Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-5-2015] Thật xấu hổ khi nói về việc tôi luôn sợ đau khi ngồi đả tọa. Đã hơn một thập niên kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi chỉ hoàn thành bài đả tọa 60 phút khoảng một vài lần khi tâm trí tôi ở trạng thái tốt. Hầu như mọi lần, chân tôi đều đau đến nỗi tôi chỉ có thể ngồi được khoảng 30 đến 40 phút.

Quyết tâm hoàn thành bài đả tọa

Một ngày, tôi quyết định phải đột phá – tôi quyết tâm ngồi đả tọa trong 60 phút! Tôi bật nhạc và vắt chéo chân. Khoảng 15 phút, chân tôi bắt đầu râm ran và chúng đã trở nên tê dại khi nhạc luyện công chạy đến phút thứ 25. Sau đó chúng bắt đầu đau, và tư tưởng của tôi cũng bắt đầu chạy loạn. Tôi biết những tư tưởng đó không phải là chân ngã của mình và đã quyết định tiếp tục.

Cơn đau trở nên dữ dội vào phút thứ 40 của bài đả tọa. Nó đau đến nỗi tôi phải mở mắt và bắt đầu đếm từng giây. Tôi tiếp tục thúc giục bản thân và nghĩ: “Mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và mình sẽ kiên trì đến cuối.” Một tư tưởng khác chợt nảy ra trong tâm trí tôi: “Hôm nay mình đã làm khá tốt, giờ mình nên dừng lại nếu không chắc sẽ đau chết mất.”

Mồ hôi của tôi chảy đầm đìa vì đau, nhưng tôi không muốn bỏ cuộc như mọi lần. Lần này, tôi quyết định sẽ tiếp tục.

Để bớt đau và không tập trung vào nó {cơn đau}, tôi bắt đầu nhẩm “Luận Ngữ”. Nhưng cơn đau trở nên tệ hơn và tôi đã nghĩ rằng mình sắp chết. Tôi nhanh chóng phủ định những suy nghĩ đó và nói: “Mình là một học viên và mình sẽ không chết vì đau, nhưng nghiệp lực của mình sẽ tiêu.” Cơn đau giảm đi một chút và tôi tiếp tục nhẩm “Luận Ngữ”.

Khi nhạc luyện công còn hơn tám phút, “nghiệp tư tưởng” đã năn nỉ tôi tháo chân ra. Lúc đó, quần áo tôi ướt sũng còn chân tôi thì bị chuột rút và run lên vì đau. Tôi dường như không thể thở được cũng như không thể duỗi thẳng lưng. Tôi bắt đầu thở hổn hển và nghĩ rằng: “Mình sẽ không bỏ cuộc, mình sẽ chịu đựng nó đến tận phút cuối. Lần này, ta sẽ thanh trừ ngươi, nghiệp lực à!”

Tôi tiếp tục nhẩm “Luận Ngữ” cho đến khi nhạc luyện công kết thúc và tôi thậm chí không thể nhớ được rằng mình đã làm thế nào để tháo chân ra. Tôi hít một hơi thật sâu và thở ra: “Mình vẫn còn sống!”

Hiện giờ tôi có thể chịu đựng cơn đau

Trong hai ngày tiếp theo, tôi vẫn giữ quyết tâm và hoàn thành bài đả tọa 60 phút. Vào ngày thứ tư, nó trở nên dễ dàng hơn mặc dù vẫn còn đau nhưng tôi đã nhẩm “Luận Ngữ” mỗi khi cơn đau trở nên không thể chịu nổi sau 40 phút đả tọa.

Bây giờ, sau hơn hai tuần, nó đã tốt hơn một chút, và tôi nhẩm “Luận ngữ” khi chân bắt đầu cảm thấy đau ở phút thứ 50.

Tôi hi vọng ngộ tính của mình đã được đề cao, dù rằng tôi nên phải vượt qua chướng ngại này từ lâu rồi!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/5/30/310196.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/6/10/150998.html

Đăng ngày 08-08-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share