Bài viết của một học viên Đại Pháp ở ngoài Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-05-2015] Tôi dùng hệ thống RTC gọi điện về Trung Quốc để khuyên thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Trong tuần vừa qua, số người thoái đảng xuất phát từ các cuộc gọi của tôi đôi khi chỉ có một người một ngày, hoặc thậm chí chẳng có ai.
Nhiều người tôi gọi đã bỏ máy. Tôi có hơi lo lắng một chút. Tôi hướng nội nhưng điều duy nhất tôi tìm ra là tôi đã thực hiện trách nhiệm gọi điện thoại như một công việc và truyền tải những thông điệp giảng chân tướng như là tôi đang đọc một bản thông báo.
Cách đây vài ngày một người mới tham gia hệ thống RTC đã chia sẻ với tôi: “Khi chị gọi điện thoại, em nghĩ là chị đã không thể hiện sức mạnh của tâm từ bi. Đôi khi em có cảm giác là chị đang dạy dỗ người ta. Em đã hơi lo lắng khi gọi điện thoại cùng với chị. Em đề xuất là chị quay về phòng tập huấn và làm việc với các đồng tu ở đó trong vài ngày xem sao”.
Trên bề mặt tôi đã chấp nhận những gì đồng tu này chia sẻ, nhưng từ bên trong thì cảm thấy rất khó chịu. Những quan niệm người thường và chính niệm của tôi kịch liệt tranh luận với nhau.
Tôi đã tin rằng tôi có nhiều kinh nghiệm trong việc gọi điện thoại. Các đồng tu khác thường xuyên khen ngợi tôi, và tôi cũng huấn luyện những người mới. Làm sao mà tôi lại phải quay về phòng tập huấn trong vài ngày kia chứ. Tôi thực sự tồi tệ đến thế sao?
Nhưng đồng tu này thực sự rất chân thành. Cô ấy nói với tôi rằng cô đã lấy hết can đảm để nói điều này với tôi. Cô ấy vừa mới ở phòng tập huấn ra thôi, và nghĩ rằng những tập huấn viên ở đó rất tốt và rất từ bi nên cô ấy gợi ý tôi nên gặp họ. Cô ấy không hề có một chút khinh thường nào đối với tôi, và tôi đã nhận ra rằng tôi thực sự nên cảm ơn cô ấy vì đã cố gắng giúp tôi.
Tôi tiếp tục hướng nội, và thấy rằng bản thân tôi đã không tốt và thiếu từ bi đối với các chúng sinh và với các học viên khác trong cùng hệ thống. Tôi đã rất khó tính và khắt khe đối với các đồng tu không đáp ứng được kỳ vọng của mình khi giảng chân tướng. Tôi đã trở nên chấp chước vào những quan niệm cá nhân của tôi và hình thành nên các ý niệm tiêu cực trong tư tưởng của mình.
Khi tôi chỉ ra những thiếu sót của những đồng tu khác, đó là do quan niệm người thường của tôi khởi tác dụng mà tôi lại áp đặt lên người khác. Tôi đã không từ bi, tôi đã phô trương và luôn luôn nghĩ rằng tôi tốt hơn người khác trong việc gọi điện thoại.
Tôi đã không đủ khiêm nhường để hiểu rằng tôi có thể học hỏi từ những học viên khác và tự hoàn thiện chính mình, và tôi đã không nhìn thấy những khía cạnh tích cực ở những người khác. Tôi đã không công nhận những công lao mà họ đã phó xuất mà chỉ tập trung vào việc chỉ ra những vấn đề của họ một cách nhẹ nhàng.
Sau khi nhận ra điều này, ngày hôm sau khi tôi gọi điện thoại thì giọng tôi đã trở nên nhẹ nhàng hơn, và số người thoái đảng đã tăng lên. Tôi thực sự nhận ra rằng tôi đã thực sự từ bi với các chúng sinh chứ không phải thuyết giáo cho họ.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/5/27/310031.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/6/15/151087.html
Đăng ngày 31-07-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.