Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc.

[MINH HUỆ 11-06-2014]

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996 khi tôi mới chỉ 9 tuổi. Hoàn toàn chưa hiểu “tu luyện” là gì vào thời điểm đó, tôi đã theo bố mẹ luyện công ở công viên vào mỗi sáng và học Pháp vào buổi tối. Tôi thường nghe các bài giảng của Sư phụ trong lúc rảnh rỗi, và tham gia nhóm học Pháp của các tiểu đệ tử vào cuối tuần. Mỗi tiểu đệ tử ngồi ở tư thế song bàn trong khi học Pháp, và thời gian lâu nhất mà tôi ngồi được như vậy là 2 tiếng rưỡi. Cuộc sống của tôi khi đó vô tư và hạnh phúc. Nếu có ai đó gây sự với tôi, tôi nhắc nhở bản thân mình đó là cơ hội để đề cao tâm tính bằng cách khoan dung và kiềm chế bản thân không tranh chấp với người thường.

Tái hòa nhập vào chỉnh thể

Khi lớn hơn, tôi bắt đầu tiếp xúc với thùng thuốc nhuộm lớn của người thường. Tôi càng ngày càng có nhiều nhân tâm và dần dần buông lơi trong tu luyện. Tôi không ngộ ra tầng Pháp lý thâm sâu hơn khi tôi đọc Pháp, và tôi miễn cưỡng luyện công. Tôi càng ngày càng buông lơi và bắt đầu xem tivi mỗi ngày. Sư phụ đã thấy được trạng thái tu luyện của tôi và an bài cho một đồng tu tới nói chuyện với tôi, vì tôi từ chối nghe lời khuyên của bố mẹ.

Lúc đầu, tôi thấy khó chịu và không nghe anh ấy nói. Tôi nghĩ: “Mình không ngừng học Pháp. Mình chỉ xem tivi một chút thôi. Mình học Pháp và luyện công đều đặn. Mình vẫn còn trẻ, chẳng lẽ mình không thể xem tivi một chút sao?” Tôi đã ôm giữ những suy nghĩ đó. Người đồng tu vẫn không nản chí, tiếp tục tới gặp tôi và chia sẻ cùng tôi. Dần dần tôi đã thay đổi thái độ và trở nên thiện chí nói chuyện với anh ấy. Sau đó tôi đã quay lại học Pháp nhóm. Tôi nhận ra rằng tôi đã trượt dốc và cần nhanh chóng bắt kịp tiến trình Chính Pháp và không tụt lại phía sau.

Tôi ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng bất cứ khi nào có thể. Vì tôi còn trẻ và ăn mặc thời trang nên mọi người không nghĩ rằng tôi đang phát tài liệu giảng chân tướng cho dù tôi mang theo một cái túi lớn. Băng qua các con phố và ngõ hẻm, leo lên leo xuống các tầng lầu nhưng tôi không thấy mệt mỏi khi trở về nhà. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ tôi.

Học cách hiệu đính các tài liệu thông tin

Trang web của chúng tôi cần một học viên có thể hiệu đính các tài liệu giảng chân tướng. Các học viên lớn tuổi khuyến khích tôi và nói: “Người trẻ học nhanh”. Tôi bắt đầu học sắp chữ mặc dù tôi có rất ít kiến thức về máy tính. Tôi không biết tí gì về Adobe Photoshop và chỉ biết chút ít về MS Word, phải làm gì đây? Tôi phải học. Vì thế ban đầu tôi tìm một ai đó để dạy tôi.

Tôi rất hay bị nhầm lẫn và thường quên không lưu lại những gì mình đã làm và phải làm lại mọi thứ. Trong khi làm việc với các hình ảnh trong Word, các hình ảnh thường trượt ra khỏi trang – tôi tin là nhiều học viên biết những gì tôi đang đề cập đến. Tôi cảm thấy lòng kiên nhẫn của tôi đang bị thử thách. Tôi thường ngồi trước máy tính trong nửa ngày hoặc cả đêm để chọn các bài viết và tìm kiếm các hình ảnh để thêm vào. Trước đây, tôi chỉ có thể nhìn vào màn hình 20 phút là đã bắt đầu chảy nước mắt, nhưng sau khi tôi bắt đầu công việc hiệu đính, vấn đề đó đã biến mất và mắt tôi sẽ không thấy mệt cho dù tôi phải nhìn vào màn hình bao lâu đi chăng nữa.

Trong việc hiệu đính các tài liệu ở địa phương, đặc biệt là trong việc phơi bày tà ác ở địa phương, tôi cần các hình ảnh về các sự kiện hoặc khung cảnh ở địa phương. Vì thế phát sinh vấn đề là ai sẽ chụp ảnh. Tôi nghĩ: “Đó phải là mình. Mình còn trẻ vì thế mình có thể đi lại nhanh nhẹn”. Tôi cũng biết loại tài liệu nào và nội dung nào mà tôi đang tìm kiếm. Thỉnh thoảng tôi chụp ảnh một trong các địa danh ở địa phương và đưa nó lên trang bìa, mọi người nhận thấy nó rất phù hợp. Nó phát huy hiệu quả tốt.

Thật khó khăn khi cần hình ảnh về các đơn vị cảnh sát. Ví dụ, nhà tù thành phố rất tà ác. Để phơi bày tà ác, cần có ảnh của nhà tù. Tôi cảm thấy một chút áp lực: “Có rất nhiều camera và lính gác ở cổng nhà tù. Có lẽ sẽ khó khăn để chụp được ảnh. Điều gì xảy ra nếu ai đó hỏi mình?” Tôi biết đó là khảo nghiệm về tâm sợ hãi của tôi, và cũng là can nhiễu của cựu thế lực. Tối đó, tôi phát chính niệm để giải thể tà ác và các can nhiễu ngoại lai, và cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi

Vượt qua nỗi sợ hãi và chụp ảnh nhà tù

Sáng hôm sau, tôi tới nhà tù để chụp ảnh. Tôi không nói với người thân trong gia đình để họ khỏi lo lắng và cố gắng ngăn cản tôi. Nhà tù ở khu ngoại ô, do đó tôi bắt chuyến xe buýt lúc 7 giờ sáng. Tôi phải hỏi thăm vị trí chính xác sau khi xuống xe. Tôi hỏi một vài người nhưng không ai trong số họ biết nó ở đâu. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Một quân nhân bước về phía tôi do đó tôi đã tiến đến chỗ anh ấy và hỏi đường. Anh ấy nói: “Hãy theo tôi. Tôi đang đi về hướng đó.” Do đó tôi đã theo anh ấy tới khu vực gần cánh cổng nhà tù. Anh ấy chỉ về phía cánh cổng và bảo tôi: “Nó kia kìa.” Hóa ra là anh ấy đang làm việc trong doanh trại quân đội gần đó.

Tôi bước về phía cánh cổng nhà tù, cảm thấy sởn tóc gáy. Cánh cổng mới được xây, chỉ cách tòa nhà bên kia đường nơi tôi đang đứng khoảng 30 mét. (Đây là nơi xa nhất mà tôi có thể chụp ảnh trong khi vẫn an toàn.) Có một vài lính gác trong vọng gác ở cửa. Làm thế nào mà tôi chụp ảnh trong khi họ đang nhìn đây?

Lúc đó là sáng sớm và mọi người chưa bắt đầu đi làm, và tôi là người duy nhất lang thang quanh đó. Tôi cảm thấy các lính gác đang nhìn ra từ cửa sổ. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Tôi có thể nghe thấy tim mình đang đập. Tôi sợ hãi và hỏi Sư phụ trong tâm: “Con phải làm gì? Phải làm gì bây giờ?”

Tôi ngồi xuống ghế sau của một chiếc xe đạp đỗ bên cạnh tòa nhà mà tôi đang đứng, phát chính niệm để thanh lý trường không gian và điều chỉnh lại tâm thái của mình, và tôi cảm thấy khá hơn một chút. Tôi nghĩ: “Không lính gác nào có thể nhìn thấy tôi, và tôi sẽ chụp những bức ảnh này.” Tôi mở túi xách lấy máy ảnh bằng một tay, bật lên và đặt nó gần tai tôi như thể là tôi đang nghe điện thoại (lúc đó điện thoại di động chưa có chức năng chụp ảnh như bây giờ). Tôi đang đội mũ, cái máy ảnh nhỏ xíu nằm gọn trong tay tôi. Tôi chọn góc nhìn và tới ngồi ở một chiếc xe đạp khác và đợi.

Phút chốc, có một số người không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện. Tôi chớp lấy cơ hội, nhanh chóng lấy máy ảnh ra và chụp một vài kiểu ảnh. Sau đó tôi để lại nó vào túi và nhanh chóng cầm điện thoại di động lên đặt nó gần tai mình và rời đi. Khi tôi đi tới khu vực an toàn cách xa cổng nhà tù, tôi lấy máy ảnh ra và kiểm tra các bức ảnh mà tôi vừa chụp, và tất cả các bức ảnh đều rất rõ ràng và có góc chụp rất tốt. Tôi thở phào nhẹ nhõm, như thể trút được gánh nặng! Quá trình diễn ra suôn sẻ và các bức ảnh chụp được rất đẹp, tất cả là nhờ vào sự bảo vệ và gia trì của Sư phụ.

Khi các bức ảnh được sử dụng trong các bài viết giảng chân tướng để phơi bày nhà tù tà ác, tất cả các học viên đều thấy tổng thể tài liệu rất tốt. Không ai biết ai là người đã chụp ảnh, họ nghĩ rằng ai đó đã lấy xuống từ Internet.

Nhìn lại, tôi nhận thấy hành động và suy nghĩ của mình trong sự việc đó là kết quả của việc tham gia nhóm học Pháp. Trong nhóm, mọi người học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm mỗi ngày, và thường ra ngoài theo nhóm để giảng chân tướng. Mọi người đã đối chiếu các việc làm của bản thân theo Pháp, và giữ thệ ước lịch sử của họ trong tâm vào mọi thời khắc. Kể từ khi đó, như thể tôi đã tìm thấy con đường chân chính, tôi không còn cảm thấy lạc lối hay chán nản. Tôi đặt tất cả thời gian của mình sau khi làm việc vào làm 3 việc. Mỗi ngày trôi qua, và tôi cảm thấy được ý nghĩa trong sứ mệnh của mình. Tôi chân thành cảm ơn các đồng tu đã giúp đỡ một cách vô tư bằng việc không ngừng chia sẻ kinh nghiệm với tôi và giúp tôi tiến bộ trong Pháp, điều đó đã khiến tôi bắt kịp với cả nhóm.

Bảo trì tâm chính

Tôi nhận ra rằng bảo trì tâm chính là rất quan trọng trong khi hợp tác với các đồng tu, nếu không cựu thế lực có thể lợi dụng từng nhân tâm dù rất nhỏ ngay khi chúng xuất hiện.

Trong việc phơi bày các hành vi tà ác ở địa phương, thu thập được các thông tin cá nhân của kẻ hành ác và phơi bày chúng là đặc biệt có sức mạnh, bởi vì họ luôn lo sợ bị phát giác. Trong một hạng mục, tôi đã làm việc cùng một số đồng tu để thu thập thông tin về một nhân viên cảnh sát tích cực tham gia bức hại các học viên Pháp Luân Công trong nhiều năm.

Ban đầu, công việc rất khó khăn vì chúng tôi dường như không có manh mối nào để bắt đầu. Chúng tôi đã có tên, tuổi, vị trí công tác, số điện thoại di động và một bản mô tả về anh ta, nhưng không có gì khác nữa. Chúng tôi không bỏ cuộc. Ngay sau đó, một học viên đã cung cấp thông tin về vợ anh ta gồm có tên cô ấy và người chủ của cô. Chúng tôi muốn tìm địa chỉ nhà của anh ta để phơi bày hành vi tà ác của anh ta gần nơi sinh sống khiến anh ta dừng lại, vì thế chúng tôi tiếp tục thu thập thông tin.

Nhưng mọi thứ dường như không tiến triển được gì và không có thêm thông tin nào về người này trong một thời gian dài. Sau khi chia sẻ, chúng tôi nhận ra rằng chắc hẳn chúng tôi đã có gì sai sót. Chúng tôi hướng nội và phát hiện ra nhiều nhân tâm trong đó. Ví dụ, sự oán hận, thù hằn, và nghi ngờ tại sao anh ta không bị quả báo sau khi làm nhiều điều xấu đến thế.

Thay đổi suy nghĩ của chúng tôi

Chúng tôi đã không nhận ra rằng chính anh ta là nạn nhân thực sự của Đảng cộng sản Trung Quốc, và rằng anh ta đã đang bị lợi dụng mà không biết. Khi chúng tôi nhận ra vấn đề, chúng tôi đã điều chỉnh lại suy nghĩ của mình và xác định lại mục tiêu chính của chúng tôi: thu thập thông tin cá nhân của anh ta để phơi bày hành vi tà ác và ngăn anh ta không tiếp tục phạm tội để cứu anh ta. Không có nhân tâm nào được xuất hiện trong đó.

Trong quá trình thực hiện hạng mục này, tôi đã có suy nghĩ về việc thu thập ảnh của anh ta, đăng trên tờ rơi tự dính và dán khắp thành phố. Điều này sẽ khiến mọi người biết anh ta đang tham gia bức hại người tốt, cả những người thân họ hàng của anh ta sẽ cảm thấy xấu hổ vì anh ta và ngăn anh ta hành ác và như vậy anh ta sẽ được cứu.

Khi tâm chúng ta thuần khiết, Sư phụ sẽ triển hiện kỳ tích

Một buổi tối, tôi có một giấc mơ rất rõ ràng trong đó tôi tìm thấy một chứng minh thư nhân dân của chính anh ta, tôi tỉnh dậy rất phấn khởi. Chẳng bao lâu, một học viên nói với tôi rằng một người thường đang muốn cung cấp thông tin về gia đình và ảnh của viên cảnh sát này. Tôi cảm thấy được khích lệ rất nhiều. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã giúp chúng tôi bằng cách gỡ bỏ các chướng ngại cho chúng tôi sau khi nhìn thấy tâm chúng tôi và quá trình hướng nội của chỉnh thể chúng tôi.

Sau đó chúng tôi tìm thấy một số thông tin về con của viên cảnh sát đó – trường học của cháu bé, tên cháu, và tên giáo viên chủ nhiệm cùng hiệu trưởng của cháu, tên của một số bạn cùng lớp cháu. Chúng tôi viết những lá thư tới từng người, cả cho người chủ và đồng nghiệp của vợ anh ấy, nhờ họ giúp chấm dứt cuộc bức hại. Chúng tôi đăng ảnh của anh ấy trên những tờ rơi tự dính, và phối hợp cùng nhau để dán các tờ rơi đó trong các tòa nhà dân cư khắp thành phố, không bỏ sót chỗ nào. Phản hồi rất tích cực, và nó thực sự có tác dụng chấn nhiếp và thanh trừ tà ác. Viên cảnh sát đã từ chức.

Tận dụng từng phút giây

Là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, tôi nhận thức sâu sắc trách nhiệm to lớn của mình và không dám buông lơi. Nhớ lại quá trình tu luyện 16 năm qua của mình, tôi rất xúc động. Tôi – từ một đứa trẻ ngây thơ, tới một thanh niên nổi loạn, và tới một người trưởng thành chín chắn, đã được trui rèn cho tới ngày hôm nay là nhờ có sự nâng đỡ của Sư phụ, sự vị tha và giúp đỡ của các đồng tu.

Tôi mừng vì bản thân đã không từ bỏ tu luyện trong những năm qua, và chân thành hy vọng những người đã từng là tiểu đệ tử sẽ quay trở lại với Chính Pháp. Vì thế giới con người không phải là nhà của chúng ta, chúng ta cần theo Sư phụ trở về với gia viên của mình. Tôi cũng thực sự hiểu rằng có những yêu cầu lớn đối với các học viên trẻ như bản thân tôi. Tại sao Sư phụ lại an bài cho chúng tôi đắc Pháp khi còn trẻ như vậy? Chắc hẳn phải có lý do!

Xin được kết thúc bài chia sẻ của tôi. Tôi vẫn còn nhiều phương diện cần phải đề cao. Một vài ngày trước, Sư phụ đã nhắc nhở tôi trong mơ phải “nắm bắt từng phút từng giây”. Kể từ bây giờ, tôi coi đó là khẩu hiệu để nhắc nhở bản thân mình, và nghĩ tới nó bất cứ khi nào tôi có xu hướng lãng phí thời gian vào những việc vô bổ. Trong cuộc hành trình phía trước, tôi sẽ nỗ lực hơn nữa trong tu luyện và làm 3 việc thật tốt, khiến Sư phụ không phải lo lắng và trở thành một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp đạt tiêu chuẩn.

Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/6/24/1772.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/11/年轻大法弟子参与编辑、搜集资料的心得-293228.html

Đăng ngày 17-07-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share