Bài viết của Quế Anh, học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-07-2014] Tôi đã tìm được công việc nấu ăn cho nhân viên tại một cửa hàng vào năm 2004. Thời gian đầu, hàng ngày tôi đều đưa cho chủ cửa hàng các hóa đơn mua hàng.

Một vài ngày sau đó, chủ của tôi, chủ sở hữu cửa hàng, đã bảo tôi không cần đưa cho bà ấy xem các biên lai mua hàng nữa và chỉ cần cho bà ấy biết rằng tôi đã tiêu hết bao nhiêu tiền, điều này khiến mọi người trong cửa hàng đều ngạc nhiên.

Với tôi, đây dường như chỉ là một điều nhỏ nhặt, nhưng với các nhân viên khác của cửa hàng, thì nó lại là một vấn đề lớn. Trước kia chủ cửa hàng chưa bao giờ tin bất kỳ ai và tôi đã giành được sự tin tưởng của bà ấy chỉ trong vài ngày.

Bà chủ của tôi nói: “Học viên Pháp Luân Đại Pháp các chị khác biệt so với những người khác. Quan sát những gì mà chị đã làm trong bốn, năm ngày qua, [thì thấy rằng] chị thực sự làm mọi việc đều chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.”

Phủ định bức hại

Tôi đã từng bị bắt giữ phi pháp khi tôi đang dán các tờ rơi về Pháp Luân Đại Pháp và bị đưa về đồn công an. Một nhân viên đã yêu cầu tôi phải đóng tiền phạt trước khi thả tôi ra. Tôi nói với anh ta rằng tôi đã không làm điều gì sai và tôi sẽ không chấp nhận bị bức hại như vậy. Sau khi trao đổi với các nhân viên khác, họ đã nói với tôi rằng họ sẽ đưa tôi đến một trại tạm giam. Tôi nói rằng trừ nhà tôi ra thì tôi từ chối đi đến bất cứ nơi nào khác.

Sau đó họ đưa tôi đến Đội An ninh Nội địa quận. Các nhân viên ở đó đã la mắng và cố gắng để đe dọa tôi. Tôi đã nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp đang bị bức hại, và rằng không có tồn tại bất kỳ một điều luật nào của Trung Quốc nghiêm cấm người dân tập luyện  nó.

Họ nói rằng họ phải tuân theo các mệnh lệnh của cấp trên. Tôi nói với họ rằng bất kể ai ra lệnh, hoặc bất kể ai thực thi nó một các chủ động hay thụ động, thì họ đều sẽ phải chịu trách nhiệm về việc đã tham gia vào cuộc bức hại. Tôi khuyên họ không tham gia bức hại, điều đó sẽ làm hại những người khác cũng như chính bản thân họ.

Một số nhân viên nhìn nhau và nói: “Chị có thể về nhà được rồi.”

“Chị làm thế là đúng rồi!”

Ngày tôi bị bắt, bà chủ của tôi biết rằng tôi sẽ phải đối mặt với nhiều rắc rối. Họ đã rất ngạc nhiên khi tôi xuất hiện vào ngày hôm sau, và đã hỏi tôi về điều gì đã xảy ra. Tôi đáp rằng tôi đã nói với cảnh sát chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, họ đã hiểu ra và để tôi đi.

Chủ cửa hàng đã rất vui mừng. Bà ấy muốn đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân và muốn biết tại sao tôi lại kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Khi một đồng tu bị bắt giữ, tôi đã đến đồn cảnh sát, Phòng 610, trại tạm giam và trại lao động để yêu cầu thả tự do cho học viên đó. Đôi khi tôi không kịp quay trở về để chuẩn bị bữa trưa, tôi gọi cho bà chủ của tôi để xin phép nghỉ. Bà ấy đều hiểu và nói: “Chị làm thế là đúng rồi.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/7/6/在汽车精品商店打工的故事-294277.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/18/2088.html

Đăng ngày 14-08-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share