Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-09-2014] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998. Mặc dù con đường tu luyện của tôi gặp trắc trở không ít lần nhưng dưới sự chỉ dẫn của Sư phụ tôi đã liên tục đề cao bản thân trong khi cứu độ chúng sinh và tiếp bước trên con đường thành Thần.

Đau khổ vì tình

Tôi đã bị giam trong các trại lao động cưỡng bức vài lần kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 07 năm 1999.

Trước kỳ Thế vận hội Olympic Bắc Kinh diễn ra vào tháng 08 năm 2008, ĐCSTQ đã tiến hành bắt giữ quy mô lớn các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Vào ngày 12 tháng 05, cảnh sát đã lục soát nhà và bắt giữ tôi. Con trai tôi đã tranh cãi với họ nhằm ngăn cản họ nhưng tôi vẫn bị đưa đi. Trong nhà tù, tôi đã trải qua sự đau khổ khi buông bỏ cái tình đối với con mình.

Con gái tôi đã đến thăm tôi trong trại lao động cưỡng bức. Cháu khóc và nói: “Khi mẹ bị bắt, em trai đã chạy sang nhà hàng xóm và lấy một con dao để đấu với cảnh sát nhưng hàng xóm đã ngăn em lại. Em ấy đã rất đau khổ đến nỗi phát bệnh rối loạn tâm thần và đã nhập viện kể từ đó.”

Tôi bắt đầu khóc. Con gái muốn bảo lãnh cho tôi ra ngoài để tôi có thể chăm sóc cho con trai nhưng trại lao động cưỡng bức đã nói rằng đầu tiên tôi phải viết một tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp mới được. Tôi càng cảm thấy xót xa và mỗi ngày dường như dài bằng một năm.

Sau đó Pháp của Sư phụ đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi:

“Có người nói: ‘Tôi kiếm thêm chút tiền, thu xếp gia đình ổn thoả, thì tôi không lo lắng gì nữa, [rồi] tôi sẽ lại tu Đạo’. Tôi nói rằng chư vị đang vọng tưởng; chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh của vợ, cha mẹ, anh em; chư vị có quyết định được [những việc ấy] không?” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngay lập tức minh bạch và nghĩ: “Đúng vậy! Làm sao người thường có thể kiểm soát mình chứ? Chẳng phải mình có Sư phụ sao? Mình sẽ theo sự an bài của Sư phụ.” Khi tôi buông bỏ điều này, con trai tôi đã hồi phục trong hai tuần. Cháu cùng với con gái tôi đã đến thăm tôi. Tôi thầm nói với Sư phụ: “Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin cảm tạ Sư phụ!”

Cứu độ những người có duyên xung quanh chúng ta

Vào mùa hè năm 2012, các học viên khác đã giúp tôi tìm một công việc chăm sóc người già. Cả hai vợ chồng đều trên 90 tuổi và không có con. Tôi nghĩ: “Mình phải nghĩ cho người khác; mọi việc mình làm phải chiểu theo yêu cầu của Pháp. Mình sẽ đối xử với họ như cha mẹ mình.”

Có lần người chồng đã nhờ vợ cắt móng chân cho mình. Bà nói: “Tôi không thể nhìn rõ vào buổi tối. Ông có thể đợi tới sáng mai được không?” Khi tôi yêu cầu được giúp ông, ông nói: “Thế thì phiền cháu quá và tôi cũng cảm thấy ái ngại.” Tôi nói: “Ông có thể giả vờ rằng cháu là con gái ông!” Chúng tôi nói đùa và cười. Tôi lấy bấm móng tay để cắt móng chân cho ông. Khi cái bấm móng tay mới chạm vào ngón chân ông, nó đã bắt đầu chảy máu.

Bởi vì móng chân của ông đã ăn vào thịt quá lâu nên nó có mủ. Tôi đã dùng một miếng vải lau sạch nó và tách các móng chân của ông ra khỏi thịt từng chút một. Sau đó ông kiểm tra các ngón chân của mình và nói: “Giờ tốt hơn rồi. Vợ tôi đã luôn cố gắng làm việc này nhưng không được.” Cặp vợ chồng cảm kích nói: “Chỉ có một cô con gái mới làm được thế!”

Tôi nói: “Bà à, cháu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ cháu đã dạy cháu cần phải giúp đỡ mọi người và trở thành một người tốt. Bà lão nói: “Hóa ra cháu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ngày nay không có nhiều người tốt bụng như cháu đâu! Chúng tôi đã thay người giúp việc vài lần. Giờ đây cháu đã đến và chúng tôi không cần thay đổi nữa.” Bà ấy bảo rằng họ cũng từng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong quá khứ nhưng họ đã dừng lại sau khi cuộc đàn áp bắt đầu.

Sau đó, tôi thường giảng chân tướng cho họ và bà ấy đã tin điều đó. Một lần khi dậy phát chính niệm vào nửa đêm, tôi nhìn thấy bà đang ngồi trên giường và đấm vào chân mình. Ngày hôm sau tôi hỏi bà: “Bà à, chân bà bị sao thế?”

Bà nói rằng bà bị viêm tĩnh mạch. Tôi nói: “Bà có thể nhẩm đi nhẩm lại câu ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ và bà sẽ ổn thôi.” Bà không nói gì. Sau một lúc, tôi không thấy bà đấm chân của mình nữa và miếng cao dán ở chân đã biến mất.

Một ngày tôi hỏi bà: “Bà ơi, tại sao gần đây cháu không còn thấy bà tự đấm chân như mọi khi nữa?” Bà nói: “Thật sự mà nói, khi cháu đề nghị bà niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,’ bà đã làm vậy mỗi đêm. Nó thực sự đã có tác dụng – cơn đau ở chân bà đã biến mất.”

“Lần này tôi đã hoàn toàn bị thuyết phục”

Thời gian thấm thoắt trôi qua và tôi đã ở với họ trong năm tháng. Mặc dù cặp vợ chồng yêu mến tôi nhưng thỉnh thoảng tôi cũng đối mặt với nhiều thử thách để đề cao tâm tính của mình. Đôi khi tôi đã không thể vượt qua nó trong tâm mình. Khi điều này xảy ra, tôi sẽ nhẩm Pháp của Sư phụ: “Đệ tử Đại Pháp con đường bày trước mặt chư vị chỉ có thực tu, không có đường khác.” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp)

Một ngày chị dâu tôi đã gọi cho tôi và nói: “Em trai em đang ở trong một bệnh viện gần chỗ em đó.” Tôi đã nhanh chóng tới bệnh viện và bảo em ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Em tôi đã gật đầu.

Thấy em mình bị bệnh tôi đã động tâm và tới thăm cậu ấy mỗi ngày. Tôi nghĩ rằng mình không giúp được gì nhiều nhưng tối thiểu tôi có thể nấu ăn cho cậu ấy.

Một khi tôi khởi nhân tâm thì cựu thế lực thừa cơ dùi vào sơ hở. Một buổi chiều tôi ra ngoài mua rau. Khi đang suy nghĩ về những gì nên mua, tôi đã mất tập trung, bước hụt và trượt ngã. Khi về nhà cởi tất, tôi đã thấy mắt cá chân của mình thâm tím và nó rất đau. Tôi xoa bóp mắt cá chân vài lần và nó trở nên tồi tệ hơn. Vùng thâm tím sưng lên. Sau đó tôi liền nhận ra rằng, là một học viên, chỉ có chính niệm chính hành. Sao tôi có thể giải quyết vấn đề này bằng phương pháp của người thường được!?

Bà lão đã nhận thấy rằng tôi bước đi khó khăn. Bà ấy hỏi tôi điều gì đã xảy ra. Tôi nói với bà rằng tôi bị ngã. Bà ấy bảo tôi lên giường nằm nghỉ.

Sau khi ngồi xuống, tôi bắt đầu phát chính niệm. Nó rất đau khi tôi ngồi đơn bàn. Tôi đã nới lỏng chân của mình nhưng nó vẫn còn đau. Tôi quyết tâm ngồi song bàn và tôi đã làm được.

Liền sau đó, cặp vợ chồng bước vào. Ông lão nói: “Ông có bình xịt thuốc, cháu có thể dùng nó.” Tôi nói: “Cháu không cần nó. Cháu có thể luyện công và nó sẽ ổn vào ngày mai.” Họ đã rời đi.

Tôi liền nghe thấy ông lão nói ở phòng bên: “Thật cứng đầu! Dù có luyện công gì đi nữa thì cô ấy vẫn cần một ít thuốc!” Vợ ông bảo: “Cô ấy sẽ ổn mà không cần thuốc.” Ông lão nói: “Tôi sẽ cần một trăm ngày để hồi phục từ vết thương giống như vậy. Làm sao mà cô ấy có thể hồi phục mà không dùng thuốc? Tôi không tin điều đó. Cô ấy sẽ trở nên tệ hơn vào ngày mai.”

Nửa đêm, tôi đi vào phòng tắm. Ngay khi vừa chạm chân xuống nền nhà, tôi cảm thấy nhói đau không thể chịu nổi. Tôi gần như bò vào phòng tắm. Lúc 3 giờ 50 phút sáng, tôi dậy để luyện công. Tôi đã không thể đứng do vậy tôi dựa vào giường và hoàn thành các bài công pháp.

Sau khi phát chính niệm vào 6 giờ sáng, tôi nằm xuống để nghỉ ngơi. Tôi nhớ rằng tối hôm trước ông lão đã bảo vợ mình thức dậy vào buổi sáng để nấu ăn. Tôi nghĩ: “Làm sao tôi có thể để một người phụ nữ trên chín mươi tuổi nấu ăn được!”

Do đó tôi đứng dậy. Tôi dùng một cây gậy để đi vào nhà vệ sinh. Khi đứng dậy từ nhà vệ sinh, tôi đột nhiên cảm thấy thứ gì đó nhanh chóng rời khỏi chân mình. Tôi bước một vài bước và mọi thứ trở lại bình thường. Không còn đau đớn nữa. Tôi nghĩ rằng có lẽ những suy nghĩ của tôi về người khác đã giúp tôi đạt tới tiêu chuẩn của Pháp và do đó Sư phụ từ bi đã lấy đi nghiệp lực cũng như chịu đựng nó thay tôi. Sư phụ thật vĩ đại!

Ngay sau đó, cặp vợ chồng đã thức dậy. Khi thấy tôi đang nấu cơm, họ đã rất ngạc nhiên. Họ nói: “Cháu đã thực sự hồi phục rồi sao?” Tôi trả lời: “Vâng, cháu đã hồi phục.” Ông lão nói: “Giờ ông đã thực sự bị thuyết phục.” Sau đó ông đã thay đổi quan niệm của mình. Tôi cũng nói cho ông về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ và ông đã thoái.

Vài ngày sau, tôi rời nhà họ để trở về làm kinh doanh cá nhân. Sau khi biết tôi chuẩn bị rời đi, ông đã khóc. Ông nói: “Chúng ta sẽ không thể tìm được một người tốt như cháu – một học viên Pháp Luân Công. Nếu cháu không quay lại, chúng ta sẽ phải tới viện dưỡng lão.”

Trước khi tôi rời đi, bà lão nói: “Bà có vài điều muốn nói với cháu. Sau khi cháu đến đây một tháng, cháu đã đưa chúng ta ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Khi cháu quay lại, bà đã nhìn thấy ánh sáng nhiều màu sắc trên đầu cháu. Nó rất đẹp! Bà nghĩ rằng cháu sẽ đạt viên mãn!”

Các đệ tử Đại Pháp sẽ đạt viên mãn và những chúng sinh có duyên sẽ được cứu – đây là điều mà Sư phụ muốn.

Con xin cảm tạ Sư phụ vĩ đại!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/28/298267.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/4/146696.html

Đăng ngày 25-12-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share