Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp phương Tây tại Alberta, Canada

[MINH HUỆ 11-09-2014] Kính chào Sư phụ, xin chào các bạn đồng tu!

Hôm nay, tôi muốn chia sẻ về hai chấp trước của mình: tâm oán giận và chấp trước vào danh.

Môi trường tu luyện của tôi khác với hầu hết các học viên ở Canada. Tôi sống tại vùng nông thôn gần một thị trấn nhỏ ở Alberta. Chồng tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi phải mất khoảng hai giờ đồng hồ để đến Edmonton, nơi gần nhất có các học viên sinh sống. Vì lý do này, tôi không thể thường xuyên gặp gỡ các học viên khác và hầu như phải tu luyện đơn độc.

Tôi làm việc toàn thời gian cho tờ Đại Kỷ Nguyên tiếng Anh với vai trò vừa là phóng viên, vừa là nhà quản lý sản xuất toàn quốc. Vì vậy, tôi chủ yếu tiếp xúc với các học viên trong hạng mục trên mạng và qua điện thoại.

Kể từ năm 2007 làm việc cho Đại Kỷ Nguyên, tôi đã làm việc ở nhiều bộ phận với các vai trò quản lý khác nhau.

Sau khi đắc Pháp được khoảng một năm, tôi bắt đầu công việc này. Tôi rất nghiêm túc, nhiệt tình, và đảm nhận nhiều công việc. Tôi còn nhớ cảm giác thán phục của mình khi thấy các đồng tu khác làm việc chăm chỉ. Lúc đó, tôi cảm thấy họ giống như những vị Thần vậy.

Tuy nhiên sau vài năm, tôi bắt đầu có thái độ tiêu cực với một số đồng nghiệp và đồng tu của mình. Bề ngoài thì tôi không có nhiều mâu thuẫn trực tiếp, nhưng trong tâm, tôi liên tục chỉ trích và phán xét người khác.

Nếu ai đó làm trễ thời hạn công việc, làm tôi thất vọng hoặc có hành động, lời nói không được như tôi nghĩ, bên ngoài tôi tỏ ra dễ chịu với họ, nhưng bên trong, tôi sẽ xếp họ vào loại “không đáng tin cậy”, “khó khăn”, “không thông minh”, “chậm chạp”, .v.v.

Tệ hơn nữa, vì tôi thường xuyên nhận được lời khen trong công việc, tôi đã hình thành thái độ kẻ cả, nghĩ rằng mình giỏi giang và có bản sự hơn những người khác.

Thái độ này khiến tôi không thoải mái trong lòng; tôi thường xuyên cảm thấy tiêu cực và tức giận với các đồng nghiệp khi công việc của chúng tôi gặp trục trặc. Tôi cũng thường xuyên nổi giận với chồng mình về các vấn đề nhỏ, mặc dù tôi đã cố gắng để che giấu nó.

Tôi biết mình có vấn đề, nhưng không thể tìm ra nguồn gốc cho các chấp trước của mình. Tôi chỉ thấy dường như mình đã làm đúng và có trách nhiệm, còn người khác đã sai; bởi trên bề mặt, chúng dường như là lỗi của những người xung quanh.

Cho tới một ngày, một cuộc xung đột đã xảy ra và giúp tôi nhìn thấy chấp trước căn bản của mình. Tôi đã mắng người thiết kế vì lặp lại một lỗi nhiều lần. Tôi cảm thấy cô ấy không làm việc cẩn thận và khiến công việc bị chậm trễ trong khi chúng tôi đang phải chạy đua để kịp thời hạn in.

Mối quan hệ của chúng tôi trở nên căng thẳng. Mặc dù công việc đã hoàn thành đúng thời hạn, nhưng rõ ràng chúng tôi không hài lòng với nhau.

Ngày hôm sau, tôi nhận được một email từ cô ấy. Cô ấy nói với tôi rằng cô sẽ nghỉ việc, và rằng cô ấy không muốn làm việc với tôi bởi vì cô ấy cảm thấy tôi luôn bực bội và rằng tôi không bao giờ đánh giá tốt công việc của cô ấy.

Tôi đã bị sốc trước những lời của cô ấy. Tin nhắn của cô ấy đã chỉ ra chấp trước của tôi. Khi tôi bình tĩnh lại và hướng nội, tôi nhận ra mình đang bị giam giữ trong ngọn núi của sự oán giận đối với cô ấy và các đồng nghiệp khác, và đó là một trở ngại rất lớn trong tu luyện của tôi.

Tôi thấy mình bực bội với những người khác bởi vì tôi luôn cố gắng để làm mọi việc dễ dàng hơn cho bản thân mình, và cảm thấy khó chịu với những người khác khi họ không đáp ứng được mong đợi của mình. Tôi đã giữ chúng theo tiêu chuẩn của “tôi” chứ không phải theo tiêu chuẩn của Pháp. Tôi đã quá tập trung vào lợi ích và cảm nhận của bản thân. Thay vì thực sự cố gắng giúp đỡ và nghĩ tới người khác trước tiên, tôi chỉ nghĩ các hành động của họ ảnh hưởng đến tôi như thế nào.

Tất nhiên, chấp trước căn bản vào tâm oán giận chính là sự ích kỷ. Đó cũng là vì thiếu Nhẫn và Thiện, thêm vào đó là tâm kiêu ngạo, phù phiếm, tật đố và những xúc cảm của con người.

Những phán xét tiêu cực của tôi cũng đã đổ vật chất xấu vào người khác và tạo ra trở ngại cho họ. Do thừa nhận những an bài của cựu thế lực, những tình cảm con người về sự oán giận và lòng biết ơn, tôi đã bị trói buộc trong vòng xoáy của nghiệp lực vô tận.

Như Sư phụ đã giảng trong bài Tố nhânHồng Ngâm:

“Vi danh giả khí hận chung sinh
Vi lợi giả lục thân bất thức
Vi tình giả tự tầm phiền não
Khổ tương đấu tạo nghiệp nhất sinh
Bất cầu danh du du tự đắc
Bất trọng lợi nhân nghĩa chi sĩ
Bất động tình thanh tâm quả dục
Thiện tu thân tích đức nhất thế.”

Tạm dịch

“Người vì danh suốt đời mang hận,
Người vì lợi chẳng nhận sáu thân;
Người vì tình tự tìm phiền não,
Nhọc đấu tranh tạo nghiệp một đời.
Chẳng cầu danh thong dong tự được,
Chẳng trọng lợi kẻ sĩ nhân nghĩa;
Chẳng động tình thanh tâm quả dục,
Thiện tu thân cả đời tích đức.”

Bây giờ, tôi nhận ra rằng bởi tôi không hướng nội đủ sâu, sự bất bình này đã tiếp tục kìm kẹp tôi trong một thời gian dài. Mặc dù có lúc tôi vẫn nghĩ tiêu cực về người khác và vẫn cần phải cố gắng nhiều để loại bỏ chấp trước của mình, nhưng giờ đây, ngay khi nó xuất hiện, tôi đã có thể nhận ra nó và xuất ra mong muốn loại bỏ nó.

Ngày đồng nghiệp của tôi dọa sẽ bỏ việc là một bước ngoặt đối với tôi. Sau khi tìm thấy tâm oán giận của mình, tôi đã lập tức cảm thấy nhẫn nại, khoan dung và từ bi hơn đối với cô ấy và những người mà tôi oán trách.

Thật may, sau khi tôi tìm ra chấp trước của mình, đồng tu ấy đã đổi ý về việc thôi việc và thậm chí còn xin lỗi vì đã làm sai và nói rằng cô ấy sẽ cố gắng để làm tốt hơn.

Tôi muốn chân thành xin lỗi các học viên mà tôi đã đối xử không tốt ở ngoài mặt và trong tâm. Tôi hy vọng rằng những thiếu sót của tôi không gây ra bất kỳ tổn thất nào cho các dự án truyền thông của chúng ta.

Tôi cũng muốn chia sẻ về một chấp trước khác mà tôi mới phát hiện ra gần đây: chấp trước vào sự nổi tiếng và danh vọng.

Khi tôi còn nhỏ, gia đình tôi thường xuyên chuyển nhà. Do đó, tính đến khi tôi tốt nghiệp trung học, tôi đã sống ở gần 20 địa điểm khác nhau. Bởi sự thay đổi liên tục này, tôi thường là “người mới đến”, điều đó khiến tôi có cảm giác bị soi mói và sinh ra rụt rè.

Chính bởi điều này, tôi đã phát triển một ý thức cực đoan về bản thân. Tôi luôn nghĩ xem liệu người khác thấy mình như thế nào, nghĩ gì về mình, cũng như tôi nói chuyện, cư xử và có ngoại hình ra sao, v.v.

Vì muốn có những người bạn mới và không muốn ở một mình mỗi khi chuyển đến chỗ mới, tôi luôn cố gắng hết sức để phù hợp với mọi người. Trong thời gian này, tôi trở nên quá lo lắng đến nỗi bị mắc chứng mất ngủ, rối loạn ăn uống và bắt đầu hút thuốc, uống rượu.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 20 tuổi. Nhờ đó, tôi đã có thể cai bỏ rượu và thuốc. Sự lo lắng của tôi đã giảm đi rất nhiều. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng mình đã tập trung quá nhiều vào danh, và đó là một rào cản lớn trong tu luyện.

Chấp trước vào sự nổi tiếng và danh vọng biểu hiện theo nhiều cách khác nhau. Ví dụ, tôi phát triển một thái độ cầu toàn trong khi làm việc Đại Pháp và sợ mắc lỗi hoặc bị chỉ trích. Tôi rất quan tâm đến việc các học viên khác nghĩ gì về mình, liệu họ có thấy rằng tôi làm việc siêng năng, có nhận thức tốt về Pháp, có bản sự hay không, v.v.

Chấp trước vào danh cũng là một rào cản lớn trong khi giảng chân tướng. Tôi quá bận tâm đến những gì bạn bè và người thân nghĩ về Đại Pháp, không hẳn là vì tôi quan tâm tới việc cứu người. Thực ra, tôi cũng muốn bảo vệ bản thân khỏi những lời chỉ trích.

Tôi muốn mọi người nghĩ tốt về tôi và sợ bị coi là “kỳ quặc” hay khác người. Đôi khi để giữ thể diện, tôi đã không giảng chân tướng đủ sâu mà lại lảng tránh đề tài đó.

Một vài tuần trước, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi buông bỏ chấp trước này. Tôi đang ngồi bên ngoài bữa tiệc sinh nhật của bố chồng mình và quan sát những người xung quanh.

Tôi cảm thấy hơi hồi hộp, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh và tìm cơ hội để giảng chân tướng cho những người khách khác.

Đột nhiên, tôi cảm thấy hoàn toàn thoải mái khi mọi suy nghĩ và cảm xúc con người của mình được giải thể. Tâm trí của tôi trở nên trống rỗng và khi tôi nhìn xung quanh, tất cả những gì tôi có thể cảm nhận được là lòng từ bi đối với những người này và mong muốn họ có một tương lai tốt đẹp và được cứu.

Cảm giác đó không thể diễn tả được, tôi đã được trải nghiệm hạnh phúc ở một cảnh giới cao hơn khi không có chấp trước vào sự nổi tiếng, danh vọng và những đau khổ tình cảm.

Đúng như Sư Phụ giảng trong bài Viên mãn công thành, Hồng Ngâm:

“Tu khứ danh lợi tình
Viên mãn thượng thương khung
Từ bi khán thế giới
Phương tùng mê trung tỉnh.”

Tạm dịch:

“Tu dứt danh lợi tình
Viên mãn lên trời xanh
Từ bi quán thế giới
Từ trong mê vẫn tỉnh.”

Mặc dù tôi vẫn cần phải tu luyện tinh tấn để loại bỏ những chấp trước này, tôi tin rằng Sư phụ đã khuyến khích tôi tiến lên phía trước bằng trải nghiệm này. Nó nhắc nhở tôi rằng đôi khi tôi quá thụ động và dễ dàng bị đánh bại bởi những chấp trước của mình.

Điểm hóa từ bi của Sư phụ đã cảnh tỉnh tôi và giúp tôi lấy lại quyết tâm của mình. Không lâu sau, Ngài đã an bài cho tôi cơ hội để giảng chân tướng cho một người mà tôi muốn nói chuyện từ trước đó rất lâu. Tôi thấy rõ ràng rằng chỉ khi tôi đề cao tâm tính của mình, tôi mới có thể cứu người hiệu quả.

Tôi muốn cảm ơn Sư phụ vì lòng từ bi vô lượng và sự khích lệ liên tục của Ngài. Tôi vô cùng xúc động bởi niềm tin mà Sư phụ dành cho mình; nó đã mang lại cho tôi sự tự tin và lạc quan để tiến lên phía trước trên con đường tu luyện của mình mặc dù tôi còn nhiều thiếu sót.

Tôi cũng muốn tạ lỗi với Sư phụ vì đã nhiều lần không đồng hóa với các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và khiến Ngài phải thất vọng. Tôi sẽ làm hết sức mình để tinh tấn trong thời gian quý báu còn lại.

Xin hãy chỉ ra những điều không phù hợp. Cảm ơn các bạn!

(Chia sẻ tại Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 2014 tại Toronto Canada vào ngày 23 tháng 8)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/11/297583.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/9/13/3230.html

Đăng ngày 25-10-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share