Bài viết của một học viên ở Đại Khánh, tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-07-2014] Lão Tây Tử là một người nổi tiếng về tính bướng bỉnh của mình. Nếu như ai đó nói đông, thì ông sẽ nói tây. Ai đó nói lạnh, thì ông sẽ nói nóng. Ông ấy cũng nghĩ rằng các bản tin dự báo thời tiết chỉ là nói hươu nói vượn.

Nhưng Lão Tây Tử cũng có những điểm tốt. Ông là người tử tế và thích giúp đỡ những nạn nhân của sự bất công. Chúng tôi đã làm việc với nhau được hơn 10 năm. Chúng tôi rất hiểu tính nhau và có mối quan hệ tốt. Lão Tây Tử có hiểu biết riêng về mọi chuyện và bất cứ khi nào mà có sự kiểm tra về công việc, lãnh đạo của ông lại cho ông tạm nghỉ, vì sợ rằng ông sẽ nói ra sự thật.

Lão Tây Tử quá sợ hãi và nhầm lẫn đến nỗi không thể bướng bỉnh khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lan truyền những lời dối trá về Pháp Luân Công và phát động cuộc bức hại vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Thậm chí đến nỗi ông ấy không dám nói ra sự thật.

Lão Tây Tử sợ hãi lúc bị kiểm tra thân thể khi tôi bị bắt lần thứ hai

Tôi đã tới Quảng trường Thiên An Môn cũng với những đồng tu khác trong suốt mùa đông năm 2000 để gương những khẩu hiệu về Pháp Luân Công. Khi tôi tới, tôi hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo! Sư phụ chúng tôi vô tội!” Tôi đã bị ông Bạch, là phó trưởng ban An ninh – Kinh tế ở đơn vị tôi công tác còng tay, giam giữ phi pháp và bị đưa tới đồn cảnh sát địa phương.

Lão Tây Tử không biết rằng tôi đã bị cảnh sát bắt giữ khi tôi bị đưa tới đồn cảnh sát lần thứ hai. Ông ấy đã tới thăm tôi và phát hiện ra có hai nhân viên cảnh sát đang lục soát nhà tôi. Họ đã thẩm vấn và lục soát ông ấy. Lão Tây Tử, người chưa từng biết sợ bất cứ điều gì, đã vô cùng sợ hãi. Cảm giác sợ hãi đó thậm chí còn lưu giữ mãi trong tâm trí ông ấy cho đến mãi nhiều năm sau này.

Thái độ của Lão Tây Tử đã dần dần thay đổi

Tôi đã bị rơi vào cảnh bần cùng và vô gia cư trong ba năm. Tôi quay trở lại làm việc vào năm 2005, và được phân vào nhóm làm việc của Lão Tây Tử. Tôi đã nói với ông ấy về Pháp Luân Công và cuộc bức hại, nhưng ông ấy vẫn từ chối không muốn nghe. Ông ấy đeo kính, đọc Tuyển tập Mao Trạch Đông và nói chuyện với tôi theo sự chỉ đạo của lãnh đạo.

Tôi để cho qua một thời gian rồi lại nói với ông ấy rằng Pháp Luân Công hiện đã được phổ truyền ở khắp nơi trên thế giới, và tình trạng thể chất và tinh thần của tôi được cải thiện nhiều kể từ sau khi tu luyện. Ông ấy biết rằng tôi sống theo nguyên lý ‘Chân – Thiện – Nhẫn’ và rằng tôi rất khách quan và công bằng trong công việc, không tham nhũng, không lấy những thứ của người khác, liên tục tiến bộ trong công việc, và đạt được những thành tích xuất sắc. Tôi đã được công nhận là một người tốt ở nơi làm việc. Thái độ của ông ấy đã bắt đầu thay đổi và thường đề nghị tôi với lãnh đạo làm thay thế công việc của những người khác khi có nhu cầu.

Một lần, tôi tới chơi nhà ông ấy và hỏi thăm về sức khỏe và gia đình ông. Ông nói rằng mọi người trong nhà đều khỏe, rồi mang hoa quả và hạt hướng dương ra mời tôi. Ông nói rằng hầu hết các quan chức ở cái đất nước này đều tham nhũng cả, ĐCSTQ đã quá thối nát, đã mục ruỗng từ lõi và không có cách gì có thể cứu vãn được tình hình. Ông nói rất nhiệt tình, thoải mái và tin tưởng. Tôi ngồi yên lặng lắng nghe.

Tôi đã làm một phép so sánh cho ông giữa cái mà tôi nhận thức được về bản chất của ĐCSTQ: Giả – Ác – Đấu, so với nguyên lý ‘Chân – Thiện – Nhẫn.’ Tôi nói: “Nếu có người gửi cho anh tin nhắn với những chữ ‘Giả, Ác, Đấu’ thì anh sẽ nhận được. Tuy nhiên, với những tin nhắn mà có chữ ‘Chân – Thiện – Nhẫn’ thì nó sẽ bị chặn lại. Vậy ai là tốt, ai là xấu? Anh sẽ tự biết khi thử so sánh theo cách này.” Ông ấy không trả lời và đã công nhận sự thật này.

Lão Tây Tử hô lớn “Tôi không tin ĐCSTQ, tôi tin Pháp Luân Công!”

Tôi đã khuyến khích Lão Tây Tử thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Ông ấy nói rằng muốn tới nhà tôi chơi, và trên đường đi tới nhà tôi, tôi đề nghị: “Lão Tây Tử, ĐCSTQ cùng với đám quan chức tham lam, hủ bại của nó đã gây ra những thiên tai nhân họa. Thật không phải là một ý tưởng hay khi vẫn muốn là một phần của nó khi nó sụp đổ. Tại sao anh không dùng một hóa danh để thoái khỏi các tổ chức của nó đi?” Ông ấy đã nhanh chóng đồng ý, và sau đó đã giơ cánh tay lên và hô lớn: “Tôi không tin ĐCSTQ, tôi tin Pháp Luân Công!”

Lão Tây Tử đã nghỉ hưu vào mùa thu năm 2012. Tôi nghe nói ông bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối và hai phần ba dạ dày của ông đã bị cắt bỏ. Vợ tôi và tôi đã tới thăm và mang cho ông đĩa DVD Biểu diễn Nghệ thuật Thần Vận và những tờ thông tin giới thiệu về Pháp Luân Công. Ông nhìn trông đã rất tiều tụy và không thể ngồi lâu được. Ngày trước, ông có một nước da khỏe mạnh và đầy đặn. Tôi nói với ông: “Chỉ có Sư phụ Lý Hồng Chí mới có thể cứu được ông. Hãy chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ ‘Chân – Thiện – Nhẫn hảo!’ Chín chữ này có thể cứu được mạng của ông.”

Khi ra về, chúng tôi tặng ông 200 tệ để gia đình mua cho ông một ít hoa quả bồi dưỡng. Ông và vợ ông rất xúc động.

Sau đó, tôi và vợ tôi thường xuyên tới thăm ông. Ông nói: “Hóa trị có thể giúp được những người khác, nhưng chỉ có tôi là không có chút cải thiện.” Chúng tôi khuyến khích ông phải tự tin và tin tưởng rằng sức khỏe sẽ tốt hơn, và nhắc ông không được quên chín chữ mà có thể cứu được mạng ông.

Dần dần, ông đã có thể bước ra ngoài đi dạo. Cảm giác thèm ăn của ông đã dần dần tăng lên và tốt hơn trong vòng chưa đầy một năm. Ông thường đi chợ với bạn bè mình. Ông đã tới dự tiệc cưới của con gái tôi vào cuối năm 2013. Ông đã leo lên tận tới tầng sáu mà không hề cảm thấy mệt mỏi. Ông đã hoàn toàn bình phục.

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/12/2006.html

Đăng ngày 08-09-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share