Bài viết của Lý Trí, một học viên Đại Pháp ở Dương Tuyền, Sơn Tây

[MINH HUỆ 25-08-2014] Tôi là một giáo viên trung học, sống ở vùng nông thôn Dương Tuyền, tỉnh Sơn Tây. Vào cuối năm 1996, tôi vô cùng may mắn được biết đến Pháp Luân Công và bắt đầu tu luyện. Trong 18 năm qua, tôi đã được chứng kiến và trải nghiệm ơn cứu độ từ bi của Sư phụ và những điều kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi muốn chia sẻ những kinh nghiệm tu luyện cá nhân của mình. Tôi hy vọng mọi người có thể hiểu được chân tướng càng sớm càng tốt và có được tương lai tươi sáng.

Thẻ y tế trở thành một minh chứng cho uy lực chữa lành bệnh của Đại Pháp

Tôi bị tai nạn xe ô tô vào năm 1987. Năm 1989 tôi đã phải tới các bệnh viện ở cả thành phố và thị trấn vì bị bệnh viêm gan B. Tôi tìm đến cả Tây y và Trung y đồng thời tiêu tốn hết gần 10.000 nhân dân tệ nhưng không có tác dụng. Một năm sau tôi bắt đầu thử tập luyện các môn khí công. Tôi đã thử học một vài môn khí công nhưng chẳng môn nào hiệu quả.

Khi Pháp Luân Đại Pháp được phổ truyền đến vùng của chúng tôi, tôi may mắn được đắc Pháp và bắt đầu tu luyện. Kể từ đó, tôi không bao giờ đến bệnh viện hay phải dùng bất cứ viên thuốc nào. Mọi bệnh tật mà tôi mắc phải trước đây đều biến mất.

Trong 18 năm qua kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, mặc dù đã kinh qua cuộc bức hại của ĐCSTQ, việc tôi không còn bệnh tật đã được thực chứng. Thẻ y tế của tôi là minh chứng rõ nhất rằng học viên Đại Pháp hoàn toàn khỏe mạnh.

Không chỉ tôi không phải đi bệnh viện mà vợ tôi, con trai tôi và người mẹ già 80 tuổi của tôi hiếm khi phải dùng thuốc. Mặc dù chúng tôi chưa bao giờ tính xem gia đình mình đã tiết kiệm được bao nhiêu chi phí y tế cho chính phủ trong 18 năm qua, chắc hẳn đó là một lượng tiền lớn. Nếu cả nước đều tập luyện Pháp Luân Công và không có phát sinh chi phí y tế thì chính phủ sẽ tiết kiệm được biết bao nhiêu tiền!

Trong những năm qua, chúng tôi đã không dùng đến một xu trong thẻ y tế của tôi hay của vợ tôi. Mặc dù chúng tôi được chi trả phí bảo hiểm tai nạn và bảo hiểm y tế nhưng chúng tôi không bao giờ cần dùng đến. Theo quan điểm của tôi, việc chúng ta không dùng thẻ y tế là minh chứng tốt nhất và mạnh mẽ nhất rằng Pháp Luân Công thật vĩ đại nhường nào.

Không uống rượu hay hút thuốc trong 18 năm

Trước khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi không bị nghiện hút thuốc nhưng có một thời gian tôi bị nghiện rượu. Sau khi tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy đột nhiên bừng tỉnh.

Tuy nhiên, nói thì dễ làm thì khó. Các học viên tu luyện trong xã hội người thường. Khi bạn bè hay họ hàng tụ tập, thật khó mà tránh khỏi việc uống rượu hay hút thuốc. Mọi người thường cố ép nhau uống rượu hay hút thuốc. Đặc biệt khi Pháp Luân Đại Pháp mới bắt đầu bị bức hại, người thường sẽ cố nài ép tôi hút thuốc và uống rượu. May thay, tôi đã có thể kiên định-tôi không còn ham mê những thứ đó. Thật tuyệt vời làm sao. Con xin cảm tạ Sư phụ.

Số tiền mà tôi đã tiết kiệm trong 18 năm qua do không phải mua rượu hay thuốc lá không phải là một số tiền nhỏ và tôi không bị tổn hại về thân thể, trí huệ hay tài chính do uống rượu hay hút thuốc. Tu luyện Đại Pháp chỉ có lợi mà không hại vậy sao mọi người lại không nên tập luyện Pháp Luân Đại Pháp chứ?

Được Pháp bảo hộ trong 18 năm

Tôi học Pháp Luân Công và bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân khi tôi 33 tuổi. Trải nghiệm của tôi đã dạy cho tôi rằng miễn là tôi kiên định tín Sư tín Pháp, uy lực siêu thường của Đại Pháp sẽ triển hiện.

Tôi là một giáo viên ở nông thôn. Tôi làm việc chăm chỉ và không bao giờ nghỉ ốm một ngày nào. Khi cần nghỉ, tôi sẽ nghỉ sau giờ học hay khi công việc của tôi không bị ảnh hưởng. Tôi là một giáo viên chủ nhiệm và tôi cũng dạy hai lớp. Tôi không bị động tâm bởi danh hay lợi ích cá nhân và không bao giờ mặc cả với nhà trường vì tư lợi.

Ngày nay, những giáo viên ở độ tuổi 50 với hơn 30 năm kinh nghiệm không chỉ dạy ít mà còn không dạy một chút nào và lấy cớ vì lý do sức khỏe. Ngược lại, tôi không bao giờ gây vấn đề nào cho trường còn sức khỏe của tôi thì quá tốt. Tôi không chỉ làm tốt công việc dạy học mà còn rất thức thời, tôi học cả kỹ năng đa phương tiện để đưa vào sử dụng trong giảng dạy.

Tôi không bao giờ cầu danh đạt lợi và có vài lần tôi đã từ bỏ cơ hội để đạt được danh hiệu “giáo viên thâm niên”. Tuy nhiên việc đó không bao giờ khiến tôi phải chịu bất cứ tổn thất về tài chính nào. Tôi không muốn những gì không thuộc về mình và tôi không mất bất cứ thứ gì mà không thật sự là của tôi. Đó thực sự là một trải nghiệm diệu kỳ đối với tôi!

Tôi đã lái xe máy đi làm trong 13 năm. Ngoài việc trả tiền nhiên liệu, tôi chỉ phải thay 3 lốp xe. Tôi mới lái xe ô tô đi làm bốn năm nay. Bên cạnh việc trả tiền nhiên liệu và bảo trì thường xuyên, tôi không có bất cứ chi phí phát sinh đáng kể nào khác. Tôi chỉ mua bảo hiểm ô tô bắt buộc và phí của tôi giảm xuống hàng năm. Việc tôi không bao giờ bị tai nạn giao thông đúng là một phép lạ!

Ngày nay hầu như ai cũng đã từng bị cướp hay bị ăn cắp một thứ nào đó ít nhất một lần. Nếu bạn hỏi những người xung quanh, rất ít người là không bị. Nhưng tôi là một trong số ít những người đó. Kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi, vợ tôi hay con tôi chưa bao giờ bị mất bất cứ thứ gì.

Ban đầu gia đình tôi sống ở vùng nông thôn. Chúng tôi có một cái sân mà không có tường cao hay rào bảo vệ và chúng tôi cũng không có chó giữ nhà. Tuy nhiên nhà chúng tôi không bao giờ bị đột nhập. Trong tám năm chúng tôi sống ở thành phố, nhà chúng tôi cũng không bao giờ bị đột nhập. Ngược lại, anh trai tôi, sống cạnh chúng tôi đã bị đột nhập ngay cả khi họ ở nhà! Những gia đình sống trong các toà nhà cao tầng ở trung tâm thành phố với hàng rào chống trộm cao đến tận tầng sáu mà vẫn còn bị trộm. Là một học viên Đại Pháp, tôi không bao giờ phải chịu những tổn thất như vậy và sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Đó chẳng phải cũng là một phép lạ hay sao?

Năm 2005 chúng tôi chuyển đến một căn hộ mới. Một ngày đường cấp nước đã bị khoá và tôi đi làm mà không tắt vòi nước. Người quản lý toà nhà đã gọi cho tôi ở nơi làm việc và nói với tôi rằng nước chảy ra từ căn hộ của tôi và ngấm xuống trần của căn hộ tầng dưới. Hàng xóm căn hộ tầng dưới yêu cầu bồi thường và sửa chữa. Tôi vội vã về nhà và sang nhà hàng xóm để kiểm tra trần bị ngấm. Tôi xin lỗi và đề nghị bồi thường cho tổn thất của họ. Sau đó tôi về nhà để lau dọn căn hộ của mình. Tôi đã không tranh cãi với vị quản lý toà nhà về vấn đề nước đó.

Những tình huống như trên thường dẫn đến ít nhất là những cuộc khẩu chiến căng thẳng. Nhưng sự căng thẳng đã được hoá giải bởi lời xin lỗi chân thành của tôi và việc sẵn sàng chịu trách nhiệm một cách chân thành về sự việc xảy ra. Người hàng xóm đã quyết định tự mình sửa chữa và vấn đề nhanh chóng được giải quyết. Thực tế, bất cứ ai đã đọc Chuyển Pháp Luân đều sẽ hiểu rằng Sư phụ dạy chúng ta hành xử như vậy!

Những việc “nhỏ” mà tôi đề cập ở trên đều rất phổ biến trong các học viên. Nó cho thấy rằng việc tu luyện Pháp Luân Công không chỉ mang lại lợi ích cho cá nhân mà còn cho cả xã hội.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2014/8/25/296331.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/10/23/146520.html
Đăng ngày 19-11-2014. Bản dịch là từ bản tiếng Hán, có bổ sung phần giới thiệu từ bản tiếng Anh. Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share