Bài viết của Liễu Nhiên
[MINH HUỆ 29-01-2014] Ngày 23 tháng 01 năm 2001, năm người bị cáo buộc là tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh. Toàn bộ hiện trường được camera ghi lại từ nhiều hướng. Chỉ vài giờ sau đó các kênh truyền thông do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) kiểm soát đã tung ra những báo cáo rằng những người tự thiêu là học viên Pháp Luân Công. Những báo cáo này bao gồm cảnh quay rùng rợn các nạn nhân và đổ lỗi rằng các bài giảng của Pháp Luân Công chịu trách nhiệm trực tiếp cho bi kịch này.
Chế độ của Giang Trạch Dân đã dùng đoạn phim để kích động thù hận đối với Pháp Luân Công ở Trung Quốc và trên thế giới nhằm biện hộ cho cuộc đàn áp Pháp Luân Công tàn bạo. Tuy nhiên, một đoạn phim phân tích khách quan dài bảy phút đã tiết lộ bằng chứng không thể chối cãi rằng vụ tự thiêu thực ra là do ĐCSTQ dàn dựng nhằm dùng để tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Công.
Ngày 07 tháng 01 năm 2014, sau 13 năm bị quản thúc tại gia, hai trong số những người bị cáo buộc tự thiêu đã bất ngờ xuất hiện tại một cuộc họp báo ở New York. Ở đó, ông trùm tư bản Trần Quang Tiêu, người trước đây từng tuyên bố muốn mua tờ The New York Times, đã cố gắng quyên góp hỗ trợ cho ca phẫu thuật của Trần Quả vốn bị biến dạng khuôn mặt và mẹ của cô.
Thời điểm của cuộc họp báo này bị nghi ngờ là được sắp xếp ngay sau khi hai thủ phạm chính của cuộc đàn áp Pháp Luân Công là Chu Vĩnh Khang và Lý Đông Sinh bị bắt giữ ở Trung Quốc.
Những bằng chứng sau cho thấy cái gọi là “vụ tự thiêu Quảng trường Thiên An Môn” là một trò lừa bịp được dàn dựng công phu, do ĐCSTQ tổ chức để bôi nhọ Pháp Luân Công:
1. Thông báo khẩn được ban hành trước “vụ tự thiêu”
Thêm nhiều bằng chứng cho thấy rằng công an của Đội An ninh Nội địa và Phòng 610 đã nhận được một “thông báo khẩn” về vụ tự thiêu trước khi nó xảy ra. Ví dụ, đội trưởng của Đội An ninh Nội địa trong một thành phố đã nói một cách tự mãn: “Chúng tôi đã biết trước khi nó xảy ra hai ngày rồi.” Ai có thể biết trước thời gian của một vụ tự thiêu chứ?
2. Thiết bị chữa cháy đến từ đâu?
Thời báo buổi chiều Bắc Kinh đã báo cáo vào ngày 16 tháng 02 năm 2001 rằng “có 3 hay 4 công an dập lửa cho mỗi người tự thiêu.” Nhìn chung, họ có khoảng 25 thiết bị chữa cháy tại hiện trường.
Thông thường công an tuần tra trên Quảng trường Thiên An Môn không mang theo thiết bị chữa cháy. Đoạn phim của khu vực này cũng không cho thấy bất kỳ thiết bị chữa cháy nào trên Quảng trường Thiên An Môn. Công an đã lấy thiết bị chữa cháy ở đâu và làm sao họ đưa đến hiện trường nhanh đến vậy?
3. Một camera giám sát tự di chuyển và tự phóng to thu nhỏ?
Không nghi ngờ rằng Quảng trường Thiên An Môn có camera giám sát khắp nơi. Tuy nhiên, dù có nhiều đến đâu, mỗi camera giám sát đều cố định ở một góc để theo dõi và nó không di chuyển. Trong đoạn phim của vụ tự thiêu giả, có vẻ như camera di chuyển và đi theo công an đến những nơi mà ngọn lửa bùng lên. Ngoài ra, nó tự phóng to thu nhỏ để nắm bắt mọi chi tiết của màn thảm kịch như cách nó thể hiện.
Truyền thông Trung Quốc tuyên bố rằng chính một phóng viên CNN đã ghi lại cận cảnh. Giám đốc điều hành tin tức của CNN, Eason Jordan, phát biểu: “Đoạn phim được dùng trong các báo cáo truyền thông Trung Quốc không thể là của CNN vì nhân viên quay phim của CNN đã bị bắt giữ gần như ngay lập tức sau khi sự kiện bắt đầu.” Do đó, CNN không có cơ hội để quay bất kỳ cảnh nào.
4. Tóc và chai nhựa còn nguyên vẹn
Một trong những “người tự thiêu,” Vương Chính Đông, được cho là đã dùng một chai Sprite màu xanh lá cây chứa đầy xăng để đổ xăng lên người mình. Trong đoạn phim cho thấy chai Sprite ở giữa hai chân của Vương. Chai nhựa đầy xăng lẽ ra phải là một trong những vật bị cháy đầu tiên. Tuy nhiên, nó vẫn còn nguyên vẹn giữa hai chân của ông ta.
Một cận cảnh cho thấy sau khi bị cháy, tóc của Vương vẫn còn khá nguyên vẹn. Tóc cháy rất nhanh và lẽ ra phải là một trong những thứ bị cháy.
Một công an đã cầm một cái chăn dập lửa nhưng không úp lên người Vương cho đến khi ông ta hô hết những khẩu hiệu.
5. Vương Chính Đông không bị đau, không thể thực hiện một tư thế cơ bản nhất của Pháp Luân Công
Bị bỏng dường như không khiến Vương Chính Đông bị đau đớn gì. Ông ta chỉ bình tĩnh ngồi trên mặt đất. Giọng ông ta không bị ảnh hưởng gì bất chấp nhiệt độ cực cao của ngọn lửa: Ông ta hô to và rõ ràng một tuyên bố không đặt trên cơ sở của Pháp Luân Công.
Truyền thông Trung Quốc báo cáo rằng Vương đã tập Pháp Luân Công từ năm 1996. Tuy nhiên, ông ta lại để sai tư thế tay cơ bản nhất (gọi là “kết ấn”) được dùng trong tất cả các bài công pháp của Pháp Luân Công.
Vì đây là tư thế đầu tiên trong mỗi bài công pháp, tất cả học viên Pháp Luân Công đều thực hiện thế kết ấn chính xác ngay khi họ bắt đầu tập. Tư thế này yêu cầu hai đầu ngón tay cái chạm nhẹ vào nhau. Tuy nhiên, Vương lại chồng hai ngón tay cái lên nhau ở một tư thế hoàn toàn sai.
6. Lưu Xuân Linh đánh mẹ và con gái
Vào ngày 04 tháng 02 năm 2001, tờ Washington Post đã đăng một bài trên trang nhất với tiêu đề: “Ngọn lửa tự thiêu chiếu sáng nội tình đen tối của Trung Quốc – Động cơ của tự thiêu tập thể chính là để tăng cường đấu tranh với Pháp Luân Công.” Bài viết xác nhận nhiều dữ liệu quan trọng về một trong những “người tự thiêu”, cô Lưu Xuân Linh: 1) Cô Lưu được biết là thường đánh đập mẹ già và con gái; 2) chưa có ai từng thấy cô Lưu tập Pháp Luân Công.
Học viên Pháp Luân Công tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Ngay cả những người bức hại học viên cũng có thể xác nhận rằng các học viên Pháp Luân Công không đánh bất kỳ ai.
Phân tích từ một đoạn phim quay chậm của Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV) cũng cho thấy cô Lưu bị một cú đánh mạnh vào đầu trong vụ tự thiêu. Cú đánh dường như là do một người đàn ông áo khoác quân phục thực hiện bằng một thanh kim loại.
7. Bệnh nhân phẫu thuật mở thanh quản nói dễ dàng, nhưng lại đột ngột qua đời sau khi hồi phục
Một bệnh nhân được phẫu thuật mở thanh quản không thể thở bằng miệng. Không khí không thể tiếp cận các dây thanh âm và thanh quản nên bệnh nhân không thể nói chuyện. Một người lớn phải mất ba tháng mới hồi phục và có thể nói chuyện trở lại.
Lưu Tư Ảnh, một bé gái tham gia vào vụ tự thiêu bị cáo buộc, được báo cáo là ở trong tình trạng nguy cấp sau vụ cháy. Khí quản của cô bé bị cắt mở, nhưng cô lại có thể hát và nói chuyện to và rõ ràng với những người phỏng vấn chỉ bốn ngày sau đó. Điều này là không thể thực hiện được về mặt y học.
Tư Ảnh đột ngột qua đời vào ngày 17 tháng 03 năm 2001, khi cô bé sẵn sàng được xuất viện. Trong số những người cáo buộc tự thiêu, Lưu Tư Ảnh là bằng chứng rõ ràng nhất tiết lộ rằng đây là một vụ lừa bịp vì cô bé còn quá nhỏ. Cách duy nhất để bảo đảm cô bé im lặng và ngăn sự thật bị tiết lộ là giết chết cô.
8. Nửa chai xăng không thể làm hại Lưu Bảo Vinh
Một “người tự thiêu” khác, Lưu Bảo Vinh, chưa từng được đề cập đến trong bản báo cáo tin tức đầu tiên của chế độ về vụ tự thiêu, và không có cảnh quay nào cho thấy cô ta ở trên Quảng trường Thiên An Môn. Cô ta cho biết rằng mình đang chuẩn bị tự thiêu nhưng đã thay đổi ý định vào phút cuối ngay khi nhìn thấy những người khác bị cháy.
Trong một đoạn video phỏng vấn, Lưu nói: “Tôi đã uống nửa chai xăng và muốn đổ nửa chai còn lại lên người.”
Uống 7,5 gam xăng trên một cân trọng lượng cơ thể có thể dẫn đến tử vong. Với cân nặng của Lưu, nửa chai xăng chắc chắn sẽ khiến cô ta tử vong.
9. Các bản tin phát sóng nhanh đến kinh ngạc
Trong vòng hai giờ sau sự kiện, cơ quan ngôn luận của ĐCSTQ, Tân Hoa Xã, đã ra một thông báo cáo buộc những người tự thiêu là các học viên Pháp Luân Công. Ngay sau báo cáo này, chương trình Phỏng vấn tiêu điểm của CCTV đã phát sóng một chương trình bình luận, đưa ra kết luận chắc chắn trong khi cáo buộc Pháp Luân Công.
Điều này trái ngược hoàn toàn với cách mà tin tức thường được xử lý ở Trung Quốc, nơi thông tin được duyệt qua nhiều cấp độ – từ quan chức cấp thấp đến cấp cao – cuối cùng là lãnh đạo hàng đầu cho phép tin tức được báo cáo.
Bản thảo của những tin tức nhạy cảm do Tân Hoa Xã báo cáo phải được kiểm duyệt và thường xuyên chỉnh sửa nhiều lần. Tuy nhiên, trong trường hợp này, câu chuyện được đưa ra công chúng trong một thời gian nhanh chưa từng có, dấy lên sự nghi ngờ ngay từ ban đầu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/1/29/286572.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/2/7/145274.html
Đăng ngày 13-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.