Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-11-2014] Chồng tôi có một đại gia đình ở thành phố nơi chúng tôi sinh sống. Vài năm trước, một trong những người họ hàng của anh ấy đã du lịch đến thành phố chúng tôi sinh sống và ghé thăm chúng tôi. Chúng tôi đã tổ chức một bữa tối tại khách sạn năm sao và mời tất cả họ hàng thân cận đến tụ họp.
Tất cả chúng tôi đã ngồi vào hai chiếc bàn lớn. Tại bữa tối, một người em họ của chồng tôi đã đến nói chuyện với tôi. Chú ấy đã bị đi tù cách đây hơn mười năm và mới được tại ngoại gần đây. Chú ấy đã hô to lên một cách hào hứng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Mọi người tại bữa tiệc đều nghe thấy chú ấy nói. Chồng tôi, ngồi cạnh tôi, mỉm cười và bảo với chú ấy rằng: “Nhỏ lại chút nào.” Em họ của anh ấy bảo: “Anh à, anh ngồi qua một bên nhé. Em muốn trò chuyện với chị dâu.” Chồng tôi đã để cho chú ấy ngồi cạnh tôi.
Chú ấy ngồi xuống, tiếp tục hứng khởi: “Nếu mọi người ở Trung Quốc đều giống như các học viên Pháp Luân Công, xã hội này và đất nước này sẽ thật tốt biết mấy.” Chú ấy cũng nói điều mà chú ấy ngưỡng mộ nhất về các học viên Pháp Luân Công là họ đã giữ vững niềm tin như thế nào và họ đã đối xử tốt với những người khác ra sao.
Khi còn ở trong tù, chú ấy gặp một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã có bằng thạc sĩ và từng làm việc tại một công ty rất tốt. Người học viên này và vợ của anh ấy đều bị cầm tù vì tu luyện Pháp Luân Công. Những lính canh nhà tù cố gắng “chuyển hóa” người học viên và buộc anh ấy từ bỏ niềm tin của mình, nhưng anh ấy không bao giờ chịu thỏa hiệp.
Các lính canh nhà tù rất tà ác. Họ không tự mình đánh đập người học viên, mà ra lệnh cho các tù nhân tra tấn người học viên này. Họ không cho anh ấy ngủ, bắt anh ngồi trên một băng ghế trong một thời gian lâu, và theo dõi anh suốt 24 giờ mỗi ngày. Nhưng người học viên này luôn giữ vững niềm tin vào Pháp Luân Đại Pháp.
Khi gia đình đến thăm anh ấy và đưa cho anh tiền, quần áo, và thức ăn, anh thường sẽ đem những gì anh được nhận cho những tù nhân khác mà cần đến nó hơn. Một lần gia đình mang cho anh ấy 1.000 nhân dân tệ tiền mặt. Anh đã chia nó thành nhiều phần và đưa cho tất cả cho các tù nhân mà cần nó nhất. Anh ấy không giữ một xu nào cho bản thân mình cả.
Người học viên này thường kể cho các tù nhân về cuộc bức hại Pháp Luân Công. Em họ của chồng tôi đã cảm động sâu sắc bởi đức tin và lòng tốt của anh ấy. Chú ấy thường nói với các tù nhân khác rằng: “Các bạn không nên gây khó dễ với các học viên Pháp Luân Công. Họ khác với tất cả chúng ta. Chúng ta phạm tội, nhưng họ thì vô tội và là những người rất tốt”. Khi em họ của chúng tôi được giao theo dõi người học viên, chú ấy không bắt anh ngồi trên băng ghế. Thay vào đó, chú ấy cho phép người học viên làm gì tùy thích.
Tôi có thể cảm nhận được rằng người em họ của chúng tôi đã giữ những lời này trong lòng lâu rồi, và cuối cùng chú ấy đã có cơ hội để nói với ai đó. Chú ấy không quan tâm đến mọi người xung quanh mà chỉ để tâm nói chuyện với tôi.
Chú ấy kể cho tôi về một học viên khác trong cùng nhà tù đó. Cảnh sát đã tra tấn tàn bạo anh ấy để cố gắng “chuyển hóa” anh. Họ đặt chân của anh vào nước lạnh và tiếp tục đổ nước lạnh lên người anh, khiến anh bị tiêu chảy. Người học viên đã không thỏa hiệp; thay vào đó, anh ấy đã tuyệt thực để phản đối.
Vài ngày sau, người học viên trở nên rất yếu. Các lính canh đã bức thực anh. Người học viên không chịu hợp tác nên đã bị tra tấn thậm tệ. Sợ rằng anh sẽ chết, các lính canh phải dừng lại. Nhưng sau một vài tháng, khi anh hồi phục được chút ít, các cảnh sát lại bắt đầu một loạt các màn tra tấn mới và cuối cùng đã tra tấn anh ấy đến chết.
Nhà tù này ban đầu trợ cấp 600.000 nhân dân tệ bồi thường cho gia đình anh. Khi gia đình anh đến, tất cả các tù nhân trong cùng tòa nhà đó đều bị chuyển sang nơi khác, để gia đình anh không thể nói chuyện với họ và biết được những gì thực sự đã xảy ra.
Các lính canh nói với họ rằng người học viên này đã tự tử. Họ giả vờ đưa các thành viên trong gia đình đi xung quanh. Không một ai trong gia đình đặt câu hỏi hay yêu cầu bất cứ điều gì. Cuối cùng, nhà tù chỉ trả cho họ 150.000 nhân dân tệ. Các tù nhân cảm thấy điều này thật bất công.
Tôi nói với người em họ rằng: “Chị rất mừng rằng em có thể hiểu được sự thật. Em đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới chưa?” Chú ấy hỏi điều đó là gì, và tôi hỏi chú xem liệu chú ấy đã từng gia nhập Đội Thiếu niên hay Đoàn Thanh niên không. Chú ấy nói: “Điều này đã quá lâu rồi, em đã không nghĩ về điều đó trong nhiều năm nay.”
Tôi nói: “Ừ. Nhưng em đã từng thề. Em đã thề hiến dâng cuộc sống của mình cho ĐCSTQ! Kể từ năm 1949, ĐCSTQ đã giết chết hàng triệu người dân Trung Quốc. Nó đã bắn chết nhiều sinh viên trong vụ thảm sát ở Thiên An Môn. Sau đó nó đã bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào 1999 và tiến hành mổ cướp nội tạng sống. Trời sẽ diệt nó. Em nên rút khỏi nó. Nếu em thoái khỏi Đảng cộng sản, lời thề của em sẽ bị xóa. Khi Trời diệt ĐCSTQ, em sẽ không bị liên lụy.”
Chú ấy hiểu ra và thoái ngay lập tức.
Chú ấy đã nhớ lại suốt quá trình tiếp xúc với các học viên Pháp Luân Công như thế nào, chú hiểu được làm một người tốt ra làm sao. Chú ấy bảo tôi rằng hiện giờ chú ấy đang ở nhà toàn thời gian để chăm sóc mẹ mình, bà đã 80 tuổi và đang bị Alzheimer. Thỉnh thoảng bà bỏ đi và bị lạc. Bà ấy thường trở nên giận dữ. Vợ của chú ấy sợ đến gần bà. Vì thế chú đã ở nhà để chăm sóc mẹ mình. Đôi khi bà cào cánh tay của chú ấy đến khi xước chảy máu, nhưng chú vẫn chịu đựng.
Tôi bảo với chú ấy rằng: “Trung Quốc truyền thống rất trọng chữ hiếu. Mẹ của em thật không dễ dàng gì. Sau khi em vào tù, mẹ em đã chăm sóc các con em. Bây giờ đến lúc để báo đáp lại cho bà. Đó là một việc tốt.” Chú đồng ý.
Tôi đã chứng kiến một người trẻ tuổi bất chấp đạo lý trở thành một người hiểu biết, hiếu thảo, và là một người có lý trí đã từ bỏ tà đảng bằng cách thoái khỏi nó. Tôi thật sự mừng cho chú ấy.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/29/300902.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/12/17/147345.html
Đăng ngày 20-01-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.