Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 9-5-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1997. Sư phụ trong nhiều bài giảng Pháp đã dạy chúng ta rằng: “…tu luyện ấy, nên nhìn đến những việc lớn một cách đường đường chính chính mà tu luyện.” (Chuyển Pháp Luân)

Trước 20 tháng 7 năm 1999, tu luyện của tôi quả thực là đường đường chính chính. Tôi tinh tấn học Pháp và luyện các bài công pháp. Tôi sẽ nói với mọi người rằng sức khỏe của mình đã được cải thiện, cuộc sống gia đình của tôi hài hòa hơn nhiều, và hiệu suất công việc của tôi đã được cải thiện nhiều.

Sau 20 tháng 7, khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu, tôi không còn lạc quan nữa. Sư phụ dạy chúng ta chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Khi không cảm thấy đường đường chính chính thì thật khó để thuyết phục người khác rằng Pháp Luân Công là tốt. Tôi đã dần trở lại trạng thái cũ của mình và có thể nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công. Tôi cảm thấy có thể tu luyện một cách đường đường chính chính thật tuyệt vời.

Những kẻ bức hại mới là người sợ hãi

Hai ngày trước ngày 25 tháng 4 năm 2014, tôi thấy ba người nhìn trộm qua cửa sổ phòng tôi. Tôi bước ra, khóa cánh cửa phía sau và hỏi xem tôi có thể giúp gì cho họ không. Một người nói với tôi rằng anh ta là trưởng công an mới và một người khác là đội trưởng an ninh nội địa. Họ muốn vào nhà để có thể nói chuyện với tôi.

Sư phụ yêu cầu chúng tôi không hợp tác với những kẻ bức hại, vì vậy tôi đã từ chối để họ vào nhà. Tôi nói: “Các anh bức hại Pháp Luân Công. Nếu tôi để các anh vào, thì sẽ là tôi đang tiếp tay cho các anh, làm hại các anh. Tại sao các anh không đi đi?” Họ đã không bỏ cuộc ngay cả khi tôi nói với họ rằng gia đình tôi đã bị bức hại như thế nào.

Chúng tôi đã ở thế bế tắc khi đội trưởng an ninh nội địa trở nên mất kiên nhẫn, và nói với tôi rằng tôi sẽ bị giam lỏng trong nhà một vài ngày. Tôi đáp: “Tôi là một công dân tuân thủ pháp luật và tôi có quyền đi những nơi tôi muốn. Các anh cấm tôi ra khỏi nhà là đang vi phạm pháp luật. Các anh nên tuân thủ luật pháp. Hãy cho tôi biết nơi tôi không thể đi, và tôi sẽ đi.”

Anh ta bị chấn động và nói lúng túng, trong khi tôi cảm thấy trường năng lượng của mình rất mạnh. Anh ta yêu cầu để một công an khác chụp các bức ảnh và tôi đã không hợp tác. Cuối cùng, họ bỏ đi.

Sau đó, một công an đã nói với tôi rằng thực ra họ đến cùng mười chiếc xe và muốn bắt đầu một đợt bắt giữ các học viên trong khu vực của chúng tôi. Tuy nhiên, vì trạng thái tu luyện của chúng tôi trong khu vực khá tốt, nên những nỗ lực của họ đã thất bại.

Thể ngộ về việc xin Sư phụ giúp đỡ

Tôi treo xong các tấm áp phích về Pháp Luân Công trên một con phố. Để đến một con phố khác tôi phải băng qua một con suối nhỏ. Tôi xin Sư phụ giúp đỡ để tôi có thể nhảy qua đó, nhưng tôi đã ngã xuống nước. Tôi nghĩ Sư phụ đã không giúp mình, và tôi bò lên bờ, cảm thấy hoang mang. Đó là thời điểm lạnh nhất của mùa đông và toàn thân tôi bị ướt. Tôi đã nghĩ đến việc về nhà.

Nhưng tôi đã loại bỏ ý nghĩ đó và tiếp tục treo các tấm áp phích. Tôi cảm thấy cơ thể lạnh lẽo của mình ấm dần và lập tức nhận ra Sư phụ đã giúp tôi.

Khi tôi xin Sư phụ giúp tôi băng qua con suối, Sư phụ đã không giúp. Nhưng khi tôi không xin giúp đỡ, Sư phụ lại giúp tôi. Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi đột nhiên hiểu ra. Nếu Sư phụ giúp tôi khi tôi băng qua suối, tôi sẽ không có cơ hội để đề cao tâm tính của mình. Cựu thế lực chịu trách nhiệm đối với việc tôi bị ngã xuống suối. Tôi đã quyết định không hợp tác với chúng và tiếp tục đi treo các tấm áp phích. Sư phụ đã lợi dụng an bài này để nâng cao tầng thứ tu luyện của tôi.

Sư phụ giảng:

“Đại giác bất uý khổ

Ý chí kim cương chú

Sinh tử vô chấp trước

Thản đãng Chính Pháp lộ”

(Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

Niệm Chân Chính Hành Sự Chân Chính

Bậc Đại Giác không e ngại khổ

Ý chí vốn hun đúc bằng kim cương

Không có chấp trước vào sống và chết

Đi trên con đường Chính Pháp một cách ung dung thanh thản

Người bị buộc tội trở thành người đi tố cáo

Tôi bị công an bắt giữ và trưởng Phòng 610 quyết định đưa tôi tới trại lao động cưỡng bức. Khi việc đó thất bại, anh ta đưa tôi tới một trung tâm tẩy não và âm mưu giam giữ tôi vô thời hạn. Tôi đã ra khỏi đó sau một tuần.

Nhưng họ vẫn không từ bỏ. Họ đã chuyển các hồ sơ của tôi qua cho viện kiểm sát.

Công tố viên đã sẵn sàng buộc tội tôi. Tuy nhiên, sau một cuộc thảo luận dài, ông ta đã đồng ý với tất cả những gì tôi nói, ông ta nói rằng ông ta sẽ thảo luận các vấn đề với cấp trên của mình.

Đổi lại, tôi hỏi ông ấy xem tôi có thể kiện lại người của đội an ninh nội địa vì đã vu cáo cho tôi hay không. Ông nói rằng tôi có thể và ông cũng sẽ điều tra họ và đồng ý đợi bản cáo trạng viết tay của tôi.

Bước ra khỏi viện kiểm sát, tôi nghĩ: “Từ một người bị ‘buộc tội’, tôi đã trở thành người đi ‘tố cáo’. Dù họ có buộc tội đội trưởng an ninh nội địa hay không cũng không quan trọng. Mục đích thực sự là nói cho mọi người và viện kiểm sát chân tướng về Pháp Luân Công để họ chấm dứt phạm các tội ác đối với Pháp Luân Công.”

Tôi đã viết ba lá thư cho viện kiểm sát, trong đó, tôi đã trình bày về Pháp Luân Công và tính phi pháp của cuộc đàn áp. Sau những lá thư này, viện kiểm sát đã bỏ qua vụ án của tôi.

Phủ nhận bức hại tài chính

Nhiều học viên bị Đảng bức hại về tài chính qua việc khấu trừ tiền lương. Là những học viên, chúng ta không nên thừa nhận những an bài này. Vì vậy, tôi đã quyết định rằng mình sẽ yêu cầu quản lý trả lại tất cả khoản tiền lương mà họ đã khấu trừ.

Lúc đầu, quản lý không muốn nói về vấn đề tiền lương và chỉ bảo tôi hãy dừng tu luyện Pháp Luân Công. Ông tuyên bố rằng các cấp lãnh đạo đảng đã cấm tất cả mọi người không được phép tu luyện Pháp Luân Công. Tôi bảo ông ấy rằng chỉ có Giang Trạch Dân đưa ra quy tắc này.

Không còn cách nào để nói với người quản lý vì tâm trí ông đã bị phong bế, và khi tôi yêu cầu ông tuân thủ luật pháp, tất cả những gì ông có thể nói là sẽ “kiện tôi”.

Tôi học Pháp, hướng nội, và ngộ ra rằng việc lấy lại tất cả khoản tiền lương bị khấu trừ không phải là mục đích của tôi. Tôi cần nói cho mọi người chân tướng về Pháp Luân Công và thức tỉnh họ trong quá trình đòi lại lương. Tôi đã thất bại vì xuất phát điểm sai của mình.

Sư phụ giảng:

“Nhưng chư vị thường chú trọng vào kết quả mà không chú ý trong quá trình đó đem chân tướng giải thích đầy đủ cho họ… Vấn đề xuất hiện ở đâu thì chư vị hãy đến đó giảng chân tướng, không chỉ để thúc đẩy vụ kiện mới làm như vậy mà là vì để giảng cho họ chân tướng.” (Giảng Pháp ở Pháp hội tại Vùng đô thị New York)

Tôi đã chính lại tư tưởng của mình dựa trên Pháp, và hiểu được mình cần làm những gì.

Tôi buông bỏ tâm muốn lấy lại lương của mình và bắt đầu viết một lá thư trình bày chân tướng về Pháp Luân Công, để tôi có thể đưa cho quản lý của mình và các quản lý cấp cao hơn. Tôi cũng đích thân đưa lá thư cho giám đốc cơ quan bên cạnh, trưởng đồn cảnh sát và quản lý thị trấn. Trong các lá thư, tôi nói về tu luyện Pháp Luân Công, tính bất hợp pháp của cuộc đàn áp, và việc lương của tôi bị khấu trừ.

Tại một cuộc họp với một số quản lý trong cơ quan thành phố, tôi đã nói về Pháp Luân Công. Cuối cùng, quản lý của tôi đã lấy ra một xấp tiền và nói rằng đây là tiền lương một tháng và ông ấy sẽ đưa tôi một thẻ trả lương. Các quản lý cấp cao hơn hứa trả tôi khoản tiền lương mà họ đã nợ tôi.

Tôi đã thực sự hiểu Pháp và điều đó giúp tôi chấm dứt sự bức hại về tài chính mà tôi đã trải qua.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/5/9/308814.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/6/10/150992.html

Đăng ngày 10-08-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share