Bài viết của Đình Đình, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-12-2013] Trong một giấc mơ tôi thấy một bầu trời xanh thẳm khó có thể diễn tả bằng lời. Có một vài đỉnh núi tuyết, trên đỉnh núi cao nhất có một tòa nhà cao tầng và nhiều người sống ở đó. Tôi cũng là một trong số họ. Một ngày nọ, một giọng nói nhắc tôi xuống núi thực hiện một việc quan trọng. Không mảy may nghi ngờ, ngay lập tức tôi khăn gói và dắt xe đạp ra đi. Trong khi đang xuống núi, có rất nhiều người đi cùng tôi, mặc dù một số khác ở lại. Chúng tôi xuống núi, băng qua tầng tầng lớp lớp vũ trụ. Càng xuống sâu, mọi thứ càng tối hơn, cho đến khi chúng tôi không thể nhìn thấy gì…và tôi tỉnh dậy.

Mẹ tôi là một học viên Đại Pháp, và tôi bắt đầu tu luyện từ khi lên bốn. Bây giờ tôi đã mười bốn tuổi. Khi còn học tiểu học, tôi khá tinh tấn. Lúc đó tôi dành nhiều thời gian học Pháp và tôi đã đọc xong tất cả các sách Đại Pháp.

Tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho các bạn cùng lớp. Khi có cơ hội, tôi sẽ chụp ảnh danh sách các học sinh trên tường để mẹ tôi có thể gửi cho họ một lá thư giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sẽ đi cùng với mẹ để phát các tài liệu giảng chân tướng trong các tòa dân cư. Bất cứ khi nào đi taxi hoặc đi dạo, chúng tôi sẽ giảng chân tướng và phát tài liệu. Vào thời điểm đó, tôi cảm thấy đó là nhiệm vụ của mình, là việc mà tôi đương nhiên phải làm.

Mọi việc thay đổi khi tôi bước vào trung học.

Tôi học ở trường trung học tốt nhất trong thành phố. Áp lực học tập vô cùng nặng và bài tập về nhà là một gánh nặng lớn. Tôi đã gặp khó khăn trong việc thích nghi với thời khóa biểu mới. Tôi thường làm xong bài tập vào lúc nửa đêm. Tôi không có thời gian học Pháp, và tất nhiên, kết quả học tập của tôi cũng không được tốt. Tôi càng muốn nâng điểm số ở trường thì lại càng không có thời gian học Pháp. Vì vậy, tôi rất lo.

Mẹ nhắc nhở tôi học Pháp trước và sau đó làm bài tập về nhà, chỉ ra rằng làm như vậy thì chỉ cần một nửa sức lực mà cho hiệu quả gấp đôi. Nhưng tôi đã không nghe lời mẹ và chờ cho đến khi tôi hoàn thành bài tập về nhà thì mới học Pháp và ngủ thiếp đi sau khi mới đọc Pháp được một lúc. Vì tôi học Pháp không tốt, chính niệm của tôi cũng bị suy giảm. Tôi muốn giảng chân tướng, nhưng tôi không thể mở miệng ra để làm việc đó. Tôi đã rất lo.

Trong học kỳ hai, tôi đã bắt kịp việc học Pháp. Tinh thần trách nhiệm đã giúp tôi cố gắng giảng chân tướng cho một người bạn cùng lớp. Chúng tôi học câu chuyện tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) về “Vụ tự thiêu” trong một cuốn sách chính trị ở lớp. Vài bạn cùng lớp biết chân tướng, và nói chung phần lớn trong số họ có thái độ thù địch với Đại Pháp.

Khi giảng chân tướng lần đầu tôi đã không nói nhiều, nhưng ngay lập tức một người bạn cùng lớp đã ngăn tôi lại. Đó là một cú sốc lớn, và tôi phải mất một thời gian dài để tìm ra cách đột phá điều này. Tôi ngộ ra rằng đó là do tôi đã không học Pháp đủ và trạng thái tu luyện không tốt. Điều này đã ảnh hưởng đến kết quả khi tôi cố gắng giảng chân tướng.

Sau đó tình hình thay đổi. Vì thời gian rất eo hẹp, tôi không có nhiều thời gian học Pháp. Tôi mang theo cuốn Chuyển Pháp Luân nhỏ, và sẽ đọc cuốn sách bất cứ khi nào có thời gian. Một hôm, một người bạn cùng lớp nhìn thấy những gì tôi đang đọc và hỏi tôi: “Pháp Luân Công à cậu?” Tôi gật đầu. Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh nghe tôi giảng chân tướng.

Một bạn khác cũng nhìn thấy cuốn sách và đã rất tò mò và hỏi tôi: “Cậu có tu luyện Pháp Luân Công không?” Tôi trả lời là có. Bạn ấy nói với tôi rằng ai đó cũng đã nói với bạn ấy “Pháp Luân Đại Pháp hảo ” nhưng bạn ấy không hiểu câu đó nghĩa là gì. Bạn ấy hỏi tôi: “Pháp Luân Công là gì, bạn tu luyện như thế nào?”

Tôi phát hiện ra rằng nhiều người chỉ biết một chút về Đại Pháp và về tầm quan trọng của việc thoái ĐCSTQ và hai tổ chức liên đới – Đoàn Thanh niên và Thiếu niên tiền phong (còn được gọi là tam thoái) và không biết chân tướng cơ bản của Đại Pháp. Tôi đã nói với bạn cùng lớp rằng Pháp Luân Công không giống như những gì truyền hình đã nói và nói với bạn ấy những thông tin cơ bản về pháp môn tu luyện này. Cô ấy và tôi ngồi cùng bàn, và ngay sau đó giáo viên chuyển chỗ ngồi của chúng tôi. Tôi biết đây là một cơ hội để tôi giảng chân tướng cho người bạn cùng bàn tiếp theo.

Người bạn ngồi phía trên muốn mượn cuốn sách của tôi. Bạn ấy nói rằng bạn ấy muốn học Đại Pháp. Sau một thời gian, tôi hỏi bạn ấy rằng bạn đã đọc sách chưa, và bạn ấy nói rằng mình đã đọc xong cuốn sách lần thứ ba. Tôi đã có một đồng tu mới!

Một ngày tôi mang đến trường một tờ tiền có ghi thông điệp giảng chân tướng. Trong giờ nghỉ giải lao, một người bạn cùng lớp đã thấy và làm ầm ĩ lên vì tờ tiền này. Vì vậy, tất cả các bạn cùng lớp chạy tới xem, và tất cả mọi người biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi hơi lo một chút, nhưng đã tĩnh lại và bắt đầu phát chính niệm. Ngay lập tức, tôi cảm thấy mình vô cùng lớn, và tất cả các vật chất xấu biến mất.

Tôi tận dụng cơ hội để giảng chân tướng cho cả lớp. Họ hỏi rất nhiều câu hỏi và tôi trả lời toàn bộ. Lớp học trở nên ồn ào và náo nhiệt. Giáo viên dạy toán đang ngồi trong lớp học. Cô mỉm cười và nói: “Ồ, lớp chúng ta có một học viên Pháp Luân Công!” Chuông reo, và tất cả mọi người quay trở về bàn của mình.

Bạn cùng lớp đã học Pháp, thường đến gặp tôi để xem tờ tiền chân tướng trong hộp bút, và nó thu hút rất nhiều bạn cùng lớp đến tìm hiểu chân tướng về Đại Pháp. Chỗ ngồi của tôi trong lớp liên tục thay đổi, nhờ vào sự an bài từ bi của Sư phụ, điều đó đã giúp thêm nhiều bạn cùng lớp tôi có thể biết được chân tướng.

Khi lớn hơn, tôi có thể đi xe đạp đến trường, và không còn cần mẹ đưa đón. Tôi rất tự lập từ khi còn bé. Bất cứ khi nào chúng tôi cần bất cứ thứ gì trong buổi học Pháp nhóm, tôi sẽ mang theo túi và phóng xe đi lấy nó. Tôi đã mua một loa cầm tay, một ổ USB, giấy, mực in, dao. Tôi đã mang các thiết bị điện tử cần sửa chữa tới cửa hàng để có thể chia sẻ gánh nặng và giúp mẹ có thêm thời gian làm những việc bà cần phải làm. Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ các đồng tu.

Tôi phát hiện ra rằng bất cứ khi nào làm một việc tốt, luôn luôn có một món ăn ngon bất ngờ dành cho tôi. Tôi biết đó là cách Sư phụ khích lệ tôi. Tôi đã làm quá ít, nhưng Sư phụ đã ban cho tôi rất nhiều.

Bây giờ tôi đang học lớp 8. Sư phụ đã nhiều lần điểm hóa nhắc nhở tôi cần phải tinh tấn và không được buông lơi. Tôi sắp xếp lại quan hệ giữa việc học Pháp và bài tập về nhà. Học Pháp luôn luôn là ưu tiên số 1. Tôi đã đề cao tâm tính của mình, và điểm số trong học tập của tôi cũng tăng lên.

Tôi ngộ ra rằng trong giấc mơ của mình, giọng nói đó là chính là Sư phụ đang gọi chúng tôi hạ xuống nhân gian để cứu độ chúng sinh. Nhiều đồng tu đã đi xuống để thực hiện những sứ mệnh quan trọng. Là một học sinh, tôi đã mang ba lô và đạp xe đi trợ Sư Chính Pháp.

Tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian trong quá khứ, nhưng tôi quyết tâm làm tốt hơn, tinh tấn hơn, và hoàn thành thệ ước của mình. Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm tốt ba việc và theo Sư phụ trở về nhà.

Đây là thể ngộ của tôi, xin vui lòng chỉ ra những thiếu sót. Hợp thập.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/12/18/青少年弟子证实大法-284139.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/1/12/144319.html

Đăng ngày 27-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share