Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-10-2014] Em gái tôi và tôi thường dâng hương lễ Phật trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy, khi người bạn học của em gái tôi kể với chúng tôi về môn tu luyện, tôi đã có một số hoài nghi. Anh đã cho chúng tôi thấy rất nhiều ví dụ về Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào. Tôi rất cảm động và muốn tìm hiểu thêm.

Bạn học của em gái tôi lại tới thăm chúng tôi một vài ngày sau đó, và gợi ý chúng tôi xem chín bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí tại Quảng Châu. Chúng tôi xem trong suốt ba ngày sau đó, và quan niệm của tôi về sinh mệnh đã thay đổi. Tôi nghĩ: “Con người có thể thực sự trở thành một vị Thần!” Tôi tin chắc rằng cho dù có vấn đề gì mình sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đó là vào cuối năm 2010.

Tôi cảm thấy cơ thể của mình được thanh lý và liên tục phải sử dụng nhà vệ sinh rất nhiều trong năm ngày sau đó. Tôi không thể ngủ và cũng không chắc chuyện gì đang xảy ra. Bạn của em tôi tiếp tục khích lệ tôi tin vào Pháp. Khi tôi chuẩn bị dạy học vào ngày thứ năm, tôi không cảm thấy mệt hay chóng mặt chút nào. Trước đây tôi sẽ đến bệnh viện nếu cảm thấy không khỏe, nhưng tôi biết rằng Sư phụ đang thanh lý thân thể của mình. Khi trở về nhà, tôi cảm thấy tuyệt vời. Chứng viêm dạ dày ruột tôi phải chịu đựng hơn mười năm qua đã biến mất!

Hàng ngày tôi bắt đầu đọc sách Đại Pháp, càng đọc nhiều bao nhiêu, tôi càng thích bấy nhiêu. Em tôi ân cần nhắc nhở tôi rèn luyện các kỹ năng tiếng Anh vì chúng tôi chuẩn bị xin visa đi nước ngoài. Nhưng tôi không chú ý nhiều đến tiếng Anh của mình và tiếp tục đọc các bài giảng Pháp của Sư phụ.

Tôi ngộ ra rằng Chính Pháp đang diễn ra là để cứu độ chúng sinh. Tuy nhiên, tôi đã thực sự lo lắng và nghĩ rằng vì đắc Pháp quá muộn, làm sao tôi có thể cứu được những người có duyên tiền định chứ?

Buông bỏ chấp trước

Tôi quản lý một trường học trong một khu đất cho thuê. Một ngày kia tôi nhận được điện thoại từ chủ nhà, và lo rằng có thể ông muốn tăng tiền thuê nhà. Sư phụ giảng cho chúng ta cần buông bỏ lợi ích cá nhân, nên tôi nghĩ rằng nếu ông ấy muốn nâng tiền thuê nhà, tôi sẽ đồng ý. Ông đã yêu cầu tăng tiền thuê, tôi chấp nhận mà không hề do dự. Ông ấy rất vui vẻ còn tôi cũng rất hài lòng vì mình đã vượt qua khảo nghiệm này.

Bạn học của em gái tôi giới thiệu cháu của anh ấy đến làm việc trong trường của tôi. Người này hoá ra khá hống hách, thậm chí cô ấy còn ra lệnh cho tôi như thể cô là chủ còn tôi là nhân viên. Cô cũng nói xấu sau lưng tôi. Tôi luôn luôn nhắc nhở mình: “Tôi phải cư xử theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi phải học cách chịu đựng và trả nghiệp của mình. Tôi phải đề cao tâm tính.” Sư phụ giảng: “Tâm tính cao bao nhiêu công cao bấy nhiêu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996]). Sau một thời gian, thái độ của cô đối với tôi đã thay đổi, và sau đó chúng tôi trở thành bạn thân.

Một quan chức địa phương đã gọi cho tôi và nói rằng ông muốn tôi đảm nhận vị trí tổng thư ký của hiệp hội nghệ thuật. Tôi từng là một thành viên hội đồng quản trị của hiệp hội nghệ thuật này. Tôi nghĩ rằng: Sẽ có rất nhiều việc phải làm, và nó sẽ ảnh hưởng đến khả năng làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu, cũng như công việc giáo viên của tôi. Vì vậy, tôi đã từ chối lời đề nghị của ông, với lý do rằng tôi quá bận và không có khả năng để làm tốt công việc. Ông không chấp nhận câu trả lời của tôi và nói: “Chúng tôi đã quyết định. Chị sẽ là tổng thư ký. Tôi chỉ cho chị biết. Chúng tôi sẽ thông báo cho chị khi chúng tôi họp thay đổi nhân sự.” Vì vậy, tôi tự nhủ, nếu họ cứ khăng khăng thì tôi sẽ làm việc đó.

Cuộc họp được triệu tập một vài tháng sau, nhưng tôi ngạc nhiên thấy rằng tên của mình không có trong danh sách chủ tịch mới hay tổng thư ký hay thành viên hội đồng quản trị. Vì vậy, bây giờ thậm chí tôi không là một thành viên hội đồng quản trị. Sau đó tôi nhớ đến những gì Sư phụ giảng:

“Có lúc chư vị thấy rằng thứ ấy là [của] chư vị, người ta cũng nói với chư vị rằng thứ ấy là [của] chư vị; kỳ thực nó không phải [của] chư vị. Chư vị có thể cho rằng đó là của mình, [nhưng] rốt cuộc nó lại không phải của chư vị; qua đó thấy được rằng đối với sự việc này chư vị có thể vứt bỏ được không; vứt bỏ không được thì chính là tâm chấp trước; chính là dùng cách này để chư vị vứt bỏ tâm [chấp trước] vào lợi ích ấy; chính là vấn đề này.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cũng buông bỏ chấp trước vào tâm an dật. Tôi sẽ không mua bất cứ thứ gì không cần thiết. Khi các học viên cần hỗ trợ tài chính cho một hạng mục cụ thể, tôi sẽ đề nghị được giúp đỡ. Tôi ngộ ra rằng nguồn lực của học viên nên được sử dụng khi cần thiết. Tôi cũng áp dụng các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong việc giảng dạy của mình để giúp học sinh và cha mẹ của họ. Kết quả là một số người đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Đề cao bản thân trong khi giảng chân tướng

Một lần tôi đang kể cho các học sinh về cuộc bức hại, và một học sinh thấy thực sự khó chịu. Cha mẹ của cháu cảm thấy quan ngại và gọi cho một phụ huynh khác để hỏi liệu tôi có phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp hay không. Một phụ huynh khác, biết tôi là một học viên, đến nói với tôi về chuyện này. Ngay lập tức tôi nghĩ rằng hẳn phải có điều gì đó tôi làm chưa tốt. Vì vậy, tôi nghĩ rằng mình phải giảng chân tướng cho họ.

Tôi mời hai phụ huynh đến gặp để tôi có thể giải thích những gì mình đã kể cho học sinh. Một trong số họ đã quá sợ mà không dám đến buổi gặp mặt. Phụ huynh của học sinh còn lại đã đến, và tôi nói với họ tất cả về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Cuối cùng bà ấy đã ủng hộ Đại Pháp nhiều hơn. Tôi biết rằng Sư phụ đang bảo hộ và khích lệ tôi.

Một lần khi tôi nói chuyện với một người lái xe taxi về Pháp Luân Đại Pháp, anh đã thoái ĐCSTQ và cũng hỏi xin tôi tài liệu và một vài đĩa DVD Cửu Bình và Thần Vận. Anh cũng nói rằng mình sẽ khuyên các thành viên trong gia đình thoái ĐCSTQ.

Qua học Pháp, tôi ngộ ra rằng chúng ta phải giữ chính niệm khi cứu độ chúng sinh và chứng thực Pháp. Sư phụ đã mở đường và tôi chỉ làm những gì mình nên làm.

Buông bỏ chấp trước người thường trong khi phản bức hại

Cảnh sát đã triệu tập tôi để thẩm vấn khi em gái của tôi bị bắt giữ. Tôi đã cố gắng sử dụng tư duy của người thường để thuyết phục họ, thay vì sử dụng chính niệm để ngăn chặn họ phạm tội.

Công an đưa tôi vào một văn phòng và nói rằng tôi có thể trả tiền để bảo lãnh cho em gái. Tôi biết rằng tình huống này không nên giải quyết bằng tiền. Khi tôi rời văn phòng, một người đàn ông ở đó muốn gửi một vài bộ quần áo đến người thân trong tù. Hoàn toàn bất ngờ, ông nói: “Con trai một cặp vợ chồng già cãi nhau với một người, làm cho tai người ta bị chảy máu. Công an nói với cặp vợ chồng già rằng đừng bận tâm thuê luật sư cho một việc nhỏ nhặt như thế này và rằng họ có thể giải quyết bằng tiền. Cặp vợ chồng già đã đồng ý. Nhưng cuối cùng, con trai của họ vẫn bị kết án một năm tù.” Chẳng phải đây là một điểm hóa của Sư phụ? Tôi không cần đưa tiền cho công an, và nên thuê một luật sư để bảo vệ em gái mình.

Tôi biết rằng tự do tín ngưỡng được Hiến pháp của Trung Quốc bảo vệ. Tôi đã phát chính niệm mạnh rằng mình sẽ có thể thuê được các luật sư giỏi và công tâm nhất, không chỉ cho em gái mình, mà còn cho tất cả các học viên bị bắt bất hợp pháp cùng với cô ấy. Tôi thà dành tất cả tiền tiết kiệm của mình thuê luật sư cho họ còn hơn đưa bất kể thứ gì cho công an.

Có lẽ Sư phụ đã thấy được tâm của tôi, và tôi đã có thể tìm luật sư giỏi khá dễ dàng. Như thể là họ đang chờ tôi. Sau khi nói chuyện với các luật sư, tôi hiểu rằng chúng tôi không vi phạm bất kỳ điều luật nào khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và nó cũng giúp tôi bỏ một ý niệm bất chính khác rằng một người phải tu luyện bí mật chỉ vì cuộc bức hại. Do nhận thức không chính này, tôi thường cảm thấy sợ hãi và lo lắng mỗi khi ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng, như thể tôi đang làm sai điều gì. Bây giờ tôi ngộ ra rằng việc hồng Pháp và giảng chân tướng là điều vinh diệu nhất và tôi nên cảm thấy vinh dự khi có thể làm việc này.

Cơ quan công an đã tới nói chuyện với tôi một lần nữa. Lần này, tôi liên tục phát chính niệm và nói với ông rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không hề phạm pháp. Ông ấy đỏ mặt. Sau đó, ông đã đưa lãnh đạo tới nói chuyện với tôi. Một lần nữa tôi phát chính niệm mạnh và nói với họ về luật pháp và giải thích rằng ác giả ác báo. Cuối cùng, cấp trên của ông nói rằng họ sẽ không làm việc xấu nữa. Tôi cũng nói rõ rằng mình sẽ không hợp tác với họ. Họ không bao giờ còn đến làm phiền tôi.

Em gái tôi và một vài học viên khác bị đưa ra xét xử. Các luật sư đã bào chữa rất chặt chẽ cho họ. Một số công an biết được chân tướng và tôi nghe thấy một trong số họ nói: “Vậy là tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không hề phạm pháp.” Mặc dù em tôi và các học viên khác vẫn bị kết án, án mà họ nhận được còn nhẹ hơn nhiều so với dự đoán. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi bảo hộ.

Trong giai đoạn khó khăn này, Sư phụ cũng an bài cho nhiều đồng tu giúp tôi và tôi đã có thể tham gia học Pháp theo nhóm lớn. Tôi cũng hướng nội và phân tích hành vi của mình. Tôi đã đi đến cực đoan và không muốn làm bất cứ điều gì khác, ngoại trừ ba việc mà Sư phụ yêu cầu. Bây giờ tôi ngộ ra rằng mình phải bước trên con đường tu luyện cho chính để hoàn thành thệ ước của mình và xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Sư phụ.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2014/10/10/新弟子不辜负师尊的慈悲救度-298780.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/2/146658.html

Đăng ngày 03-12-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share