[MINH HUỆ 28-02-2014] Có một đại bộ phận các học viên Đại Pháp nhỏ tuổi hiện đã lớn lên và trở thành các thanh thiếu niên. Tuy nhiên, nhiều người trong số họ vẫn còn dựa dẫm vào cha mẹ của mình khi cần tìm lời khuyên cho việc tu luyện của họ.

Thay vì chiểu theo Pháp, họ lại tìm lời chỉ dẫn từ cha mẹ. Sự non nớt của họ càng khiến cha mẹ họ mong muốn tiếp tục đưa ra các quyết định thay cho họ, điều này lại khiến họ càng phụ thuộc nhiều hơn vào cha mẹ mình.

Làm thế nào để phá vỡ vòng luẩn quẩn này?

Bản thân là một người trưởng thành, tôi nghĩ điểm then chốt là các bậc cha mẹ lẫn con cái của họ nên nhận ra rằng mỗi người trong chúng ta là một sinh mệnh độc lập, mỗi người đều có con đường tu luyện riêng, và chúng sinh của bản thân cần được cứu. Những nỗ lực và thành tựu tu luyện của người này không thể được tính là của người kia.

Vì vậy, thế hệ đi trước nên đối xử với con cái của mình như là các đồng tu và khuyến khích họ học Pháp thường xuyên hơn và tham gia nhiều hơn trong các hoạt động giảng chân tướng. Mặt khác, thế hệ trẻ cũng nên chủ động hơn trong sự tu luyện của mình, chủ động làm tốt ba việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm.

Với một sự hiểu biết sâu hơn về Pháp, các học viên trẻ sẽ biết cách làm thế nào để nghĩ cho bản thân họ và đưa ra những quyết định từ quan điểm của Pháp. Khi họ trưởng thành, cha mẹ của họ sẽ cảm thấy thoải mái hơn trong việc từ bỏ sự kiểm soát của mình đối với các con, và nhờ đó họ sẽ có thêm thời gian để dành cho việc tu luyện và nỗ lực giảng chân tướng của mình.

Theo tôi thấy, đây là một cách đúng đắn mà tất cả chúng ta đều có thể thu được lợi ích.

Tôi muốn được chia sẻ làm cách nào mà tôi có được thể ngộ trên.

Nhờ có Sư phụ, hai mẹ con tôi đã vững tin vào Đại Pháp

Mẹ tôi bị tà ngộ và từ bỏ Đại Pháp bởi rất nhiều áp lực cách đây vài năm, khi ấy tôi vẫn còn là học sinh trung học, và còn quá nhỏ để giải thích với bà ấy.

Tôi phải thừa nhận rằng tôi đã kinh hãi vì sự từ bỏ của bà, mặc dù tôi nhớ bà rất nhiều. Nhiều học viên trẻ xung quanh tôi đã theo cha mẹ của họ mà từ bỏ tu luyện. Tôi sợ mình cũng sẽ có số phận tương tự, nhưng tôi cũng biết rất rõ ràng rằng tôi sẽ không bao giờ muốn đi chệch khỏi pháp môn tu luyện tuyệt vời này.

Mẹ tôi đã lên kế hoạch kiểm tra sức khoẻ tại một bệnh viện tâm thần vào ngày bà bỏ tu, nhưng thật kỳ lạ, tôi ngã bệnh và nằm liệt giường vào đúng ngày hôm đó. Kết quả là, bà phải ở nhà và chăm sóc cho tôi.

Những triệu chứng của tôi đã nhắc nhở mẹ tôi về thời thơ ấu của tôi khi tôi hay bị bệnh. Bà đã phải đi khắp nơi để tìm cách điều trị cho tôi nhưng đều vô ích. Bà đã cảm thấy vô cùng đau đớn khi người thầy bói nói rằng tôi phải chịu đựng điều này cả đời. Tuy nhiên, vận đen của chúng tôi đã thay đổi sau khi cả hai chúng tôi cùng bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi trở nên hoàn toàn khoẻ mạnh và bà biết rằng Đại Pháp đã cứu tôi.

Bây giờ khi tôi phát bệnh trở lại, mẹ tôi bất ngờ nhớ ra rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể giúp tôi. Bà bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân cho tôi nghe và tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều ngay sau khi bà đọc xong bài giảng thứ nhất.

Tôi vui mừng khi nhìn thấy mẹ tôi lại tiếp tục tu luyện.

Tôi biết rằng Sư phụ nhìn thấy tâm muốn giúp mẹ của tôi, vì vậy Ngài đã dùng nghiệp bệnh của tôi như một lời cảnh tỉnh cho bà.

Tại sao các học viên trẻ khác lại bỏ tu theo cha mẹ của họ?

Nhưng tại sao những học viên trẻ khác trong vùng của tôi lại không thể làm giống như tôi? Tôi cảm thấy rất buồn vì nhiều người trong số họ đã bỏ tu cùng với cha mẹ của họ.

Tôi suy nghĩ thật cẩn thận, và cuối cùng đi đến kết luận rằng nhiều học viên trẻ đã đi theo điều có lợi chỉ đơn giản vì họ quá thụ động trong việc tu luyện của họ. Thay vì chiểu theo Pháp, họ lại nghe theo cha mẹ mình. Khi những học viên lớn tuổi lạc lối trong tu luyện, những người trẻ cũng lạc lối theo.

Thật không may, những cảnh tương tự vẫn đang diễn ra trong khu vực địa phương của tôi và ở nhiều nơi khác.

Bị tình cảm chi phối, các bậc phụ huynh chỉ muốn sự an nhàn cho con cái của họ

Trong vài năm qua, tôi đã nhìn thấy nhiều bậc phụ huynh trong khu vực địa phương của tôi bị tình yêu dành cho con cái chi phối mà hoàn toàn quên đi một thực tế rằng con cái của họ cũng là những đồng tu. Khi tình cảm của họ vượt trên lý tính, họ chỉ tìm kiếm sự thoải mái cho con cái của họ trong thế giới con người.

Trong những năm đầu tu luyện, tình cảm chính của các bậc phụ huynh chủ yếu thể hiện trong thái độ đối với nghiệp bệnh của con cái họ. Mỗi khi con cái của họ có các triệu chứng bệnh nhất định, họ vội vã tìm mua thuốc cho chúng.

May mắn thay, nhiều đứa trẻ biết rằng đó chỉ là nghiệp bệnh. Với niềm tin vững chắc vào Đại Pháp, các triệu chứng bệnh của họ thường thuyên giảm mà không cần có sự can thiệp của y tế.

Tuy nhiên sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào tháng 07 năm 1999, tình cảm của các bậc phụ huynh gây ra một rắc rối lớn cho cả bản thân họ và con cái của họ. Để bảo vệ các con của họ khỏi cuộc đàn áp, nhiều bậc phụ huynh đã dùng các phương pháp của người thường để giữ cho các con của họ được an toàn, nhưng kết quả cuối cùng là cả họ và con của họ đều bị rớt lại đằng sau trong sự tu luyện, hoặc thậm chí lệch khỏi Đại Pháp.

Một số bậc phụ huynh không dám đưa con mình đến nhóm học Pháp, và những người trẻ bị loại ra khỏi tiến trình Chính pháp theo cách này. Không làm ba việc, nhiều học viên trẻ dần dần trôi xa khỏi Pháp và bị sa lầy trong những cám dỗ của thế giới con người.

Khi cảnh sát đe doạ đuổi học hoặc sa thải các con của họ, một số bậc phụ huynh địa phương không trụ vững nổi và đã từ bỏ tu luyện.

Một phụ huynh nọ đã quyết định không bao giờ từ bỏ niềm tin của mình vào Đại Pháp, nhưng ông ấy đã cho phép con của ông viết bản tuyên bố từ bỏ tu luyện. Một trong những đứa trẻ đã làm theo điều ông nói, và nó không còn là học viên nữa.

Tôi cũng biết có một số bậc phụ huynh gặp khó khăn trong việc làm ba việc bởi vì họ luôn luôn lo lắng về sự an toàn của các con.

Một bậc phụ huynh khác thậm chí còn thúc giục con gái của ông hẹn hò và kết hôn vì như thế cô ấy sẽ có ai đó chăm sóc cho cô khi ông đạt viên mãn và rời khỏi thế giới con người này. Hãy đoán xem chuyện gì đã xảy ra tiếp theo? Cả hai bố con ông đều đã bỏ tu luyện Đại Pháp.

Quá ỷ lại, trẻ nhỏ thiếu sự khích lệ để tự chịu trách nhiệm cho việc tu luyện của họ

Khi nhiều học viên ở độ tuổi của tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, chúng tôi vẫn còn quá nhỏ, vì vậy việc cha mẹ bảo cho chúng tôi biết cần phải làm gì là điều hoàn toàn hợp lý.

Tuy nhiên khi chúng tôi lớn lên, tôi phát hiện rằng một số bạn đồng trang lứa của tôi quá phụ thuộc vào cha mẹ của họ, họ không có động lực để trở nên độc lập trong việc tu luyện của mình.

Sự phụ thuộc và non nớt như vậy chỉ tạo thêm khó khăn cho các bậc cha mẹ trong việc từ bỏ tình cảm của mình đối với con cái.

Xây dựng một giải pháp đúng đắn để hai thế hệ cùng nhau đề cao trong tu luyện

Các bậc phụ huynh cũng là những người tu luyện và họ vẫn ôm giữ nhiều chấp trước khác nhau. Tình cảm của họ không chỉ ngăn họ làm tốt ba việc mà còn gây trở ngại cho việc tu luyện của con cái họ.

Khi một đứa trẻ không tu luyện tốt, nó sẽ ảnh hưởng ngược lại đến cha mẹ của mình.

Theo tôi, cả cha mẹ và con cái nên đối xử với nhau như những đồng tu để cùng nhau thăng tiến trong tu luyện.

Các bậc phụ huynh cũng đừng nên quá lo lắng về việc con cái của họ bị bức hại. Cuối cùng, cách an toàn nhất là nhận định mọi việc từ góc độ của Pháp.

Tôi biết một học viên đã từ chối nhượng bộ khi cảnh sát đe doạ sẽ sa thải con của bà. Người mẹ này đã giữ vững chính niệm và con trai của bà cuối cùng đã nhận được một công việc trả lương cao hơn.

Tôi kêu gọi tất cả các học viên làm cha mẹ hãy đưa con mình đến nhóm học Pháp để chúng có thể bắt kịp tiến trình chính Pháp. Đừng ngăn chúng tham gia các hoạt động giảng thanh chân tướng, vì chúng cũng có những sinh mệnh riêng của chúng cần được cứu.

Đừng đánh giá thấp vai trò của các học viên trẻ. Hãy nhìn các diễn viên trẻ của đoàn Thần Vận. Họ tuy còn trẻ nhưng đã đóng một vai trò rất quan trọng trong việc cứu độ chúng sinh.

Đối với các học viên trẻ chúng ta, bây giờ là lúc chúng ta phải trưởng thành hơn, chúng ta nên thực sự chủ động làm tốt ba việc.

Chúng ta nên học Pháp nhiều hơn và đọc thêm các bài viết được đăng trên Minh Huệ Net. Khi chúng ta trưởng thành trong tu luyện, chúng ta sẽ tự nhiên biết làm thế nào để đo lường tất cả mọi thứ chiểu theo Pháp. Khi đó, các bậc cha mẹ cũng sẽ dần dần cảm thấy thoải mái hơn khi để chúng ta tự chịu trách nhiệm cho sự tu luyện của chúng ta.

Xin từ bi chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán:  https://www.minghui.org/mh/articles/2014/2/18/昔日小如今不再小-应在修炼上独立-287749.html

Bản tiếng Anh:  https://en.minghui.org/html/articles/2014/2/27/145622.html

Đăng ngày 22-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share