Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Mỹ

[MINH HUỆ 21-03-2014] Thời xưa các tăng nhân lúc vân du phải rời khỏi chùa, đi khắp năm sông bốn bể chịu khổ rèn luyện bản thân. Ngày nay chúng ta các học viên Pháp Luân Đại Pháp rất may mắn, bởi vì Sư phụ đã dọn sẵn một con đường đơn giản và tốt nhất để cứu độ chúng sinh.

Số người Trung Quốc đi du lịch đến Mỹ ngày càng nhiều, điều này cho phép các học viên tiếp cận với nhiều người Trung Quốc hơn, và nói cho họ biết về Pháp Luân Đại Pháp.

Chúng ta cần tận dụng tối đa thời gian quý báu mà Sư phụ đã cung cấp, và hoàn thành sứ mệnh của mình trong khi loại bỏ các chấp trước. Tôi có thể cảm nhận được sự từ bi to lớn không gì sánh được và trí huệ vô lượng của Sư phụ. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, cách tốt nhất để báo đáp ân đức của Sư phụ là dùng từ bi và chính niệm để nhanh chóng cứu thêm người.

Tôi bắt đầu giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp tại một điểm du lịch cách đây 9 tháng. Dựa trên kinh nghiệm bản thân, tôi đã học được rằng chỉ cần tôi sẵn lòng hướng nội, loại bỏ chấp trước sẽ không mất nhiều thời gian. Tôi muốn chia sẻ một vài kinh nghiệm với các đồng tu.

Loại bỏ tâm hoan hỉ

Một ngày nọ, tôi gặp một người đàn ông lớn tuổi hơn tại điểm du lịch và nói với ông ấy về “Tàng tự thạch” ở tỉnh Quý Châu. Ông ấy nói: “Tôi đã ở đó và thấy tảng đá. Đúng như vậy.” Tôi hỏi một cách vui mừng: “Vậy anh đã làm tam thoái chưa?” “Chưa.” “Như vậy tôi sẽ cho anh một hóa danh là ‘Trường Thọ’ để thoái nhé?” Ông ấy lặp đi lặp lại: “Được! Được!” Tôi quá vui với việc thoái đảng nhanh và dễ dàng nên ngay lập tức đề cập về “Tàng tự thạch” cho vị du khách kế tiếp. Tuy nhiên, người du khách nói với vẻ khinh thường: “Là giả. Theo khoa học là không thể.” Dù tôi giải thích thế nào ông ấy cũng không nghe.

Tôi nhận ra chấp trước hoan hỉ đã trở thành cái cớ để cựu thế lực can nhiễu. Điều đó đã gây ra tổn thất. Tôi nghĩ: “Sư phụ, con không muốn tâm hoan hỉ này. Xin giúp con loại bỏ nó.” Trong lúc đó, tôi cũng phát chính niệm để loại trừ can nhiễu. Việc giảng thanh chân tướng đã diễn ra suôn sẻ ngày hôm đó.

Mỗi lần có người đồng ý thoái các tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), tôi đều cảnh giác: “Đừng hoan hỉ!” Tôi nắm chắc nhất tư nhất niệm, quy chính tự kỷ. Nhờ thế, tâm tôi ngày càng tĩnh hơn. Tôi muốn đạt được trạng thái tĩnh như nước, khi đó tôi không bị dao động bởi bất kì điều gì.

Loại bỏ tâm sợ hãi

Có lần tôi nói với một người đàn ông trung niên về sự tốt đẹp của Đại Pháp. Ông ấy không nghe và gọi tôi là kẻ phản bội đất nước. Tôi nói rằng yêu nước và yêu ĐCSTQ là hai việc khác nhau. Ông ấy lấy máy ảnh và tìm cách chụp hình tôi, nói rằng sẽ gửi ảnh cho Lãnh sự quán Trung Quốc.

Tôi đã trường kỳ trong hoàn cảnh tàn khốc ở trong nước, nên tâm sợ hãi rất trầm trọng. Đến một đất nước tự do, tôi nghĩ rằng mình đã không còn sợ những thứ như thế nữa. Nhưng tôi đã bị dao động bởi lời nói của ông ta. Tôi tự hỏi: “Ông ấy có phải là đặc vụ của ĐCSTQ không? Ông ấy có gây rắc rối cho tôi với những tấm ảnh đó không?” Việc giảng thanh chân tướng cả ngày sau đó bị ảnh hưởng, và tôi cảm thấy sợ trong lòng. Tâm sợ hãi được bao bọc bởi môi trường an toàn hiện tại, nhưng nó vẫn tồn tại ở trong tâm.

Tôi nhẩm thơ của Sư phụ,

“Nhĩ hữu phạ — Tha tựu trảo
Niệm nhất chính — Ác tựu khoa
Tu luyện nhân — Trang trước Pháp
Phát chính niệm — Lạn quỷ tạc
Thần tại thế — Chứng thực Pháp”
(Phạ xá, Hồng Ngâm II)

“Đại Pháp bất ly thân,
Tâm tồn Chân Thiện Nhẫn,
Thế gian nhân La Hán,
Thần quỷ cụ thập phân.”
(Uy đức, Hồng Ngâm)

Tôi ngày càng bớt sợ và dần dần vượt qua được nó. Sau này, một chuyện tương tự cũng xảy ra, nhưng tôi đã giữ bình tĩnh và cười với người đã đe dọa mình.

Loại bỏ tâm tranh đấu

Một lần tôi đi về phía một du khách trẻ, và ngay khi tôi nói chuyện, anh ấy bắt đầu vẫy cánh tay và la lên một cách hung dữ: “Ông làm mất mặt người dân Trung Quốc! Đi đi!” Tâm tranh đấu của tôi bị những lời đó dấy khởi lên. Tôi bằng tuổi ông nội của anh ta. Làm sao anh ta có thể đối xử với tôi như thế? Tôi đáp: “Những người được giáo dục bởi chế độ ĐCSTQ trở nên rất hống hách!” Nghe vậy, anh ta giơ nắm đấm lên và tìm cách đánh tôi. Nhưng hướng dẫn viên du lịch đã ngăn lại và đưa anh ta đi. Sau đó tôi rất khó khăn mới có thể bình tĩnh lại được.

Tôi biết các học viên cần hướng nội và xem xét bản thân khi đối diện với mâu thuẫn, và tôi nhận ra sự việc này đã để lộ tâm tranh đấu của tôi. Bất cứ ai lớn lên trong xã hội ĐCSTQ đều có tâm tranh đấu mạnh mẽ, và những người như thế thường dễ gây xung đột.

Tuy nhiên, tôi nhận ra mình cần đề cao tâm tính ở phương diện này, nếu không tôi sẽ làm ô danh Đại Pháp. Tôi quyết tâm loại trừ chấp trước này và giảng thanh chân tướng với lòng từ bi.

Sau đó hai khảo nghiệm nữa đã xảy ra. Hai du khách đã thô bạo với tôi, còn đẩy tôi vài lần. Tôi đã giữ bình tĩnh và cười. Trong khi tu bỏ tâm tranh đấu, chúng ta cũng đồng thời tu được tâm đại nhẫn.

Loại bỏ chấp trước truy cầu

Một ngày kia, tôi thấy một thanh niên trẻ người Hoa có vẻ trí thức đi ngang qua. Tôi muốn giảng thanh chân tướng cho anh ấy về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc đàn áp, nhưng anh ấy đang bước đi vội vã. Nên tôi cũng bước nhanh hơn và đi cùng anh ấy suốt hai dãy phố để nói chuyện. Tôi đã nói về rất nhiều sự kiện. Nhưng khi tôi hỏi anh ấy có muốn thoái các tổ chức của ĐCSTQ không, anh ấy đáp: “Không, tôi không quan tâm những điều đó.” Tôi đáp: “Tôi chân thành hỏi vì lợi ích của anh. Nếu không tôi đã không mất công chạy theo để nói chuyện với anh. Khi ĐCSTQ bị trời trừng phạt, cách duy nhất để không bị chôn vùi cùng với nó là thoái khỏi nó.” Anh ấy trả lời “Không” một cách cứng đầu và rảo bước đi khỏi. Tôi ở lại với sự thất vọng và chán nản. Cứu người thật khó!

Sau một thời gian tâm tôi đã tỉnh ngộ. Là một học viên, tôi cần hướng nội và tìm ra lý do anh ấy từ chối trong tâm của chính mình. Làm sao tôi có thể trách một người thường? Sự từ bi của tôi không đủ để giải “nút thắt” trong tâm anh ấy. Tôi nói liên tục nhưng quên phát chính niệm để loại trừ can nhiễu. Sự chán nản và thất vọng của tôi thể hiện tâm truy cầu. Anh ấy đã nghe sự thật, có lẽ anh ấy sẽ thoái các tổ chức của ĐCSTQ trong lần tới khi ai đó đề cập với anh ấy.

Sư phụ đã giảng,

“Có người chư vị chữa lành bệnh cho họ rồi, họ vẫn không hiểu được chư vị; khi chữa bệnh cho họ chư vị đã trục khỏi thân họ biết bao thứ xấu, trị giúp họ đến một mức độ nào đó, nhưng lúc ấy chưa có thể hiện biến đổi rõ ràng [ra bên ngoài]. Nhưng trong tâm họ không vừa ý, không cảm tạ chư vị; có khi còn nguyền rủa rằng chư vị lừa họ! Chính là đối mặt với những vấn đề ấy, để tâm của chư vị được ‘ma luyện’ trong hoàn cảnh ấy.” (Chuyển Pháp Luân)

Từ đó tôi dùng từ bi đối xử với những người từ chối. Tôi khuyên họ nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi mong họ sẽ thoái khỏi ĐCSTQ và có một tương lai tươi sáng.

Loại bỏ tâm phân biệt

Các điểm du lịch thường có đông xe khách với đầy những du khách Trung Quốc ăn mặc sang trọng. Họ trông như những viên chức trong chính quyền Trung Quốc đang đi công tác. Mỗi lần thấy họ, tôi tưởng tượng rằng họ được hưởng lợi từ chế độ, tư tưởng phức tạp khó cứu. Thêm vào đó, các viên chức thường đề phòng lẫn nhau. Ngay cả khi một người muốn thoái ĐCSTQ, anh ta cũng không dám để cho đồng nghiệp biết.

Khi có tâm chấp trước này, tôi không thể giảng thanh chân tướng tốt cho những du khách loại này. Đôi khi tôi thu hết can đảm nói chuyện với họ, nhưng họ nhanh chóng bỏ đi mất. Tôi nhận ra tôi có tâm phân biệt đối với họ.

Sau đó, tôi nghĩ tới điều Sư phụ giảng:

“[Họ cũng là] chúng sinh mà, hãy đều coi họ như mọi chúng sinh phổ thông mà cứu độ; có thể cứu được là cứu thôi, không coi họ như là người đặc thù; chư vị càng coi họ cho là đặc thù thì càng không cứu được họ. Cứu độ như dân chúng thông thường; có thể cứu là cứu thôi, không thể cứu được thì là không thể cứu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])

Tôi nhận ra rằng cứu người là cứu người, không thể có tâm phân biệt. Nếu không tà ác sẽ lợi dụng sơ hở và khiến những người đó không nghe chân tướng. Thông qua học Pháp tôi đã loại bỏ tâm phân biệt này, dùng thiện tâm đối đãi với tất cả mọi người. Hiện tại bất kể là gặp ai, tôi đều đường đường chính chính giảng chân tướng cho người đó.

Loại bỏ tâm oán hận

Người tu luyện không thể oán hận với người thường, nhưng giữa các đồng tu với nhau, có lúc sinh ra mâu thuẫn lại có thể khiến nảy sinh tâm oán hận của người thường. Một ngày nọ, một học viên khác tại điểm du lịch nói với tôi: “Anh không thể bám theo du khách và cứ nói chuyện với họ. Điều đó ảnh hưởng đến hình ảnh của đệ tử Đại Pháp.”

Tôi giải thích rằng tôi không muốn họ mất đi cơ hội, nhưng họ cứ tiếp tục đi mà không chịu dừng lại. Tất nhiên tôi biết chúng ta phải giữ hình ảnh của đệ tử Đại Pháp và không thể khiến cho người khác phản cảm. Anh ta vẫn không đồng ý với tôi.

Một vài ngày sau, anh ấy lại nói với tôi: “Chúng ta cần tập trung giảng thanh chân tướng tốt cho từng người một thay vì chỉ tập trung nói chuyện với càng nhiều người càng tốt.” Tôi nghĩ: “Tôi còn giảng thanh chân tướng tốt hơn anh. Tôi luôn nói với mọi người về lợi ích sức khỏe của Pháp Luân Đại Pháp, cuộc đàn áp vô lí, chủ nghĩa vô thần tà ác, vụ tự thiêu giả mạo, mổ cắp nội tạng, tàng tự thạch và sự cần thiết phải thoái đảng. Nhưng anh không nói nhiều như tôi. Làm sao anh có thể chỉ trích việc giảng thanh chân tướng của tôi?” Tôi cảm thấy giận, và quên hướng nội tìm vấn đề ở tự thân.

Một ngày khác, tôi đang cố nghĩ ra hóa danh để giúp vài du khách thoái đảng sau khi giảng thanh chân tướng. Người học viên này bỗng can thiệp và hỏi một cách lo lắng: “Anh đã giảng thanh chân tướng cho họ chưa? Tại sao anh lại tìm hóa danh vào lúc này?” Những du khách nghe thấy vậy liền rời đi, tôi rất bực vì anh ấy đã can thiệp. Tôi liền nói với anh ấy vài câu khó nghe.

Sau này cứ nghĩ về học viên đó tôi liền cảm thấy bực bội, cảm thấy người này quả thực quá ngang ngạnh. Tuy nhiên, trong tu luyện không có việc gì là ngẫu nhiên, việc này ba lần bảy lượt xảy ra, chắc hẳn tôi phải có sơ hở ở đâu đó. Tuy biểu hiện bề ngoài là anh ta không đúng, thậm chí can nhiễu đến việc cứu người, nhưng bị can nhiễu như vậy là do tôi có chỗ hữu lậu. Sau khi hướng nội tìm, tôi nhận ra tâm oán hận, và tâm không muốn nhận chỉ trích. Oán hận không dễ bộc lộ ra khi người khác nói những điều hợp lý. Chỉ khi người khác nói năng thô lỗ và đối xử không tốt với bạn thì mới tính là khảo nghiệm thật sự.

Khi gặp lại người học viên này, tôi cố hết sức để không khởi lên bất kỳ suy nghĩ phụ diện nào. Bất cứ khi nào có cơ hội, tôi thành tâm chia sẻ với anh ta về những vấn đề khác nhau. Ngay cả khi tạm thời chưa thể trao đổi trôi chảy. Ngay cả khi tôi cảm thấy mình không làm tốt, tôi vẫn duy trì tâm từ bi khi giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và không để tà ác can nhiễu. Trong khi đó, tôi cẩn thận xem xét bản thân dựa trên góp ý của anh ta, và chính lại bản thân khi tôi thấy có điều không đúng.

Giảng thanh chân tướng ở điểm du lịch là điều Sư phụ muốn chúng ta làm tốt, tôi tin là như vậy. Đó là một trong những cách hiệu quả nhất để cứu độ chúng sinh. Khi chúng ta làm tốt, nhiều người sẽ thoái các tổ chức của ĐCSTQ. Ngoài ra, giảng thanh chân tướng tại những điểm du lịch rất tốt cho tu luyện cá nhân.

Ngoài những chấp trước kể trên, tôi còn tìm thấy nhiều chấp trước khác rất khó nhận ra. Ví dụ như tâm lo lắng, chấp trước hoàn thành công việc, chấp trước an dật, mong muốn có số người thoái cao hơn… Chỉ cần tôi quyết tâm loại bỏ chúng, Sư phụ sẽ giúp tôi loại bỏ vật chất xấu liên quan tới chấp trước đó. Khi chúng ta tu luyện bản thân thông qua việc giảng thanh chân tướng, đó là tu luyện một cách vững chắc để chân chính đề cao.

Trên đây là thể ngộ của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứu điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/3/21/在景点讲真相去执着心-288969.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/4/9/103.html

Đăng ngày 13-05-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share