Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-05-2015] Tôi là một học viên lâu năm, tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) từ trước khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp.

Tại giai đoạn này của quá trình tu luyện, tôi chỉ tin vào những điều Sư phụ giảng, chỉ tin vào Chân-Thiện-Nhẫn.

Cho dù ĐCSTQ tìm đủ mọi cách vu khống và bôi nhọ Pháp Luân Công, và cho dù ĐCSTQ đã bức hại tôi như thế nào, họ cũng không thể làm dao động niềm tin của tôi vào Đại Pháp. Họ càng vu khống Đại Pháp và lừa dối người dân, chúng tôi càng nỗ lực chỉ ra cho tất cả người dân Trung Quốc thấy sự tốt đẹp của những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Thực hành tu luyện

Vào một mùa hè, thông qua giới thiệu tôi đã được thuê làm nhân viên dọn dẹp trong một khu chợ. Vào ngày đầu tiên, người quản lý giao cho tôi làm vệ sinh khu vực bán đồ thủy sản. Người quản lý cũng chỉ cho tôi một lượt các khu vực khác trong chợ, đồng thời giải thích những yêu cầu và phạm vi trách nhiệm của tôi.

Phía dưới mỗi gian hàng cá là một lớp vảy cá dày bao quanh bởi những vũng nước bùn. Ở trước những gian hàng bán thịt, những mẩu xương và thịt vụn bị bỏ đi nằm vương vãi trên mặt đất. Công việc đơn giản hơn cả là thu dọn vỏ trái cây được chất thành từng đống trước các gian hàng bán rau quả tươi và hoa quả sấy khô. Ở một vài gian hàng kế tiếp, vỏ dưa ngổn ngang khắp nơi. Thùng rác thì bẩn từ trong ra đến ngoài. Với một nơi như vậy, người ta sẽ không biết phải dọn dẹp bắt đầu từ đâu.

Sau khi đi qua một vòng, người quản lý đã tóm tắt lại: “Các khu hàng thịt và cá cần được dọn sạch mỗi ngày”, ông nói. “Toàn bộ sàn cần được giữ thường xuyên sạch sẽ. Giữ quan hệ tốt với những người bán hàng, không gây xung đột với họ.”

Sau đó, ông nhìn tôi và hỏi liệu tôi có muốn nhận công việc này không. Lúc đó tôi cảm thấy công việc này khá bẩn, bên cạnh đó tôi cũng không chắc rằng mình có thể đối đãi hợp lý với những lời lẽ thô tục của những người bán hàng. Tôi không mong đợi sẽ nhận một công việc như vậy nhưng nói rằng tôi sẽ thử.

Một khi tôi đã đồng ý làm điều gì, tôi phải làm nó thật tốt. Vì vậy, tôi đã nhận dọn dẹp ở các khu vực mất vệ sinh nhất trong toàn bộ khu chợ.

Tôi thuộc tuýp người ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng và thời trang. Ngày đầu tiên tôi xuất hiện tại nơi làm việc, những người bán hàng đã bình luận về trang phục của tôi. “Chị ở đây để quét dọn sao?”. Họ nói. “Làm thế nào chị có thể làm được công việc đó với một bộ đồ tươm tất như vậy? Diện mạo của chị nói lên mọi thứ: Những người như chị không thể ở đây lâu được đâu.”

Từ trong tâm tôi biết rằng công việc là để tôi kiếm sống, không kể đó là loại công việc gì. Điều quan trọng nhất là tôi có thể nói với mọi người về sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp, giúp họ tìm hiểu chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, và giúp đỡ những người có tiền duyên thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) để nhận được phước lành. Đó là mục đích tôi đến đây, nó không chỉ đơn thuần là một công việc.

Trong khu chợ, các gian hàng được đặt chen chúc sát cạnh nhau, và người mua hàng đi qua đi lại từ sáng tới tối. Trong những lúc rảnh rỗi, những người có tiền duyên có thể đến gặp tôi để tìm hiểu chân tướng về Đại Pháp. Đây quả thực là một môi trường hoàn hảo để cứu người.

Tất nhiên, tôi sẽ không phàn nàn những người bán hàng vì họ đã không biết ý định của tôi. Vì vậy, tôi mỉm cười và nói: “Mọi việc sẽ ổn thôi.”

Công việc này là cơ hội để tôi áp dụng các nguyên lý mà Sư phụ đã dạy vào trong cuộc sống:

Viên mãn đắc Phật quả,
Cật khổ đương thành lạc.
Lao thân bất toán khổ,
Tu tâm tối nan quá.
Quan quan đô đắc sấm,
Xứ xứ đô thị ma.
Bách khổ nhất tề giáng,
Khán kỳ như hà hoạt.
Cật đắc thế thượng khổ,
Xuất thế thị Phật Đà.

(Khổ kỳ tâm chí, Hồng Ngâm)

Giữ tâm thanh tịnh, tịnh hóa môi trường bên ngoài

Tôi bắt đầu dọn dẹp từ những gian hàng cá bẩn nhất. Với một cái xẻng nhỏ, bùi nhùi thép, và nước tẩy rửa, tôi cạo bỏ lớp vảy cá và cả các loại rác khác nữa. Sau đó, tôi rửa sàn nhà bằng nước. Toàn bộ khu vực đó đã thật sự được tôi dọn sạch. Tôi tiếp tục đi đến gian hàng thịt và dùng xẻng cạo đi các chất nhờn từ thịt. Sau đó tôi đổ lên sàn chất tẩy rửa rồi kỳ cọ và rửa sạch nó. Mọi thứ dần trở nên sạch hơn. Tiếp theo, tôi đi đến thùng rác: Tôi đeo khẩu trang rồi rửa sạch tất cả các thùng rác và xếp chúng lại gọn gàng.

Sau khi đã xong việc, tôi nhìn lại mình và phát hiện ra rằng chất bẩn đã phủ lên khắp quần áo, tay áo, và giày của tôi. Thật khó để diễn tả sự pha trộn của các mùi hôi trên cơ thể tôi lúc đó. Nó thật sự rất bẩn. Những người bán hàng cũng chứng kiến tất cả. Họ nhanh chóng trở nên niềm nở và thân thiện hơn với tôi.

Có một số việc như làm vệ sinh cống thoát nước, rèm cửa, và xe đẩy dành cho quầy bán thịt, mặc dù không được người quản lý phân công nhưng tôi cũng đã thực hiện.

Diện mạo của khu chợ đã hoàn toàn thay đổi. Những người bán hàng đã không ném những mảnh vụn xuống sàn. Tôi nhận được sự tôn trọng từ họ, còn người quản lý rất hài lòng với những gì tôi đã làm. Tôi có thể cảm nhận thấy sự yên tâm của họ.

Còn nhớ trong ngày làm việc đầu tiên của tôi, người quản lý đã tới khu bán hàng bốn lần để kiểm tra. Sau khi ông quan sát thấy tôi làm việc chăm chỉ vào ngày hôm đó và cả trong nhiều ngày tiếp theo, ông hiếm khi trở lại để kiểm tra.

Những người bán hàng trong khu chợ cũng nhận thấy rằng tôi luôn chỉn chu trong công việc và không bao giờ bỏ qua bất kỳ công đoạn nào, và họ bắt đầu trò chuyện với tôi. Vì vậy, tôi có cơ hội để nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp từng chút từng chút một. Ngay từ đầu tôi nói với mọi người rằng tôi là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Điều trước tiên mà tôi muốn nhấn mạnh đến đó là tầm quan trọng của việc làm theo những lời dạy của Sư phụ, bằng cách đó tôi sẽ làm tốt công việc của mình và xứng đáng với tiền lương mà tôi kiếm được.

Tôi nhấn mạnh việc mình đơn giản chỉ làm theo lời Sư phụ và làm tốt công việc, mà không cần đến bất kỳ mánh khóe hay cắt bỏ công đoạn nào, và tôi sẽ đáp ứng các yêu cầu của mọi người và của người quản lý.

Thông qua hành động của tôi, nhiều người bán hàng đã thay đổi quan niệm của họ về Pháp Luân Đại Pháp, và thậm chí ngưỡng mộ môn tu luyện này từ tận trong tâm.

Nhẫn nại chịu đựng cho đến khi người khác nhận ra sai lầm

Khu chợ đông đúc đến nỗi rác sẽ chất thành đống chỉ sau một thời gian ngắn. Tôi thường xuyên phải kiểm tra sàn nhà để giữ cho nó luôn sạch sẽ. Nhưng ngay ở phía trên, những người bán hàng có thói quen ăn hạt hướng dương, hạt dưa hấu,hoặc hạt bí ngô để giết thời gian. Vì vậy, nhiều vỏ hạt bị ném lung tung xuống đất. Ở một số chỗ có thể dễ dàng thu dọn, nhưng nhiều người vứt vỏ ở bất cứ nơi nào họ đi qua. Thường thì sàn nhà mà tôi vừa dọn xong khi quay lại đã thấy đầy rác.

Đôi khi tôi cảm thấy rằng một vài người bán hàng đã cố tình làm điều này. Thỉnh thoảng những người bán hàng khác cảm thấy tội cho tôi và nhắc nhở những người vô ý lưu tâm hơn. Nhưng một số người vẫn tiếp tục làm vậy. Họ lý luận rằng: “Người quét dọn để làm gì?” và rằng: “Không phải là công việc của họ đơn thuần là dọn dẹp hay sao?”

Với những người như vậy và những lời họ nói, tôi cố gắng chịu đựng, kiềm chế bản thân, và không tức giận. Dù sao thì Sư phụ đã dạy chúng ta Chân-Thiện-Nhẫn, nguyên lý vĩ đại của vũ trụ. Sư phụ đã giảng trong cuốn “Chuyển Pháp Luân”:

“khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao.”

Tôi chỉ đơn giản làm theo lời dạy của Sư phụ, và giữ bình tĩnh.

Sau đó, tôi đi ngang qua họ, mỉm cười và nói: “Không sao đâu. Các chị có thể ăn hạt hướng dương khi rảnh rỗi. Tôi không thấy phiền khi phải dọn dẹp miễn là các chị cảm thấy vui.”

Nghe những lời đó của tôi, một số người bán hàng cảm thấy xấu hổ. Một người nói: “Chị thực sự rất tốt. Nếu là một người khác, cô ấy có lẽ đã gây sự với tôi rồi.”

Tôi nói với cô ấy: “Đây là điều mà Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp dạy chúng tôi. Tôi cũng sẽ không thể kiềm chế bản thân mình nếu như tôi không tu luyện Đại Pháp.”

Kể từ hôm đó, những người bán hàng đã không còn tùy tiện xả rác. Họ thay đổi cách hành xử và không còn gây cho tôi bất kỳ rắc rối nào.

Điều này rất có ích, bởi vì thay vì mất thời gian dọn dẹp những thứ không đâu, tôi có thể sử dụng thời gian rảnh rỗi quý giá để toàn tâm cứu người!

Được Trời ban phúc lành

Sau một thời gian, những người bán hàng đã hiểu tôi hơn. Môi trường ở đó đã được giữ sạch sẽ, và sau khi kết thúc công việc buổi sáng, tôi có thể trở về nhà và trở lại làm việc đúng giờ vào buổi chiều.

Sau khi ăn trưa ở nhà, lúc quay lại chợ, tôi lại phải dọn sạch thức ăn thừa từ bữa trưa của họ, trong đó hầu hết là các loại rác dễ thu hút ruồi, nhất là vào mùa hè. Mặc dù chưa bao giờ nói ra nhưng tôi luôn cảm thấy khó chịu về những đồ ăn thừa không được che đậy này.

Nhưng Sư phụ đã dạy chúng ta rằng một người tu luyện nên nghĩ và quan tâm đến người khác trước. Vì vậy, tôi đã thay đổi giờ làm việc của mình, thay vì về nhà ăn trưa, tôi sẽ mua một thứ gì đó cho một bữa ăn nhanh ở chợ. Tôi dọn dẹp nơi này ngay sau khi những người bán hàng ăn xong, vì vậy họ có thể nghỉ trưa trong một môi trường sạch sẽ.

Hành động này của tôi thực sự đã khiến những người bán hàng xúc động. “Nhìn chị ấy kìa – một người thực hành Pháp Luân Đại Pháp!”, Họ nói: “ĐCSTQ chỉ biết bắt giữ và làm hại người tốt. Chẳng phải sẽ rất tốt khi tất cả mọi người cư xử giống như các học viên Pháp Luân Đại Pháp hay sao? ĐCSTQ thật sự đã kết thúc rồi?”

Đôi lúc, người quản lý đến khu vực bán hàng để kiểm tra. Khi ông nói chuyện về vấn đề vệ sinh, những người bán hàng ở đó chúc mừng ông. Họ nói: “Quản lý này, giờ đây ông không cần phải lo lắng gì cả khi nhà chức trách đến kiểm tra vệ sinh.“ “Ông thậm chí không cần phải báo trước cho chúng tôi biết hay dọn dẹp một cách vội vàng. Nhờ vậy ông có thể tiết kiệm được các chi phí phụ trội cũng như không còn phải chạy đôn chạy đáo nữa.”

Người quản lý trả lời: “Hẳn là tôi đã làm điều gì tốt đẹp ở đời trước và đã tích được đại đức nên Trời mới ban cho tôi một nhân viên là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đó là lý do vì sao bây giờ tôi không phải lo lắng gì cả.”

Mọi người đều cười lớn thể hiện sự đồng tình.

“Khi tôi hô to ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ đó là tôi đang gọi chị đấy”

Một hôm người quản lý đề nghị tôi làm thêm giờ với một vài công nhân nam để làm sạch đường ống thoát nước. Chúng tôi chuẩn bị bắt đầu vào lúc 7 giờ 30 tối, và người quản lý cử các công nhân nam đi lấy dụng cụ. Chỉ còn tôi và ông ấy ở lại trong văn phòng của ông. Tôi biết đây là một cơ hội hiếm có.

“Quản lý, để tôi kể với ông về một sự kiện quan trọng”, tôi nói với ông ấy. “Ông đã bao giờ nghe nói về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ để được bình an chưa?” Ông trả lời rằng ông đã nghe nói về việc đó, nhưng ông vẫn chưa thực hiện. “Tất nhiên là không rồi,” ông nói. “Nếu tôi thoái đảng, tôi sẽ không thể làm người quản lý như hiện nay.”

Tôi giải thích với ông rằng việc thoái ĐCSTQ, Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên là để đoạn tuyệt với các tổ chức đó từ trong tâm. Mục đích của nó là để xóa bỏ lời thề độc mà trước đây một người đã tuyên thệ khi gia nhập những tổ chức này rằng sẽ đem cả cuộc sống của mình giao cho chúng. Sau khi xóa bỏ lời thề độc đó, người ta sẽ không còn bị kiểm soát bởi ĐCSTQ, và đến khi ĐCSTQ bị Trời trừng phạt, họ sẽ không phải chịu chung số phận với nó.

Thấy ông đang chăm chú lắng nghe, vì vậy tôi tiếp tục. “Tôi cũng mong rằng ông và gia đình của ông có thể niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân Thiện Nhẫn hảo.’ Tôi hy vọng một tương lai tốt đẹp sẽ đến với mọi người trong gia đình ông.”

Tôi duy trì thái độ bình hòa khi nhìn ông. “Tôi muốn thoái!” Ông trả lời. “Nhưng bằng cách nào?”

Tôi nói với ông rằng để làm điều đó ông có thể sử dụng một bí danh, biệt hiệu, hoặc tên thật. Ông nói: “Đây là một vấn đề hệ trọng. Tốt hơn là tôi nên sử dụng tên thật của mình.”

Khi tôi chưa kịp nói dứt lời thì ông đã giơ nắm tay lên và nói: “Tôi tuyên bố thoái xuất khỏi ĐCSTQ tà ác và các tổ chức liên đới của nó. Tôi tin rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!’”

Đây là lần duy nhất tôi chứng kiến một người giơ nắm tay của họ lên để làm tam thoái. Nước mắt tôi đã rơi xuống. Từ trong tâm tôi thầm cảm tạ Sư phụ về sự từ bi cứu độ của Ngài đối với tất cả chúng sinh.

Một lần khác, người quản lý hô ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’. Mọi người đều nghe thấy ông.

Giọng của ông rất lớn khiến tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên. Ngay sau đó, một nhân viên bảo vệ chạy đến chỗ tôi. “Quản lý đang gọi chị đấy,” anh nói. “Chị không nghe thấy ông ấy hô ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ sao? Đó là ông ấy đang gọi chị. Quản lý yêu cầu tôi nói với chị, từ bây giờ, khi ông ấy muốn gọi chị, ông sẽ chỉ hô lớn ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’”

Tôi bước về phía ông. Ông nói: “Chị này, khi tôi hô ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ nghĩa là tôi đang gọi chị đấy nhé.”

Con đường chân chính và quang minh

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 10 năm. Những gì tôi làm được còn rất hạn chế và cách rất xa với yêu cầu của Đại Pháp. Mặc dù không thể diễn tả bằng lời lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ tôn kính, tôi muốn biểu đạt những ước nguyện của tôi qua lời một bài hát:

Con muốn nắm chặt tay của Ngài,
Dùng chính niệm chính hành để báo đáp
Theo Ngài bước về phía trước
Con muốn nắm chặt tay của Ngài,
Dùng chính niệm chính hành để báo đáp
Cùng ngài tiêu dao

Chúc Sư phụ tôn kính sinh nhật vui vẻ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/5/11/308525.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/5/18/150611.html
Đăng ngày 24-07-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share