Bài viết của Tâm Vũ ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-11-2013] Khi bạn cùng lớp của Minh Minh sắp tốt nghiệp cấp 2, họ cảm thấy choáng ngợp trước lượng kiến thức khổng lồ phải ôn tập, chưa kể đến bài vở hàng ngày. Họ phải dậy lúc 6 giờ sáng mỗi ngày và đi ngủ lúc 11 giờ đêm, và không có thời gian nghỉ ngơi hay đi vệ sinh.

Mặc dù các phụ huynh than phiền rằng ngày nay hệ giống giáo dục quá khắc nghiệt và không tốt cho trẻ em, họ cũng nhận thức được rằng nếu không đạt điểm cao thì tiền đồ sau này cũng không có hy vọng. Học sinh nào không đủ điểm sẽ phải trả hàng chục nghìn tệ để được vào trường trung học tốt hơn. Đối với một gia đình bình thường thì đây là một gánh nặng lớn. Như vậy, cha mẹ và con em họ phải đối mặt với tình cảnh khó khăn này mà không có sự lựa chọn, chỉ có thể cảm thấy bất lực.

Nhưng tình cảnh lại hoàn toàn khác đối với Minh Minh. Mỗi ngày, khi đi từ trường về nhà, người ta có thể nghe thấy cậu hát:

“Ngã môn vi liễu thuỳ phong vũ vô trở
Ngã môn vi liễu thuỳ phong xan lộ túc
Trạm tại nhai đầu đích thị Đại Pháp đệ tử
Thủ trung đích truyền đơn sấm thấu trước từ bi dữ tân khổ”

Tạm diễn nghĩa

“Chúng tôi vì ai mà chẳng quản mưa gió
Chúng tôi vì ai mà lang bạt phong sương
Đứng đầu phố kia là đệ tử Đại Pháp
Tờ truyền đơn trong tay đầy ắp từ bi và cực khổ…”

(Cấp nhĩ hy vọng đích lộHồng Ngâm III)

Uy lực của phát chính niệm

Thường bữa trưa đã được mẹ của Minh Minh chuẩn bị xong khi cậu về tới nhà. Minh Minh sẽ rửa tay và giúp dọn bàn ăn. Cậu không bao giờ kén ăn và cậu luôn khen món ăn ngon như thế nào, bất kể ngày hôm đó mẹ nấu cho cậu ăn món gì.

Trong bữa trưa, Minh Minh sẽ kể cho mẹ nghe những chuyện thú vị ở trường. Một ngày kia cậu nói với mẹ: “Khi họ chuẩn bị làm lễ kéo lá cờ đỏ ở trường, con phát chính niệm để ngăn họ lại. Bỗng hệ thống âm thanh bị hỏng. Họ cố sửa nó một lúc, nhưng không được. Rồi hiệu trưởng bảo chúng con chào cờ mà không có nhạc, nhưng lá cờ kéo lên được khoảng một phần tư quãng đường rồi bị kẹt. Mọi người đều cười, nên hiệu trưởng chịu thua và cho giải tán. Sau đó con nghe rằng họ đã bỏ lễ chào cờ để tập trung hơn vào việc học của học sinh.”

“Một việc khác xảy ra hôm nay là giáo viên lớp chính trị lại bắt đầu kể rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tốt đẹp như thế nào. Con biết thầy sẽ phát tán những tin đồn có ảnh hưởng không tốt đến các bạn khác, nên con đã phát chính niệm để thầy dừng lại. Đột nhiên thầy nói với cả lớp: ‘Những điều tôi vừa nói là tin tức sai lệch từ tivi và báo chí. Thực ra, ĐCSTQ là tồi tệ nhất và nó chỉ lừa dối mọi người. Đừng nghe điều họ nói…’”

Nghe thấy những điều này, mẹ của Minh Minh không thể ngừng cười. Bà khen Minh Minh đã làm tốt, nhưng cậu đã nghiêm túc nói với mẹ: “Đừng phát triển tâm hoan hỷ.”

Sau khi ăn nhanh bữa trưa, Minh Minh giúp mẹ rửa bát và dọn bếp. Họ rửa tay thật kỹ, rồi ngồi trong tư thế song bàn, lấy sách Chuyển Pháp Luân và bắt đầu học Pháp.

Cậu bé phi thường

Khi mẹ của Minh Minh mang thai, bà đã học Pháp và luyện công chăm chỉ, nên cậu đã được đắm mình trong Pháp. Mẹ của cậu bắt đầu tu luyện Đại Pháp khoảng nửa năm trước khi mang thai Minh Minh. Ngày Minh Minh sinh ra, bà nhìn thấy rõ một cụm sáng bảy màu trôi về phía mình. Bà biết một sinh mệnh mới sắp giáng sinh và trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc.

Từ khi sinh ra, Minh Minh đã là một cậu bé mặt mũi thanh tú, đầu nhiều tóc, mắt to và trong, da mịn và trắng. Nhiều người nói rằng đứa trẻ này quá xinh đẹp so với một trẻ sơ sinh bình thường.

Khi còn nhỏ Minh Minh rất ít khi ốm. Thỉnh thoảng cậu bị sốt hay có triệu chứng cảm hoặc bị tiêu chảy, nhưng cậu khỏi bệnh một cách tự nhiên sau một vài ngày. Mặc dù mẹ của cậu biết Sư phụ đang giúp thanh lý cơ thể của cậu, bà vẫn có quan niệm rằng cậu còn quá nhỏ không chịu được sốt cao. Nên khi cha của Minh Minh, vốn là người không tu luyện, kiên quyết cho rằng cần phải cho Minh Minh uống thuốc, mẹ cậu đã không từ chối. Tuy nhiên, thuốc và bệnh viện không giúp gì được, và khi thấy rằng cậu khỏe lên mà không cần thuốc, cả gia đình đã ít lo hơn khi cậu bị ốm, và không còn sốt sắng cho cậu uống thuốc nữa.

Lên 3 tuổi, Minh Minh có thể niệm Luận Ngữ trong Chuyển Pháp Luân. Mẹ cậu rất ngạc nhiên vì lúc đó cậu chưa biết nhiều chữ, và bà luôn tự hỏi tại sao cậu có thể đọc thuộc một đoạn dài như thế? Sau đó bà nhận ra hẳn là do bà đọc sách và bài giảng của Sư phụ cho cậu mỗi tối trước khi đi ngủ, và thường bật băng ghi âm bài giảng của Sư phụ cho cậu nghe. Đôi khi bà nghĩ Minh Minh đã ngủ, cậu xoay mình lại và hỏi: “Chữ mà mẹ đang đọc là chữ gì?” Khi mẹ cậu chỉ ra chữ đó và đọc to lên, cậu cũng chỉ vào chữ đó và nói, “À, thì ra là chữ này.”

Một học viên chú tâm và kiên định

Từ nhỏ đến lớn Minh Minh luôn được người khác khen là tốt bụng, thiện lương và còn lanh lợi. Cậu không bao giờ đánh nhau và không nói những lời bất hảo. Khi bị bắt nạt hay bị đánh, cậu không đánh lại, và cậu biết một học viên nên phải hành xử như thế nào. Tuy nhiên, cậu không hề hèn nhát. Năm đó cảnh sát bắt mẹ cậu đến trung tâm tẩy não để bức hại, Minh Minh mới 5 tuổi đã ngồi trong tư thế song bàn trên chiếu của mẹ, đọc Chuyển Pháp Luân và phát chính niệm.

Tuy nhiên, cha cậu đã lo sợ khi thấy cậu làm như vậy. Ông đã mắng Minh Minh, giật lấy sách từ tay cậu và ném xuống sàn. Minh Minh nhặt sách lên, ôm vào ngực và trách người cha đang bực tức: “Mẹ là một người thật tốt, và người xấu bắt mẹ đi. Cha không giúp mẹ mà lại giúp người xấu, cha cũng là người xấu.” Cha của Minh Minh không nói được gì. Ông mau chóng bình tĩnh lại và không nói gì nữa.

Khuyết điểm duy nhất ở Minh Minh là cậu có chút ham chơi. Tuy nhiên, mẹ cậu cho rằng trẻ em ham chơi là bình thường, có nghịch một chút cũng không sao, chỉ cần không làm chuyện xấu. Ở trường tiểu học, các giáo viên đều nói rằng cậu học giỏi và hiểu nhanh. Nhưng có những lúc cậu ham chơi không tập trung nên thành tích học tập không phải lúc nào cũng đứng đầu lớp như trước kia. Mẹ của Minh Minh nói với cậu: “Tuy chúng ta không chú trọng vào thành tích, nhưng Sư phụ đã dạy rằng là người tu luyện, việc của bản thân chúng ta phải làm một cách nghiêm túc, không được qua loa.” Minh Minh gật đầu đồng ý.

Duy trình tinh tấn trong khảo nghiệm và khó nạn

Khi Minh Minh học trung học, mẹ cậu đã chọn trường gần nhà nhất để cậu có thể về nhà buổi trưa học Chuyển Pháp Luân và luyện công. Các học sinh khác thường phải làm bài tới tận khuya, nhưng Minh Minh chỉ tốn một nửa thời gian. Cậu dùng thời gian còn lại để học Pháp và đọc các bài viết trên trang web Minh Huệ. Ngay cả khi lịch học ở trường dày đặc, cậu vẫn luôn tìm ra thời gian để học Pháp và luyện công. Vào cuối tuần, cậu còn nghỉ nửa ngày để cùng mẹ ra ngoài gọi điện thoại và phân phát tài liệu giảng thanh chân tướng. Minh Minh luôn tràn đầy năng lượng, sống rất lạc quan và phong phú.

Có lần Minh Minh lười biếng và buông lơi học Pháp và luyện công, điểm của cậu đã tụt xuống. Cha cậu lo lắng và cho rằng trường Minh Minh học không đủ tiêu chuẩn, nên muốn chuyển cậu sang một trường tư tốt hơn. Tuy nhiên, mẹ cậu không đồng ý vì trường tư xa hơn nhiều, nghĩa là Minh Minh không thể về nhà sớm để luyện công hay học Pháp. Trường tư cũng đòi hỏi trình độ cao hơn, như thế Minh Minh sẽ phải học từ sáng đến khuya. Cha cậu rất kiên quyết trong việc chuyển trường và khăng khăng rằng đó là cách duy nhất để Minh Minh có hy vọng vào trường cấp 3 hạng tốt.

Tin tưởng vào sự an bài của Sư phụ

Minh Minh cũng không muốn chuyển trường. Mẹ Minh Minh nói với cậu: “Sư phụ đã dạy rằng không có việc gì là tình cờ, vậy chúng ta cần hướng nội và tìm ra điều gì đã làm con thay đổi.” Minh Minh đã chân thành xin lỗi khi nhận ra cậu đã buông lơi trong học Pháp và luyện công. Chính tâm an dật này đã tạo ra sơ hở, và giờ cậu cần loại bỏ nó. Mẹ của Minh Minh cũng hướng nội và nhận ra rằng bà đã quá lo lắng về việc con mình phải đạt điểm cao. Họ đều quyết định rằng họ phải học Pháp chăm chỉ hơn để vượt qua khó nạn này.

Một vài ngày sau, bỗng giáo viên của Minh Minh đến thăm gia đình. Giáo viên đi thẳng vào vấn đề và nói: “Tôi nghe nói rằng Minh Minh đang định chuyển trường. Tôi thay mặt nhà trường đến để đề nghị em ở lại. Chúng tôi hy vọng em sẽ lắng nghe điều chúng tôi nói. Người ta hay nói vàng sẽ tỏa sáng ở bất kỳ nơi đâu. Con của anh chị là đứa trẻ thông minh hiếm thấy.”

Có một vài lý do đặc biệt khiến cháu không làm tốt bài kiểm tra lần trước. Nhưng chỉ cần cháu ở trong lớp của tôi, anh chị có thể an tâm rằng lần sau điểm số sẽ tốt. Ngoài ra, con của anh chị đã quen với mọi thứ ở trường. Nếu phải chuyển trường trong giai đoạn chuyển tiếp quan trọng này, cháu sẽ mất thời gian để hòa nhập trong môi trường mới. Điều đó có thể ảnh hưởng tới việc học và tiến bộ…” Điều giáo viên nói cuối cùng đã thuyết phục cha của Minh Minh đổi ý và không chuyển trường nữa. Minh Minh và mẹ đều biết ơn Sư phụ đã can thiệp để họ có thể vượt qua được quan này.

Mặc dù cha của Minh Minh không còn ý định chuyển trường, ông vẫn yêu cầu Minh Minh phải học thêm toán vào các ngày cuối tuần. Nên nửa ngày còn lại mà Minh Minh và mẹ dành cho việc ra ngoài giảng thanh chân tướng về Đại Pháp sẽ không còn. Minh Minh và mẹ một lần nữa quyết tâm rằng việc của Đại Pháp phải đặt lên hàng đầu. Họ nhờ Sư phụ giúp và phát chính niệm để diệt trừ can nhiễu. Rốt cuộc, Minh Minh chỉ đến lớp học toán một buổi, sau đó giáo viên thông báo rằng lớp sẽ bị hủy do các học sinh quá mệt mỏi và nên tự làm bài thêm ở nhà. Nhờ sự an bài của Sư phụ, mọi việc đều trở nên thuận lợi.

Minh Minh học giỏi tất cả các môn, nhưng có một vài vấn đề với môn văn vì cậu không thích viết bài luận theo những khung có sẵn. Mẹ của Minh Minh quyết định tải về một vài bài chia sẻ của các học viên và một vài sách về văn hóa cổ truyền Trung Hoa, và bảo Minh Minh dùng những tư tưởng và nội hàm tinh thần chân chính trong các tác phẩm đó làm cảm hứng viết bài. Sau đó, văn của cậu trở nên tự nhiên, nhiều ý tứ và có sức thuyết phục hơn.

Bài văn mẫu mực

Một lần, bài viết của Minh Minh chỉ thiếu một điểm là được điểm tối đa, bởi vì giáo viên nói rằng không bài văn nào được điểm tối đa. Những giáo viên khác đề nghị xin bài của cậu làm bài mẫu cho lớp của họ. Giáo viên của Minh Minh rất tự hào về cậu, đến nỗi đã đọc to bài văn của cậu trước lớp và chỉ dẫn các học trò làm tương tự. Giáo viên nói: “Tôi đã dạy lớp ngữ văn nhiều năm. Đây là lần đầu tiên một bài văn khiến tôi cảm động. Bài viết rất hay, nhưng trên hết là cấu trúc và chủ đề đã đạt được một tầm cao về tinh thần.”

Trước nhiều lời khen như vậy, mẹ của Minh Minh nhắc cậu đừng để chúng thấm vào đầu và nảy sinh tâm hoan hỷ hay tự mãn, mà hãy tận dụng những lời tán dương như cơ hội để giảng thanh chân tướng, vì mỗi bài viết rốt cuộc cũng là trí huệ do Sư phụ ban cho.

Khi bạn cùng lớp đến hỏi Minh Minh làm cách nào để viết được một bài văn xuất chúng như vậy, cậu nói với họ: “Mình thích đọc các bài viết và câu chuyện từ các bài chia sẻ Pháp Luân Đại Pháp. Nội dung của chúng đều chân thực và cách viết thì đặc biệt tốt. Bài văn của mình đều lấy cảm hứng từ những tài liệu mình đã đọc.” Minh Minh tiếp tục giảng thanh chân tướng cho họ. Các bạn cùng lớp nói rằng họ sẽ đọc những tài liệu đó. Một vài người bạn tốt của cậu cũng hiểu sự thật và thoái khỏi Đội Thiếu niên.

Những thể hội trong tu luyện thật sự là rất mỹ diệu, và những câu chuyện tu luyện của Minh Minh rất nhiều không thể kể hết. Cả Minh Minh và mẹ đều thực sự tin rằng để đắc được Pháp, theo Sư phụ, chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh là phúc lành lớn nhất!

Xin một lần nữa cảm tạ ơn cứu độ của Sư phụ từ bi vĩ đại!

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/28/与众不同的孩子-282384.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/1/8/144254.html

Đăng ngày 03-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share