Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-05-2014] Từ nhỏ, chồng tôi đã khá liều lĩnh. Khi chúng tôi cưới nhau, anh ấy không hề nói cho tôi biết về món nợ cờ bạc mà anh ấy đã chơi thua. Tháng 05 năm 1998, anh ấy đi chơi mạt chượt và ở đó cả đêm. Lúc đó tôi đang mang thai, và thái độ của anh ấy khiến tôi buồn bực đến mức không ngủ được. Vì thế tôi đã lấy cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp mà cô tôi cho tôi mượn ra đọc.

Ngay lập tức, tôi bị cuốn hút bởi những nguyên lý sâu sắc trong sách. Tôi cũng tìm được đáp án cho những việc mà tôi không liễu giải được trong cuộc sống. Lúc đó tôi đã khóc vì tôi đang cầm trên tay một cuốn sách kỳ diệu. Tôi tự nhủ: “Đây là điều mình muốn!” Lúc đó, tôi đã phát tâm muốn tu luyện Đại Pháp.

Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi bị bệnh viêm khớp nghiêm trọng, thoát vị đĩa đệm, bệnh phụ khoa, chứng đau nửa đầu, và một bàn tay bị bỏng lạnh. Tất cả đều biến mất sau khi tôi tu luyện. Tôi đã rút tiền tiết kiệm để trả nợ cho chồng mình. Bởi thế, chồng tôi đã thấy được vẻ đẹp của Đại Pháp và cũng bắt đầu tu luyện. Ngày trước, chồng tôi có một khối u ở dạ dày. Sau khi anh ấy tu luyện, nó cũng biến mất. Anh ấy cũng bỏ luôn thói quen chơi cờ bạc và hút thuốc lá. Chúng tôi được tắm mình trong phật ân hạo đãng của Sư phụ, và thực sự may mắn khi có thể đắc Pháp.

Chứng thực sự vĩ đại của Đại Pháp

Tôi đến Bắc Kinh để kháng nghị phản đối cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 30 tháng 09 năm 2009. Họ đã bắt tôi vào một trại tạm giam. Ở trong đó, tôi đã tuyệt thực để phản đối cuộc bức hại. Tôi ngồi thiền 30 phút mỗi ngày. Vì trông tôi vẫn tràn đầy năng lượng và nước da của tôi vẫn hồng hào, nên lính canh không cố gắng bức thực tôi.

Một bác sỹ ở nhà tù đã khám cho tôi vào ngày thứ 12. Ông ấy đã ghi chú đến sáu trang. Tôi hỏi ông: “Điều gì sẽ xảy ra cho một người không ăn uống trong 12 ngày?” Ông ấy nói: “Sau năm ngày người ấy sẽ cần chăm sóc y tế, và nội tạng của họ sẽ hoạt động bất thường sau bảy ngày.”

Tôi hỏi ông: “Thế còn tôi?” Ông nói: ”Cô thậm chí còn không bị mất nước, cô vẫn đi lại và làm việc như bình thường.” Khi tôi hỏi ông có nghĩ Đại Pháp là kỳ diệu không, ông trả lời: “Có”. Tôi nói: “Vậy hãy nói với những người ông biết Đại Pháp là chân chính và kỳ diệu.” Ông ấy đồng ý. Tôi cũng hỏi câu tương tự với một nữ giám ngục tại trại tạm giam vào ngày hôm sau. Khi tôi đề nghị cô ấy nói với mọi người sự thật về Đại Pháp, cô đã đồng ý.

Vượt qua những khổ nạn mới

Công an đã bắt hơn mười học viên tại nhà tôi vào năm 2001. Dưới áp lực, chồng tôi đã viết bản cam kết trái ngược với niềm tin của anh và được thả. Kể từ đó, anh đã từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Anh ấy cũng từ bỏ bản thân và bắt đầu đánh bạc trở lại. Sau đấy anh ấy còn có tình nhân. Tôi rất buồn khi thấy những gì xảy ra với anh ấy.

Tôi bắt đầu hướng nội, và nhận ra chấp trước vào tình mạnh mẽ của mình. Nếu không phải vì thế thì tôi sẽ không có khổ nạn này. Là một người tu luyện, tôi nên đối đãi mọi việc theo nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn”. Nếu tôi rời bỏ chồng mình, anh ấy chắc chắn sẽ không gặp được học viên nào nữa vì anh ấy hiếm khi tiếp xúc với các học viên khác. Người phụ nữ này cũng gánh chịu nghiệp lực vì những gì cô ấy làm. Trong giấc mơ, tôi liên tục nhìn thấy người phụ nữ này đang kéo chồng mình xuống.

Tôi chọn cách loại bỏ tình cảm thay vì đối đầu với anh ấy, và tiếp tục quan tâm tới gia đình của mình. Tôi thường đọc các bài giảng Pháp của Sư phụ cho anh ấy. Sau sáu tháng, những hành động ngay chính của tôi đã phá vỡ an bài của tà ác. Chồng tôi cuối cùng đã thừa nhận lỗi lầm với tôi và quay trở lại tu luyện.

Tôi nghĩ: Với người phụ nữ kia, từ lúc cô ấy gặp một học viên Đại Pháp, cô ấy hẳn là có tiền duyên với tôi. Tôi muốn giảng chân tướng cho cô ấy. Tôi đã nói chồng tôi mời cô ấy đến. Tôi đối xử với cô ấy như một người khách. Tôi cũng nói với cô ấy rằng bởi tôi tu luyện Đại Pháp, nên tôi mới đối xử được với cô ấy như vậy. Tôi nói với cô ấy về vẻ đẹp của Đại Pháp. Tôi cũng chỉ cho cô ấy các bài công pháp.

Lúc đầu cô ấy rất hồi hộp và lo sợ, đe dọa sẽ tự tử với chồng tôi. Sau đó cô ấy bình tĩnh lại và rất cảm động. Cuối cùng cô ấy nói: “Chị à, chị thật tuyệt vời. Em đã hiểu được Đại Pháp kỳ diệu như thế nào. Em sẽ nói với mọi người về điều đó.”

Trước đó, cô ấy đã đưa cho chồng tôi 3.000 nhân dân tệ để đánh bạc. Tôi đã bán của hồi môn của mình và những vật dụng giá trị khác dành để chuẩn bị cho con trai tôi sau này, để có tiền trả lại cho cô ấy ngay khi tôi biết về khoản nợ. Chồng tôi hối hận đến mức anh đã khóc và liên tục xin lỗi tôi. Tôi nói: “Đừng lo lắng về điều đó. Miễn là anh quay lại, em rất hạnh phúc.” Sau khi mẹ chồng tôi biết chuyện, bà ấy đã giơ ngón tay cái lên với tôi. Tôi nói: “Vì con tu luyện Đại Pháp nên mới có thể làm như vậy. Bởi vì Đại Pháp đã dạy con nghĩ đến người khác trước.”

Giảng chân tướng

Chồng, con trai tôi và tôi đã tới nhiều nơi để treo băng rôn, phát tài liệu hoặc các bản sao Cửu Bình và đĩa DVD Thần Vận, cũng như nói chuyện và giúp mọi người thoái Đảng.

Chúng tôi không thể nhớ đã phát bao nhiêu tài liệu hay đã giảng chân tướng cho mọi người bao nhiêu lần. Những gì chúng tôi nhớ chỉ là trách nhiệm của mình khi là đệ tử Đại Pháp. Chồng tôi đã từng ở trại lao động cưỡng bức hai lần, và tôi đã bị bắt tới trại tạm giam hai lần và bị giam tại trại tẩy não ba lần. Tuy nhiên, niềm tin vào Đại Pháp của chúng tôi sẽ không bao giờ thay đổi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/5/28/修炼路上证实法-292701.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/6/19/1701.html

Đăng ngày 07-07-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share