Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-05-2014] Tôi muốn kể lại một vài điều mà tôi đã trải qua vào năm 2012. Câu chuyện có liên quan đến ông Lưu và vợ của ông, đang ở tuổi 70. Họ sống trong một ngôi làng cách nhà tôi khoảng hai dặm. Ông Lưu là một người trung thực và tốt bụng, người không bao giờ lợi dụng người khác. Bà Lưu là một phụ nữ thẳng thắn, sẵn sàng đấu tranh để thấy công lý được thực thi.
Vào một ngày nọ, sau khi hoàn thành một số việc tại nhà của họ, tôi đưa cho họ một cuốn sách nhỏ có tựa đề “Bảy năm chờ đợi và chín năm bị giam giữ phi pháp.” Cuốn tài liệu nói về việc giải cứu một học viên. Tôi hy vọng họ có thể tìm hiểu một số sự thật về cuộc bức hại Pháp Luân Công.
Được thức tỉnh nhờ tài liệu Pháp Luân Công
Bà Lưu đã gọi cho tôi từ rất sớm vào sáng hôm sau. Tôi đã ngạc nhiên và lo lắng rằng có gì đó sai sót với những gì tôi đã làm cho họ. Nhưng không phải vậy, bà ấy kể cho tôi rằng tối qua bà đã không thể ngủ ngon sau khi đọc cuốn tài liệu. “Bài viết hay đến nỗi tôi rất cảm động.” Bà bảo tôi ghé qua nhà bà để nói chuyện.
Sau khi tôi đến đó, bà Lưu kể cho tôi rằng gia đình của bà đã bị bức hại trong Cách mạng Văn hóa và bà ấy biết rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là tà ác. “Tại sao ĐCSTQ lại bức hại các học viên Pháp Luân Công? Họ tuân theo các nguyên lý Chân- Thiện- Nhẫn và không vi phạm bất cứ luật lệ nào. Tôi thật sự tức giận. Tôi nên giúp người học viên đó khi anh ấy đang trong nguy hiểm. Nhà tù không phải là nơi dành cho một người tốt như vậy. Chúng ta nên nghĩ cách đưa anh ấy ra khỏi đó. Tôi có thể làm gì đây?”
Tôi bảo với bà rằng chúng tôi đang thu thập chữ ký để giải cứu anh ấy. Bà ấy ngay lập tức bảo rằng bà sẽ ký tên thỉnh nguyện. Sau khi cẩn thận ký tên của mình, bà nghĩ sẽ thật quan trọng nếu điểm chỉ vào bảng kiến nghị, nên bà đã làm điều đó. Sau đó bà cũng bảo ông Lưu ký vào.
Ông Lưu đọc cuốn tài liệu và cũng rất xúc động. Ông nói rằng ông không hề sợ ký tên ngay cả khi ĐCSTQ đến tìm ông. Ông nói: “Chúng đã tra tấn anh ấy khủng khiếp như thế nhưng vẫn không chịu thả anh ấy ra. Tôi dám nói về điều đó.”
Tôi đã cảm động bởi lòng tốt của họ và cảm ơn họ chân thành.
Nói cho nhiều người hơn về việc thỉnh nguyện
Khi tôi ghé qua nhà họ vào trưa hôm đó, tôi đã gặp bà Lưu. Bà mời tôi ăn trưa ở nhà bà. Tôi không muốn làm phiền họ nên đã từ chối. Nhưng bà bảo tôi rằng con trai và con rể của bà đang ở đó và tôi nên nói chuyện với họ để họ cũng có thể giúp đỡ người học viên. Vì thế tôi đã ở lại dùng bữa trưa. Con trai và con rể của bà ấy đã kí tên thỉnh nguyện và điểm chỉ vào bản thỉnh nguyện sau khi tôi kể cho họ nghe câu chuyện.
Sau khi người học viên được thả, tôi đã báo tin cho bà Lưu. Bà thật sự rất hạnh phúc khi nghe điều đó và rất vui vì có thể đóng góp vào nỗ lực giải cứu người học viên.
Lợi ích từ việc giải cứu một học viên
Chúng ta thường nghe người xưa nói rằng thiện giả thiện báo. Thật vậy, gia đình của ông Lưu đã được ban phúc.
Vào mùa thu năm 2012, đã có một trận lụt lớn trong khu vực của chúng tôi, trận lụt lớn nhất trong một thập kỷ. Tất cả các cánh đồng ngô trong làng của ông Lưu đã bị ngập lụt ngoại trừ cánh đồng của ông ấy. Ngô trong cánh đồng của ông ấy phát triển rất tốt, các sản phẩm trong những cánh đồng khác của ông ấy cũng như thế. Sau đó, khi đến mùa trồng cải bắp Trung Quốc, ông và vợ ông đã trồng bắp cải của mình trễ và không có thời gian để tưới nước. Trời đã đổ mưa sau khi bắp cải của họ được trồng. Bắp cải của láng giềng họ đã bị thối rửa, nhưng của họ thì phát triển tốt đến nỗi họ không cần phải bón phân cho bắp cải của mình lần thứ hai.
Khi những người khác hỏi tại sao ngô của họ phát triển tốt thế, bà Lưu đã nói rằng: “Chúng tôi đã kí tên thỉnh nguyện để giải cứu một học viên Pháp Luân Công và đã được ban thưởng.”
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/25/1347.html
Đăng ngày 23-06-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.