Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-03-2014] Tôi đã có một cuộc sống khá là thăng trầm, có thể nói là hơn thế. Tôi sinh ra ngay sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc lên nắm quyền, và luôn luôn bị bắt nạt khi còn là một đứa trẻ, bởi vì gia đình tôi đã được coi là một phần của tầng lớp xã hội thấp nhất. Tôi đã sống trong sợ hãi khi nhìn thấy cha tôi bị chỉ trích và đánh đập trước mặt mọi người.

Cuộc sống êm đềm của tôi dường như chỉ xuất hiện trong một thời gian ngắn, khi mà tôi có được hai cậu con trai xinh xắn sau khi kết hôn. Tuy nhiên, những ngày hạnh phúc đó không kéo dài lâu. Chồng tôi đã li dị tôi khi anh ấy có một đứa con riêng với người phụ nữ khác. Lúc ấy, con trai lớn của tôi mới chỉ 10 tuổi.

Tôi trở về quê và tự mình dạy dỗ nuôi dưỡng những đứa con của mình. Chồng cũ của tôi chưa bao giờ chi bất cứ một khoản trợ cấp nào cho bọn trẻ, nhưng tôi bằng lòng khi được sống với hai đứa con của mình.

Năm 1995, cả thế giới trong tôi đã sụp đổ khi con trai lớn của tôi đã bị giết chết ở tuổi 21. Tôi bán nhà để chi trả các chi phí tang lễ và không còn đủ tiền thuê luật sư để truy tố những kẻ giết người ra trước tòa án. Trái tim tôi đau đớn vì mất con và tôi đã tiều tụy bởi lòng thù hận đối với kẻ giết người.

Tôi đã tình cờ biết được Đại Pháp khi đang ở đỉnh cao của sự giận dữ và tuyệt vọng và sau đó cuộc sống của tôi đã lại có hi vọng. Tôi bắt đầu nhìn thấy mối quan hệ nhân quả giữa con trai mình và kẻ giết người và hiểu ra rằng không có gì xảy ra ngẫu nhiên cả.

Tôi không còn động cơ tìm kiếm trả thù kẻ đã giết con trai mình. Cảm giác này thật tự tại đến nỗi tôi cảm thấy như một gánh nặng đã được nhấc khỏi vai mình.

Cuộc sống mới của tôi với tư cách là một người tu luyện Đại Pháp là không có gì kỳ diệu và tuyệt vời hơn thế. Đại Pháp không chỉ chữa lành trái tim đau khổ của tôi, mà còn giúp tôi hồi phục nhiều bệnh tật vốn là kết quả của những khó khăn trong cuộc sống.

Ngoài ra, Sư phụ đã nhiều lần cứu tôi khỏi nguy hiểm trong khi tôi đang phân phát tài liệu giảng chân tướng. Thậm chí đứa con trai nhỏ của tôi cũng được hưởng lợi ích từ việc tôi tu luyện. Một lần xe buýt chở khách của cháu đã vướng vào một vụ đâm nhau của năm chiếc ô tô, nhưng không ai trong chiếc xe buýt đó bị thương tích gì cả

Mặc dù tôi không có kiến thức máy tính, nhưng tôi đã có thể học từ đầu cách để làm tài liệu giảng chân tướng và vận hành thành công một điểm sản xuất tài liệu. Nếu không nhờ có trí huệ mà Sư phụ cấp cho, có lẽ tôi sẽ không làm được điều này.

Bây giờ tôi hạnh phúc được làm một người tu luyện và truyền rộng cho thế gian về sự vĩ đại của Đại Pháp cũng như sự thật của cuộc đàn áp tàn bạo. Tôi biết ơn sâu sắc đối với Sư phụ vì đã cho tôi có được như ngày hôm nay.

Tôi muốn chia sẻ với các bạn hành trình tu luyện của tôi trong suốt 17 năm qua.

Đại Pháp đã chữa lành trái tim tan vỡ và hóa giải hận thù trong tôi

Cuộc sống dường như thật bất công với tôi khi con trai lớn của tôi qua đời vào năm 1995. Tại sao tôi lại phải chôn cất con mình khi nó vẫn còn trẻ như vậy? Tại sao hệ thống tư pháp lại cho phép kẻ giết người vẫn ở ngoài vòng pháp luật mà không phải chịu bất cứ hình phạt nào? Tôi muốn tìm cách trả thù lại kẻ giết người đó, nhưng không biết làm thế nào để thực hiện. Tôi đã tiều tụy bởi lòng hận thù to lớn đối với kẻ giết người và không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác. Cùng lúc, tôi đã rất nhớ con trai mình.

Đâu là lối thoát?

Vào cuối năm 1995, khi tôi đang hết sức tuyệt vọng, Pháp Luân Đại Pháp đã hồng truyền đến quê hương của tôi và tôi đã học các bài công pháp từ em dâu mình vào tháng Giêng năm sau. Cô ấy cũng bị sức khỏe kém giống như tôi, nhưng cô đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác sau khi đi thăm anh trai cô ấy.

Nhìn thấy sự khởi sắc trong sức khỏe của cô ấy, tôi không thể không tự hỏi rằng bí quyết của cô là gì. Cô ấy nói với tôi rằng cô đã tham dự khóa giảng chín ngày, xem các video giảng Pháp của Sư phụ và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Vì vậy, tôi cũng đã quyết định thử tập môn này. Sau đó tôi nhanh chóng khỏi bệnh cảm lạnh mà không cần bất kỳ loại thuốc nào. Từ thời điểm đó, tôi không bao giờ ngừng tu luyện.

Sau đó tôi gặp những triệu chứng bệnh trầm trọng hơn. Cơ thể tôi đau đớn đến nỗi tôi đã lăn lộn trên giường, và rên rỉ không ngừng. Mặc dù vậy, tôi đã từ chối đến bệnh viện, vì tôi biết rằng đó là khảo nghiệm mà tôi cần vượt qua. Trước sự ngạc nhiên của gia đình, tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh sau chỉ 10 ngày. Tôi cũng phát hiện ra rằng bệnh viêm gan, viêm khớp, bệnh tim và vấn đề về dạ dày đều đã biến mất.

Khi tôi đọc các sách Đại Pháp nhiều hơn, tôi biết rằng không có gì là ngẫu nhiên cả và con trai lớn của tôi đã hoàn trả một món nợ mà cháu đã nợ kẻ giết mình trong tiền kiếp. Từng chút một, tôi đã không còn nhớ hay ghét kẻ giết người kia nữa.

Tất nhiên, tôi đã phải cố gắng nhiều để vượt qua một cách dứt điểm đối với sự ra đi quá sớm của con trai mình. Có những lúc, tôi cảm thấy hoàn toàn hạnh phúc, nhưng lúc khác tôi lại bị vây kín bởi một cơn sóng đột ngột của nỗi buồn và thù hận. Mỗi khi điều này xảy ra, tôi buộc bản thân mình phải đọc sách Đại Pháp. Càng đọc sách, tôi càng tĩnh tâm hơn.

Chỉ như vậy, tôi cuối cùng đã có thể đặt bi kịch này lại phía sau, và tôi không còn giữ bất cứ sự hận thù nào với người đã giết con trai tôi. Đại Pháp đã hóa giải hận thù và chữa lành trái tim tan vỡ của tôi.

Ba chuyến đi đến Bắc Kinh và bị bắt giữ

Khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu vào tháng 07 năm 1999, một vài học viên trong đại gia đình của tôi, trong đó có hai em dâu và cháu gái tôi đã rất sợ hãi đến nỗi họ đã dừng việc tu luyện ngay lập tức. Tuy nhiên, tôi đã không nản lòng. Tôi biết rằng chính phủ đã làm một việc sai lầm trầm trọng khi đàn áp một môn tu luyện tốt như vậy.

Khi tôi cùng các đồng tu đến văn phòng khiếu nại tỉnh để thỉnh nguyện, chúng tôi đã bị bắt và bị gửi đến những nơi khác nhau. Tám người trong số chúng tôi đã bị giữ lại tại một học viện cảnh sát và được yêu cầu khai ra danh tính của mình. Khi chúng tôi từ chối, cảnh sát đã bắt chúng tôi ngồi xổm và làm nhục chúng tôi hàng giờ đồng hồ. Chúng tôi đã không được thả ra cho tới tận 8 giờ tối hôm đó.

Cảnh sát địa phương đã lục soát nhà của tôi, nhưng tôi đã tìm được cách để giữ những quyển sách Đại Pháp còn nguyên vẹn. Ngay cả hàng xóm của tôi cũng biết bảo vệ các sách Đại Pháp. Bất cứ khi nào tìm thấy sách Đại Pháp, họ đều đưa cho tôi để cất giữ an toàn.

Sau khi tôi có một giấc mơ mà ở đó Pháp thân của Sư phụ bị đảo ngược trên bầu trời, tôi ngộ ra rằng mình phải nỗ lực hết sức để tìm lại công lý cho Đại Pháp và Sư phụ.

Tôi đã quyết định đi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện lên chính quyền trung ương

Chuyến đi đầu tiên của tôi đến Bắc Kinh đã không thành công. Thực tế là, các đồng tu và tôi đã bị chặn và bắt cóc tại ga tàu. Cảnh sát đã tịch thu vé tàu và gửi chúng tôi đến Trại giam Đại Quảng.

Tôi kiên định trả lời “Có” bất cứ khi nào các lính canh hỏi rằng liệu tôi có muốn tiếp tục tu luyện hay lại đi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp không.

Sau khi tôi được thả ra 15 ngày sau đó, chính quyền địa phương cử người đến giám sát tôi mỗi ngày. Thậm chí các thành viên trong gia đình tôi cũng theo dõi tôi một cách nghiêm ngặt vì họ không muốn tôi lại bị bắt một lần nữa.

Tôi đã tìm cách đến Bắc Kinh bình an vô sự vào tháng 04 năm 2000. Tôi đã bị bắt trong khi đang luyện các bài công pháp ở quảng trường Thiên An Môn và bị đưa đến một cơ sở giam giữ nơi tôi đã bị giam giữ trong hai tuần. Chỉ sau khi trở về nhà tôi mới biết rằng chị gái tôi đã phải trả 2.000 nhân dân tệ và hứa rằng tôi sẽ dừng tu luyện để đảm bảo tôi được thả ra.

Tôi đã đến Bắc Kinh một lần nữa vào tháng 07 năm 2000 và đã bị đánh đập và bắt giữ trong khi đang luyện các bài công pháp ở Quảng trường Thiên An Môn. Tôi đã bị đưa đến một địa điểm ở Bắc Kinh nơi mà các đặc vụ từ thành phố cư trú của tôi ở Trường Xuân thuộc tỉnh Cát Lâm đã thiết lập một cơ sở để bắt giữ các học viên địa phương mà đến thủ đô để thỉnh nguyện cho Đại Pháp.

Các đặc vụ mặc thường phục thậm chí còn trẻ hơn con trai tôi, nhưng họ đã không ngần ngại đánh đập tôi. Họ thay nhau tát vào mặt tôi. Khi tay của họ bị đau, họ túm lấy tóc tôi và đập đầu tôi vào tường. Kết quả là tóc của tôi bị rụng và đầu tôi nổi những cục u lớn.

Vì một số lý do, tôi không cảm thấy đau đớn nhiều, nhưng các đặc vụ đều nói rằng tay của họ bị đau. Sau đó, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã bảo vệ tôi.

Khi họ bắt đầu nói những lời mạ lỵ đối với Sư phụ, tôi ngay lập tức ngăn họ lại. Chính niệm của tôi đã ức chế họ và họ không còn đánh tôi. Sau đó tôi bị gửi đến Trung tâm giam giữ Bát Lí Phô.

Ra khỏi trung tâm tẩy não bằng tín tâm kiên định

Cảnh sát địa phương và nhân viên Phòng 610 đã đến nhà tôi vào tháng 06 năm 2001, yêu cầu tôi viết một bản cam đoan, hứa không bao giờ tu luyện Đại Pháp nữa. Khi tôi từ chối, họ đã dùng vũ lực để đưa tôi đến trung tâm tẩy não Hưng Long Sơn.

Các lính canh đã thử mọi cách mà họ có để buộc chúng tôi từ bỏ việc tu luyện của mình. Tôi bị giam cùng phòng với hai học viên khác và chúng tôi đã khích lệ nhau giữ vững niềm tin của mình.

Tôi nhận ra rằng mình không nên thụ động chịu đựng việc giam giữ bất hợp pháp này, vì vậy tôi đã tuyệt thực. Tôi bắt đầu có biểu hiện của các triệu chứng bệnh vào ngày thứ 13 của đợt tuyệt thực và bị chẩn đoán là xơ gan.

Để trốn tránh trách nhiệm, trung tâm tẩy não đã thả tôi ra sớm, nhưng trước đó đã tống tiền tôi 1.400 nhân dân tệ cho chi phí gọi là tiền ăn.

Con trai tôi đã giục tôi phải đi kiểm tra sức khỏe khi tôi trở về nhà sau tổng cộng 47 ngày bị giam giữ và trước sự ngạc nhiên của cháu, tất cả các kết quả kiểm tra đều cho thấy tôi hoàn toàn khỏe mạnh, không có bất kể vấn đề gì.

Sư phụ đã cứu tôi và con trai tôi khỏi nguy hiểm

Vào một đêm mùa đông con trai nhỏ của tôi đã chở tôi trên xe máy của cháu để phân phát tài liệu giảng chân tướng trong làng của mẹ tôi. Khi tôi đã làm xong việc, trong nhiều giờ, mẹ của tôi đã năn nỉ tôi ở lại với bà khoảng vài ngày. Tuy nhiên, con trai tôi khăng khăng đòi tôi về cùng cháu trong đêm đó. Tôi không thể tìm ra nguyên nhân tại sao cháu lại bướng bỉnh như vậy.

Thời điểm mà chúng rời nhà của mẹ tôi, các cảnh sát trong làng đã đến tìm tôi. Điều đó có nghĩa là đã có ai đó báo tôi với cảnh sát, và Sư phụ đã giúp tôi tránh được nguy hiểm này.

Tôi bị một người dân phát hiện vào một đêm khác, trong lúc tôi định để lại tài liệu giảng chân tướng trên một chiếc xe máy. Một người đàn ông đã quát tôi: “Cô đang làm gì vậy?” Tôi giật mình, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, cuối cùng tôi đã phân phát hết tài liệu còn lại và trở về nhà một cách an toàn.

Con trai tôi rất ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp và nỗ lực giảng chân tướng. Vì vây, cháu cũng gặp may mắn. Cháu bắt đầu bằng cách làm các công việc lặt vặt, và chẳng mấy chốc đã kiếm đủ tiền để mua một chiếc xe buýt và làm chủ việc kinh doanh vận chuyển hành khách.

Một hôm, chiếc xe buýt của cháu bị một chiếc xe tải khác đâm vào đuôi, và đã va vào ba chiếc xe ô tô ở trước nó. Vụ va chạm của năm chiếc xe khiến xe buýt bị hư hỏng nặng, kính chắn gió và ghế ngồi bị vỡ. Thật kỳ diệu, không ai trong số các hành khách trên xe buýt, kể cả lái xe, bị chấn thương gì, thậm chí không một vết xước. Khi cảnh sát đến, họ xác định rằng tài xế xe tải hoàn toàn chịu trách nhiệm về vụ va chạm, và con trai tôi không phải lo lắng về việc bồi thường bất cứ ai.

Tôi thấy nhẹ nhõm và biết ơn Sư phụ đã cứu con trai mình.

Lao động cưỡng bức không thể lay chuyển sự kiên định của tôi đối với Đại Pháp

Một vài đồng tu và tôi đã bị bắt trong khi đang phát tài liệu giảng chân tướng vào một đêm tháng 02 năm 2002, và sau đó bị đưa đến trại lao động cưỡng bức Hắc Chủy Tử trong hai năm.

Các lính canh đã dùng đến cả việc ngược đãi thể chất lẫn tinh thần trong nỗ lực để buộc chúng tôi từ bỏ niềm tin của mình vào Đại Pháp. Chúng tôi thường bị đánh đập và sốc bằng dùi cui điện. Để làm chúng tôi chịu đựng nhiều hơn, các lính canh không cho phép chúng tôi ngủ hay tắm gội.

Các cựu học viên mà đã bị tà ngộ được đưa vào để chuyển hóa chúng tôi bằng các suy nghĩ lệch lạc của họ. Tôi không quan tâm đến họ và chỉ nhẩm lại các sách Đại Pháp trong tâm mình.

Trại lao động cũng bắt các học viên bị giam giữ làm lao động nô lệ với mong muốn kiếm thêm tiền cho nó. Chúng tôi bị buộc phải làm việc cả ngày để tạo ra các loại sản phẩm. Điều kiện làm việc vô cùng khắc nghiệt và toàn bộ cơ thể chúng tôi đều bị đau nhức do lao động.

Một lần, lính canh Trương Lập Hồng đã đá tôi một cách không thương tiếc vào xương sườn đến nỗi tôi bị đau hơn một tháng.

Mỗi khi các lính canh bắt tôi ghi ra những suy nghĩ của mình, tôi đều viết về việc Đại Pháp đã cải biến sức khỏe và tâm tính của tôi như thế nào. Đáp lại, họ chửi mắng tôi và sốc tôi bằng dùi cui điện. Thậm chí họ còn dọa sẽ tăng thêm thời hạn giam giữ của tôi.

Sư phụ thường điểm hóa cho tôi trong những giấc mơ, khích lệ tôi phải luôn kiên định. Nhờ sự khích lệ của Sư phụ, tôi không bao giờ dao động dù là một chút niềm tin vào Đại Pháp của mình. Nhờ chính niệm của mình, các lính canh sau đó đã giảm bớt áp lực nhằm ép tôi từ bỏ việc tu luyện.

Bố tôi qua đời ở tuổi 88 trong khi tôi đang bị giam giữ. Tôi rất đau lòng vì bố con tôi không thể gặp nhau lần cuối.

Tôi thấy mình không còn nơi nào để về khi được thả ra vào năm 2004. Tôi đã ở nhà một người họ hàng trong một thời gian, nhưng sau đó [ngôi nhà] đã bị chính quyền san lấp giải tỏa.

Nếu không có Đại Pháp, có lẽ tôi không thể vượt qua tất cả thời gian này.

Thiết lập một địa điểm sản xuất tài liệu từ con số không

Năm 2005, tôi chuyển đến ở với con trai mình. Vào thời điểm đó, cháu đang làm các việc lặt vặt trong một thị trấn hẻo lánh và ở đó không có địa điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Các học viên địa phương đã phải dựa vào các học viên từ các thị trấn khác cung cấp tài liệu để phân phát.

Tôi hiểu rằng nó không phải là ngẫu nhiên khi tôi chuyển đến thị trấn đó. Sau khi nói chuyện với A và B, hai học viên địa phương, tôi đã quyết tâm thiết lập một điểm sản suất tài liệu tại nơi ở của con trai mình.

Lúc đầu tôi có một chút e sợ. Trước hết vì, tôi không biết sử dụng máy tính như thế nào. Ngoài ra, nhiều điểm sản xuất tài liệu tại các thành phố lân cận đã bị tấn công và nhiều học viên đã bị bắt.

Nhưng tôi biết tôi phải thực hiện sứ mệnh của mình để truyền rộng vẻ đẹp của Đại Pháp và sự tàn nhẫn của cuộc đàn áp. Học viên B và tôi đã cùng nhau đến một thị trấn khác để học cách sử dụng máy tính và máy in.

Với sự giúp đỡ của một học viên kỹ thuật, tôi đã học cách đánh máy, tải lên, tải xuống và in tài liệu trong vòng 5 ngày. Học viên B và tôi đã trở lại thị trấn của chúng tôi bảy ngày sau đó. Thật kỳ diệu, không có ai xung quanh trong lúc chúng tôi vận chuyển một máy tính và hai máy in lên cầu thang của căn hộ.

Kỹ thuật viên rời đi sau khi anh ấy giúp chúng tôi cài đặt tất cả mọi thứ. Nhưng rắc rối xảy ra ngay sau đó, vì tôi liên tục bị lỗi trong khi in, và tôi trở nên lo lắng hơn khi rất nhiều giấy bị lãng phí.

Thay vì hướng nội để tìm ra thiếu sót của mình, tôi đã đổi lỗi cho học viên B về mọi thứ. Tôi nghĩ rằng vì tôi đã ở tuổi ngũ tuần, còn cậu ấy là một học viên trẻ, rằng cậu ấy nên biết về tất cả các việc kỹ thuật.

Học viên B không bao giờ tranh luận với tôi. Khi cậu ấy chuyển sang tập trung vào một hạng mục khác, cậu đã đề nghị học viên A nhận vị trí của cậu. Tôi trở nên rất khó chịu và phàn nàn rằng cậu đã để lại tình trạng lộn xộn này cho tôi. Sau đó tôi đã nhận ra lỗi của mình và bắt đầu làm việc vui vẻ cùng với học viên A. Sau tất cả, miễn là điểm sản xuất tài liệu vận hành tốt, còn ai làm việc đó không quan trọng.

Học viên A thường nhắc nhở tôi tĩnh tâm và học Pháp nhiều hơn. Tôi bắt đầu đọc hai bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, và sớm nhận ra rằng Sư phụ đã ban cho tôi ngày càng nhiều trí huệ. Thỉnh thoảng con trỏ di chuyển đến vị trí mà nó cần thực hiện, mặc dù tôi không biết thực hiện nó như thế nào.

Thỉnh thoảng các kỹ thuật viên ngoài thị trấn cũng hay đến để khắc phục các vấn đề máy tính của tôi. Với sự giúp đỡ của mọi người và sự bảo hộ của Sư phụ, điểm sản xuất tài liệu của chúng tôi đã sớm mạnh lên và tiếp tục phát triển. Chúng tôi đã có thể sản xuất nhiều loại tài liệu để phân phát.

Khi chúng tôi hết nguyên liệu để sản xuất tài liệu như mực in, tôi nhận ra rằng mình phải vượt qua sự sợ hãi, tôi đã lo lắng khi bị hỏi rằng tại sao một người phụ nữ lớn tuổi như tôi lại cần mua nhiều nguyên vật liệu đến vậy. Tôi đã phát chính niệm để thanh trừ nỗi sợ của mình.

Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã có thể có được tất các nguyên liệu một cách an toàn. Tôi đã không gặp khó khăn trong việc mua và vận chuyển chúng.

Sau đó chúng tôi đã phải chuyển đến một chỗ trọ khác nơi có nhiều người cùng thuê nhà. Vì mục đích an toàn, tôi đã đóng tất cả các cửa sổ vào mùa hè lẫn mùa đông. Làm việc trong căn phòng mà mùa hè rất nóng cũng không thể mở cửa, mùa đông thì mặc bao nhiêu quần áo vẫn lạnh, cũng không được thoải mái cho lắm, nhưng tôi hạnh phúc khi được làm tài liệu để giúp nhiều người hơn nữa hiểu về chân tướng của cuộc đàn áp.

Chủ nhà sau đó đã cho một tòa án địa phương thuê một nửa ngôi nhà và chúng tôi phải dùng chung cổng vào và hành lang với các nhân viên tòa án. Chúng tôi giữ vững chính niệm của mình và quyết tâm không để bị ảnh hưởng.

Vì không có nhân viên tòa án làm việc vào ban đêm, tôi thường làm việc muộn đến đêm để sản xuất các tài liệu. Con trai tôi đã lấy vợ và có được một cháu trai vào thời điểm đó. Tôi giúp chăm sóc cháu trai mình và sử dụng tất cả những thời gian rảnh rỗi để sản xuất tài liệu.

Một năm sau, tòa án đã chuyển đến một nơi khác.

Tôi đã có thể vận hành địa điểm tài liệu ở nhà trọ của con trai tôi khoảng 4 năm mà không gặp bất kỳ rắc rối nào.

Sự cảm kích sâu sắc của tôi đối với Sư phụ

Khi con trai tôi chuyển đến một công ty khác vào năm 2009, tôi đã đi cùng cháu. Một đồng tu đã đưa cho tôi một máy tính xách tay và một máy in màu, và tôi lại bắt đầu làm các tài liệu giảng chân tướng.

Bây giờ mỗi ngày tôi đều bận rộn với nỗ lực giảng rõ chân tướng. Tôi nói với tất cả những ai mà tôi gặp về chân tướng của cuộc đàn áp và phát tài liệu ở các địa điểm khác nhau. Tôi luôn luôn cầu xin sự bảo hộ của Sư phụ để có thể trở về nhà một cách an toàn.

Nhìn lại, tôi đã mang ơn Sư phụ quá nhiều trong suốt hành trình tu luyện 17 năm qua của mình. Nếu không có sự chăm sóc từ bi của Sư phụ, tôi đã không thể tiến bước xa như thế này.

Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/3/4/没有大法就没有我今天的一切-288301.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/3/30/146133.html

Đăng ngày 28-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share