt hơn và hoàn thành các cuộc gọi đó.

Rồi tôi bắt đầu mở cửa hàng muộn. Tôi sẽ uể oải và kiếm cớ. Chẳng hạn, tôi sẽ nói nước đôi: “Bây giờ đang là mùa đông và người ta sẽ không dậy sớm để đi mua sắm đâu”. Đây là ví dụ rõ ràng của sự vô trách nhiệm và cẩu thả.

Gần đây một học viên đã đề nghị tôi viết một lá thư và ký tên. Vì tôi không có máy in ở nhà, tôi sẽ phải in lá thư này tại một cửa hàng in. Tôi cứ lần lữa mãi và nghĩ đến một cách làm tắt – chụp ảnh chữ ký và gửi đến điện thoại của người học viên nọ. Khi tôi nhờ người nhà gửi chữ ký của tôi đi thì họ từ chối. Họ nói rằng tôi không nên gửi chữ ký của mình đi một cách cẩu thả như vậy.

Khi tôi gọi người học viên đó và bảo cô ấy rằng sẽ mất một vài ngày để tôi làm việc này, cô ấy nói rằng thế cũng được. Bây giờ khi nghĩ về chuyện đó, cô ấy chắc hẳn đã rất lo lắng nhưng đã không muốn giục tôi.

Tôi nhận ra rằng tôi đã không đối đãi với những yêu cầu của người khác một cách nghiêm túc và thay vào đó tôi đã phát triển một thói quen chỉ chăm chút cho những việc của bản thân mình. Ngày hôm sau tôi đã đi tới cửa hàng in, in lá thư đó ra, và gửi thư đi. Trên đường tôi tranh thủ làm vài việc vặt, và toàn bộ quá trình này chỉ mất của tôi có 30 phút.

Tôi biết ơn những đồng tu mà tôi cho là “thiếu trách nhiệm”. Hành vi của họ giống như một chiếc gương phản chiếu những thiếu sót của tôi để tôi có thể kịp thời chính lại bản thân mình.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/5/25/309920.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/6/13/151046.html

Đăng ngày 25-07-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share