Bài viết của một học viên ở tỉnh An Huy, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-04-2015] Ở Trung Quốc có một tuyến tàu thường chạy từ bờ bắc sông Dương Tử đến Thượng Hải. Vào một ngày tháng 05 năm ngoái, toàn bộ hành khách trên một chuyến tàu như vậy đã được nghe chương trình phát sóng Chín bài bình luận về Đảng cộng sản (Cửu Bình).

Không ai nói chuyện, không ai đi lại, và thậm chí cũng không một đứa trẻ nào khóc. Mọi người đều lắng nghe. Chương trình phát sóng kéo dài hơn 3 tiếng đồng hồ.

Chồng tôi và tôi ở trên chuyến tàu đó khi cửu bình được phát sóng. Tôi đã không biết nó được phát sóng từ đâu. Tôi nghĩ rằng chắc hẳn có một học viên Pháp Luân Công khác ở trên cùng chuyến tàu đã bật nó. Tôi thấy phấn chấn. Tôi bắt chéo chân ngồi trong tư thế song bàn và bắt đầu phát chính niệm và cầu xin Sư phụ gia trì.

Chồng tôi không phải là học viên. Anh ấy không thấy thoải mái khi tôi ngồi trong tư thế song bàn, nhưng tôi không động tâm vì chính niệm của tôi có thể thanh trừ can nhiễu và giúp chúng sinh biết được chân tướng.

Cả đoàn tàu lặng ngắt như tờ. Hai giờ trôi qua, một nhân viên an ninh của đoàn tàu đi qua khoang của chúng tôi. Tôi tiếp tục phát chính niệm. Không có gì xấu xảy ra.

Ba tiếng sau, đoàn tàu đã đến ga Thượng Hải. Băng thâu âm đã kết thúc Bài bình luận thứ 5. Tôi đứng dậy và cố gắng tìm “người học viên” đó. Vì một lý do nào đó, mọi con mắt đều đổ dồn vào tôi mà tôi không hiểu tại sao.

Khi chúng tôi xuống tàu và bước vào nhà ga, băng thâu âm cửu bình vẫn tiếp tục phát. Chúng tôi vẫn tiếp tục nghe thấy tiếng của băng thâu âm đó khi chúng tôi bước vào ga tàu điện ngầm. Chồng tôi ngờ ngợ rằng máy nghe nhạc MP3 của tôi đã phát băng thâu âm đó trong cả đoạn đường.

Máy nghe nhạc MP3 của tôi có một bản thâu âm cửu bình. Tôi để nó trong túi, và giấu bên dưới ghế ngồi của chúng tôi trên tàu hỏa.

Khi tôi kiểm tra túi, máy nghe nhạc vẫn đang bật. Đột nhiên tôi nhận ra rằng “người học viên” bí ẩn nọ thực ra chính là tôi.

Có lẽ là bằng cách nào đó khi tôi dịch chuyển cái túi đã khiến máy nghe nhạc bật lên.

Tôi nói với máy nghe nhạc của mình: “Ngươi thực sự đã làm một việc tuyệt vời ngày hôm nay”.

Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã thấy được những niệm thuần tịnh của tôi trong việc phối hợp với học viên khác để cứu chúng sinh.

Sư phụ đã bảo vệ tôi trên cả quãng đường. Tôi có thể giữ chính niệm của mình trong suốt 3 tiếng đồng hồ. Cựu thế lực đã không dám can nhiễu hành động ngay chính này trong một trường thuần chính như vậy.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/4/20/307619.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/4/29/149935.html

Đăng ngày 26-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share