Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-05-2014] Khi tôi xung đột với vợ của anh chồng tôi, anh ấy đã đánh tôi, vì vậy tôi thù ghét họ trong suốt 15 năm. Tôi cũng không nói chuyện với bố mẹ chồng tôi trong 10 năm vì họ đổ lỗi cho tôi đã gây ra mâu thuẫn. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, những lời giảng đã giúp tôi thấy được mâu thuẫn từ một góc nhìn khác. Cuối cùng tôi đã buông bỏ được mối hận thù suốt 15 năm với họ và chủ động làm hòa với anh chồng tôi và vợ của anh ấy.

Tôi biết gia đình nhà chồng tôi từ khi tôi 16 tuổi. Chồng tôi là con thứ ba trong 6 anh em trong gia đình. Do vị trí của anh ấy trong gia đình, sau khi chúng tôi kết hôn, tôi đã gánh vác phần lớn công việc trong nhà. Vẫn thường xảy ra vấn đề giữa gia đình của các anh em trong nhà, nhưng mâu thuẫn của tôi với gia đình người anh thứ hai là đặc biệt căng thẳng. Mặc dù chúng tôi ở riêng, chúng tôi thường gây hấn với nhau vì những vấn đề nhỏ nhặt.

Một buổi tối năm 1985, tôi lại cãi cọ với vợ của người anh thứ hai, nhưng anh ấy đột nhiên tiến đến chỗ tôi và đánh vào mặt tôi. Anh ấy đánh tôi mạnh đến mức mà thậm chí hàng xóm còn nghe thấy. Tôi cảm thấy chóng mặt và dường như mọi thứ xung quanh tôi quay cuồng. Chồng tôi không có ở nhà, vì thế tôi đến mách bố mẹ chồng. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của tôi, họ đã đổ lỗi cho tôi về tất cả những chuyện xảy ra giữa tôi và gia đình anh chồng. Kể  từ  đó, tôi không nói chuyện với bố mẹ chồng trong 10 năm, và không nói chuyện với gia đình anh chồng trong 15 năm.

Trong 10 năm, mối hận thù của tôi với họ ngày càng tăng, và trong suốt thời gian đó, tôi không để cho chồng mình sống yên ổn. Không thể làm được gì, anh ấy đã quyết định để tôi và con chúng tôi sống cùng anh ấy ở doanh trại quân đội sau khi anh được đề bạt.

9 năm sau, anh ấy nghỉ hưu, và cả hai chúng tôi đều có công việc tốt trong thành phố gần quê nhà. Mặc dù chúng tôi được người dân địa phương ở quê tôi đánh giá cao, nhưng tôi vẫn không thể quên được mối hận thù đối với vợ chồng người anh chồng.

Bạn bè và họ hàng chúng tôi đã rất cố gắng để giúp chúng tôi hòa giải, và anh chồng tôi cũng đến thăm chúng tôi nhiều lần với hy vọng rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ấy. Tuy nhiên, lòng hận thù của tôi không thể nguôi ngoai . Mỗi lần anh ấy ra về, tôi lại trút giận lên chồng mình bằng cách từ chối ăn uống bất cứ thứ gì để tra tấn tinh thần anh ấy cho đến khi anh xin lỗi tôi. Tôi cũng vứt tất cả quà của anh chồng đã mua cho chúng tôi, và cấm chồng mình tới thăm gia đình anh ấy.

Chị tôi đã đến thăm tôi vào một ngày tháng 6 năm 1999 sau khi chị ấy vừa có được một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công. Sau khi chị ấy hào hứng kể cho tôi nghe Pháp Luân Công kỳ diệu như thế nào, tôi cũng muốn tu luyện. Sau khi tôi đọc quyển sách khác mà chị ấy mang theo, cuốn Tinh tấn yếu chỉ, tôi thậm chí còn háo hức hơn nữa với việc tu luyện Pháp Luân Công.

Rất khó để có được các sách  Pháp Luân Công vì hàng trăm nghìn người Trung Quốc đều đang luyện tập. Tôi đã tham gia cùng các học viên địa phương và bắt đầu luyện các bài công pháp với họ trước. Vài ngày sau, cuối cùng chị tôi cũng đã mang cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân mà tôi vẫn còn giữ đến tận ngày hôm nay.

Sau khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, tôi thấy có gì đó thôi thúc mình phải giải quyết vấn đề với gia đình anh chồng ngay lập tức.

Một ngày, người em thứ năm của chồng tôi tới thăm chúng tôi. Tôi nói với cậu ấy rằng tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, và Pháp Luân Công dạy mọi người tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn như thế nào. Tôi cũng nói với cậu ấy rằng các học viên đối xử với mọi người bằng lòng từ bi.

Chúng tôi đã quay lại quê nhà vào một sáng Chủ nhật. Trên đường tới đó, tôi tự nhủ rằng mình phải giải quyết vấn đề đã kéo dài cả chục năm giữa tôi và gia đình người anh chồng thứ hai, nếu không tôi sẽ không thể an lòng.

Người em chồng thứ năm và vợ cậu ấy ở nhà khi chúng tôi tới. Ngay sau đó, anh trai thứ hai và vợ anh ấy cũng đi làm đồng về. Trước đây, tôi sẽ đơn giản quay mặt đi không nói một lời, nhưng lần này thì khác. Tôi biết rằng Sư phụ đã an bài cho tôi cơ hội này, vậy thì sao phải đợi? Tôi ngay lập tức đứng dậy và chào họ “Anh chị có khỏe không ạ?”

Ngạc nhiên khi nghe chúng tôi chào họ một cách vui vẻ, họ không biết phải nói gì và tự lẩm bẩm “Sau 15 năm thù hận, tại sao bây giờ cô ấy lại vui vẻ chào chúng ta?”

Người em thứ năm nói với họ “Em biết tại sao: Bây giờ chị ấy là một học viên Pháp Luân Công!”


Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/18/1215.html

Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2014/5/15/【庆祝513】“十五年了,十五年……”-291394.html

Đăng ngày 02-06-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share