Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-08-2014] Sau khi tòa nhà chung cư của chúng tôi bị dỡ bỏ, tôi và cha mẹ mình phải chuyển đến khu nhà ở của một nhà máy. Toàn bộ 20 đến 30 hộ gia đình sống ở đó đều nghèo.

Chúng tôi nhanh chóng giúp họ thoái xuất Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, nhưng có một người đàn ông tên Vương Phúc vẫn chưa sẵn sàng, vì thế tôi đã đến tìm gặp ông ấy.

Ông Vương đã nghỉ hưu và là một người bảo thủ. Ông ấy muốn tái hôn nhưng chưa tìm được người bạn đời phù hợp. Ngay khi chúng tôi chuyển đến đó, ông ấy đã gọi một người bạn của mình đến giúp chúng tôi, nhưng tôi từ chối vì tôi không muốn tái hôn. Ông ấy không bỏ cuộc một cách dễ dàng; bất cứ khi nào nhìn thấy tôi, ông ấy đều bắt chuyện với tôi. Tôi đã phải giữ khoảng cách với ông ấy.

Vì vậy, ông ấy rất mừng khi thấy tôi đột ngột đến thăm. Tôi hỏi ông ấy lý do ông không muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ và tự hỏi ông ấy nhận được gì từ Đảng mà nó có thể giữ chân ông lại. Ông nói rằng mình đang nhận được lương hưu và không thể chống lại nó. Tôi nói: “Anh có được lương hưu là nhờ anh đã làm việc chăm chỉ. Anh đáng được nhận nó. ĐCSTQ đã đánh cắp của anh rất nhiều thứ, có đúng vậy không?“ Ông ấy đồng ý. Tôi đã đề nghị ông ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ để được bình an. Để làm hài lòng tôi, ông ấy nói: “Nếu đúng vậy thì hãy giúp anh thoái xuất. Anh sẽ thoái xuất vì em chứ không phải vì bất kỳ ai.”

Ông Vương thường xuyên xuất hiện trước cửa nhà tôi. Cha mẹ tôi thấy ông là người trung thực nên đã giảng chân tướng cho ông và thỉnh thoảng còn đọc Chuyển Pháp Luân cho ông nghe. Ông ấy nói: “Nó có tốt thật không? Khi anh nhìn thấy gia đình em, anh biết nó tốt, nhưng anh không tin nó tốt như những gì em đã nói.”

Một ngày nọ, ông ấy bị ngã vì đột quỵ. Ông ấy được đưa đến phòng cấp cứu và bị chẩn đoán cao huyết áp. Ông ấy hồi phục nhanh chóng và không bị ảnh hưởng gì sau đó, ngoại trừ việc ông ấy cảm thấy đầu óc của mình không được minh mẫn như lúc trước.

Tôi và cha mẹ mình đã đến thăm ông ấy tại bệnh viện và hỏi ông xem liệu ông có tin vào Pháp Luân Đại Pháp không. Ông nói: “Anh tin rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy con người ta trở nên tốt, nhưng anh không tin rằng người ta có thể khỏi bệnh khi họ liên tục nhẩm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’. Em thường đặt trái cây trước ảnh của Sư phụ em. Như vậy chẳng phải là mê tín sao? Làm sao anh có thể tin nó được?”

Tôi nói: “Đó chỉ là để bày tỏ lòng biết ơn của chúng tôi thôi. Anh đang bị ốm. Hãy chân thành nhẩm đi nhẩm lại ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân Thiện Nhẫn hảo’ kể từ bây giờ, và anh sẽ cảm thấy khỏe hơn.” Ông ấy nói: “Nếu em nói thì anh tin; còn người khác nói với anh, anh sẽ không tin.”

Ông ấy ở lại trong bệnh viện thêm hai ngày trước khi xuất viện. Ông ấy đến nhà tôi và nói: “Nó thực sự hữu hiệu. Khi anh nhẩm đi nhẩm lại ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân Thiện Nhẫn hảo’, anh không còn cảm thấy khó chịu chút nào nữa. Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu!” Sau đó, ông ấy nhờ cha tôi dạy ông luyện các bài công pháp.

Cha tôi đã dạy ông động tác thứ nhất “Di Lặc duỗi lưng”. Khi kéo căng người ra, ông ấy cảm thấy vô cùng dễ chịu và dường như có cái gì đó đang xoay tròn trong đầu của ông. Ông ấy nói nó xoay tròn và túm lấy cái gì đó xong rồi kéo nó ra ngoài. Cha tôi nói: “Anh là người có duyên. Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho anh.”

Ông ấy là người có căn cơ. Vài ngày sau, ông ấy nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ. Ông nói: “Tôi đang ngồi đả tọa và nhập định thì nhìn thấy Sư phụ trong trang phục com lê. Ông ấy rất cao và nói với tôi với một nụ cười trên môi: ‘Trước kia, tôi có nhiều đệ tử. Nhưng hiện nay, tôi thậm chí còn có nhiều đệ tử hơn.’ Nói xong, ông quay mặt lại và rời đi.”

Ông ấy đến nhà tôi, quỳ xuống trước ảnh của Sư phụ và nói: “Thưa Sư phụ, bây giờ con là đệ tử của Ngài. Con biết từ trước đến giờ mình chưa từng bao giờ quỳ xuống trước bất kỳ ai. Ngày mẹ con qua đời, các anh em của con đã quỳ xuống trước di ảnh của bà, nhưng con thì không. Dòng họ nhà con đã mắng con là đồ bất hiếu, nhưng con nghĩ đó là mê tín. Con không tin vào bất kỳ điều gì. Nhưng hôm nay con tin vào Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ.” Sau đó, ông ấy khấu đầu lạy tạ Sư phụ.

Ông ấy nói: “Thưa Sư phụ, đây là lần đầu tiên trong đời con khấu đầu quỳ lạy. Kể từ bây giờ con sẽ chỉ quỳ lạy Ngài.” Ông ấy đã khấu đầu quỳ lạy thêm vài lần nữa, sau đó đứng dậy và có vẻ như ngộ ra điều gì và nói: “Bây giờ con đã biết lý do tại sao mình không quỳ lạy bất kỳ ai trong đời của con – đó là vì con phải chờ Sư phụ! Thưa Sư phụ, con đã chờ Ngài 60 năm! Con không hề biết điều này mãi cho đến tận bây giờ.” Sau đó, ông ấy ngồi sụp xuống và khóc.

Ông ấy rất tinh tấn trong tu luyện và bắt đầu nói cho mọi người nghe sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy đã quay lại bệnh viện và giải thích sự thật về Pháp Luân Đại Pháp cho những bệnh nhân ở đó. Họ không thể tin nổi rằng ông ấy đã hồi phục nhanh đến vậy. Không lâu sau đó tất cả người thân và bạn bè của ông cũng thoái xuất ĐCSTQ. Ông ấy đã giảng chân tướng cho tất người thân và bạn bè của mình.

Ông ấy nói về Pháp Luân Đại Pháp cho tất cả mọi người mà ông gặp. Thỉnh thoảng ông ấy hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân Thiện Nhẫn hảo” khi ông ấy đi dạo. Một ngày nọ, ông ấy đã hô lớn chín chữ trong suốt lúc đi dạo. Ông ấy không biết mình đã đi được bao xa, nhưng khi ngoảnh đầu nhìn lại, mới nhận ra rằng mình đã đi qua đồn cảnh sát mà vẫn hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Nhưng tu luyện không phải là việc dễ dàng. Thỉnh thoảng ông ấy cũng trì trệ. Vào mùa đông giá lạnh, ông ấy không muốn thức dậy sớm vào buổi sáng mà lại thích nằm trên giường lâu hơn. Một ngày kia, ông không muốn thức dậy để luyện các bài công pháp. Bất ngờ, ông nhìn thấy Sư phụ đến và nói với ông: “Thức dậy đi, không con sẽ bị trễ.”

Môt ngày khác, ông ấy không muốn thức dậy và đã nằm ngủ lại. Sau đó, ông ấy mơ thấy tôi đến. Ông ấy đã nói với con dâu của mình rằng tôi tu luyện rất tốt, vì trong giấc mơ của ông, tôi đã yêu cầu ông phải luyện các bài công pháp và tôi vận trang phục truyền thống với ánh hào quang tỏa ra xung quanh.

Hiện toàn thể gia đình của ông đã tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Ngay cả cậu cháu trai 2 tuổi của ông cũng ngừng khóc và bắt đầu luyện các bài công pháp khi cậu bé nghe thấy tiếng Sư phụ đọc “Di Lặc duỗi lưng”.

Lần nào đến nhà tôi, ông ấy cũng chắp tay “hợp thập” hoặc khấu đầu trước ảnh Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/8/30/平生第一次磕头-296455.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/9/25/3430.html

Đăng ngày 30-10-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share