Bài viết của Hàn Mai, một học viên đến từ khu vực tự trị Nội Mông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-07-2014] Tôi đột ngột bị ốm vào mùa đông năm 1998 và toàn bộ thân thể đều đau. Tôi đã đến tất cả các bệnh viện và dùng khá nhiều loại thuốc, nhưng có rất ít hiệu quả. Các bác sĩ không chẩn đoán được điều gì xảy ra với tôi hoặc làm thế nào để điều trị nó. Các con tôi không dám nói với tôi những gì bác sĩ nói với chúng.

Trong khoảng thời gian tôi bị bệnh, con gái lớn đã đến thăm tôi và đề nghị tôi tu luyện Pháp Luân Công. Chồng cháu đã qua đời trong một tai nạn ô tô, để lại hai đứa con nhỏ. Cháu từng có sức khỏe yếu kém, nhưng đã phục hồi ngay sau khi tu luyện. Cháu nói với tôi Pháp Luân Công tốt như thế nào. Tuy nhiên, tôi rất cứng đầu và từ chối thử dù chỉ một lần. Cho tới bây giờ, tôi cảm thấy rất hối tiếc về quyết định đó.

Sau Tết Nguyên đán năm 1999, với chút hi vọng nhỏ nhoi, con gái tôi đưa tôi đến Bắc Kinh để chẩn đoán và giải phẫu lại lần nữa. Các bác sĩ tại bệnh viện số 2 của trường Đại học Y Bắc Kinh đã chẩn đoán tôi đang trong giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư phổi, và cho rằng đã quá muộn để có thể phẫu thuật. Các con tôi lần này đã nói cho tôi biết những thông tin đó, tôi quyết định ở lại và điều trị hóa trị. Tôi bị rụng hết tóc và chịu sự đau đớn khiến mình muốn được chết ngay đi. Sau hai lần hóa trị, tôi thấy rất ít hiệu quả và sự đau đớn vẫn không dịu đi được chút nào. Tôi không thể ăn hoặc ngủ vì đau. Gia đình tôi đã bất lực với những gì cần làm tiếp theo, và bắt đầu chuẩn bị cho tang lễ của tôi sau khi từ Bắc Kinh trở về nhà.

Khi trở về nhà, tôi đột nhiên có một ý chí được sống mạnh mẽ và muốn gặp con gái lớn của mình. Giây phút cháu bước vào nhà, tôi bắt đầu khóc. Tôi nghĩ mình đã cạn nước mắt vì khóc rất nhiều trong tất cả những khó khăn của gia đình mình từ khi còn nhỏ. Nhưng tôi cảm thấy bối rối khi mình khóc trước mặt cháu, hối tiếc vì sự quyết định sai lầm trước đây của bản thân về Pháp Luân Công. Cháu không đổ lỗi cho tôi, mà thay vào đó là sự an ủi và khuyên tôi tu luyện ngay lập tức. Cháu nói, miễn là tôi đặt cả trái tim chân thành của mình vào điều đó, Sư phụ sẽ chữa bệnh cho tôi. Tôi đã đồng ý ngay.

Ngày đầu tiên đến điểm luyện công với con gái, tôi cảm thấy Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho mình, mặc dù tôi chưa hoàn thành xong tất cả các bài công pháp. Tôi muốn nôn ra nhưng không có bất kỳ thứ gì trong dạ dày để nôn. Khi về đến nhà, tôi đã có thể ăn một cái gì đó. Ngày thứ hai tôi đã có thể hoàn thành các bài công pháp. Từ đó, tôi bắt đầu đi đến điểm luyện công thường xuyên. Sức khỏe của tôi cải thiện từng ngày. Trong vòng một vài ngày, tất cả các cơn đau biến mất, tôi có thể ăn, ngủ bình thường và tóc của tôi bắt đầu mọc trở lại. Thậm chí, tôi có thể đi bộ khoảng cách dài để nói cho nhiều người biết Pháp Luân Công ở những vùng sâu vùng xa mà không hề cảm thấy mệt mỏi.

Các con tôi vẫn còn hoài nghi và muốn đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra. Tôi nói với chúng rằng tôi không còn bệnh và không cần phải đi. Tôi nói với tất cả mọi người trong gia đình rằng Sư phụ đã cứu sống mình và tôi sẽ kiên định tu luyện Pháp Luân Công. Gia đình và những người xung quanh đã nhận thức được từ trải nghiệm của tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Tôi bắt đầu đi học Pháp nhóm. Vì chưa bao giờ đi học, nên tôi không thể đọc hay viết chữ. Vì vậy, trong khi học Pháp, tôi sẽ giữ cuốn Chuyển Pháp Luân bằng cả hai tay và nghe các đồng tu đọc, còn tôi nhẩm theo các từ. Tôi sẽ chú ý đến các ký tự mà tôi không biết và hỏi lại người khác về chúng sau. Như vậy, từng chút một, tôi đã có thể tự mình đọc sách Chuyển Pháp Luân và các sách Đại Pháp khác trong vòng nửa năm. Đó thực sự là sức mạnh của Đại Pháp đã cho phép một người mù chữ như tôi có thể đọc được sách.

Trong vòng vài tháng, cuộc đàn áp bắt đầu. Vào ngày chính quyền công bố lệnh cấm Pháp Luân Công, tôi đi đến điểm luyện công như thường lệ. Cảnh sát tại đó đã không cho phép tôi luyện các bài công pháp. Tôi cảm thấy rất buồn. Tôi tiếp tục đọc sách và luyện các bài công pháp ở nhà, còn ban ngày đi ra ngoài để nói với mọi người không nên tin vào những tuyên truyền và vu khống trên TV. Tôi nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp đã chữa khỏi bệnh cho mình, khuyên họ ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Vì tôi không thể ghi lại tên của những người muốn thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc, nên tôi sẽ yêu cầu họ tự viết tên mình, hoặc tôi sẽ viết một số ký tự mà tôi nhớ được. Sau đó, tôi đọc các ký tự để các bạn đồng tu có thể viết ra tên của họ.

Tôi năm nay đã 79 tuổi, tôi học các bài giảng của Sư phụ và luyện các bài công pháp hàng ngày. Tôi tiết kiệm tất cả số tiền mà con gái cho mình và gửi nó tới các bạn đồng tu để làm tài liệu giảng chân tướng.

Sư phụ đã cứu mạng tôi. Tôi không thể diễn tả hết bằng lời lòng biết ơn của mình đối với Sư phụ. Tôi mong muốn tới ngày Sư phụ trở về Trung Quốc và tôi sẽ là nhân chứng để chứng minh sự từ bi và vĩ đại của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/7/3/当年被医院判“死刑”的老太太还健康的活着-294227.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/29/2289.html

Đăng ngày 03-09-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share