Bài viết của học viên Mã Trung Ba từ tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-12-2013] Tiếp theo Phần 2

6. Nhờ có Pháp Luân Công, ngực của tôi đã hồi phục

Biết được tình trạng tuyệt vọng của tôi, một học viên cao tuổi mà tôi không biết đã mời tôi đến ở cùng vợ chồng bà vài hôm. Khi đến nơi, tôi muốn ngả lưng ngay nhưng chợt nghĩ lại nên cố gắng ngồi dậy. Tôi thấy bà đã xem tôi như một người tu luyện, không phải là bệnh nhân đang hấp hối. Vì vậy, tôi phải hành xử giống như một người tu luyện chân chính.

Bà hỏi tôi: “Cô có muốn đọc sách không?” Tôi đồng ý và đọc lướt qua một vài trang Chuyển Pháp Luân.

Vào buổi tối thứ hai, chỗ chúng tôi bị mất điện nên bà hỏi tôi xem có muốn luyện các bài công pháp không. Câu hỏi của bà làm tôi giật mình. Bà không thấy là tôi đang rất khổ sao? Tôi không thể ngừng run rẩy, và hầu như không thể đứng dậy, không kể đến chỗ sưng ở nách, cánh tay và chỗ rỗng ở ngực làm tôi đau đớn khủng khiếp.

Lúc đầu, tôi sợ việc mình căng người lúc luyện các bài công pháp sẽ làm các vết thương tệ hơn, nhưng tôi dần nhận ra rằng các bài công pháp chỉ khiến mọi thứ tốt hơn mà thôi. Sau tất cả, thậm chí cả lúc tôi bị giam giữ tôi chưa bao giờ nghi ngờ Pháp Luân Công, dù có bị tra tấn khủng khiếp thế nào đi nữa. Tại sao đột nhiên tôi lại mất tự tin vào huyền năng trị bệnh kỳ diệu của Pháp Luân Công?

Tôi quyết định rằng không điều gì có thể ngăn tôi luyện các bài công pháp.

Phép màu từ các bài công pháp

Bài công pháp thứ nhất yêu cầu căng cả chân lẫn tay giúp khai mở tất cả các kinh mạch trên thân thể. Tôi quên hẳn mình đã yếu ra sao mà cố hết sức căng toàn thân.

Tôi đã hoàn thành liền lúc bốn bài công pháp đứng. Cơ thể tôi như được tiếp đầy năng lượng. Tôi cảm thấy mỗi và từng phần tử và tế bào mình đang thay đổi nhanh chóng. Tôi đã thực sự trải nghiệm được trạng thái “thân thần hợp nhất.” ( Đại Viên Mãn Pháp)

Tôi hoàn toàn dung nhập trong Pháp. Tôi không còn buồn phiền và đau khổ nữa. Chính niệm đã siêu xuất cả nhục thể và sinh mệnh tôi. Tâm tôi giờ đây chỉ duy nhất một chữ “tín”.

Tôi đã hoàn toàn tái sinh sau bốn bài công pháp, và tôi thực sự đã trở lại. Tất cả thống khổ mà tôi trải qua chợt trở nên quá tầm thường, chỗ sưng cũng biến mất. Tôi hô lớn: “Giờ thì tôi khỏe rồi! Không đau nữa rồi!”

Dường như tôi đã nghe thấy Sư phụ nói trong không gian khác: “Đây là đệ tử của tôi. Tôi sẽ xem còn ai dám động đến vị ấy nữa.”

Một bộ ngực mới sau ba ngày

Vị học viên cao tuổi bị chấn động vì sự hồi phục đột ngột của tôi. Bà không thể tin là chỗ sưng sẹp xuống và nước da tôi đã nhanh chóng trở lại bình thường. Bà gọi chồng mình lại: “Này ông, nhanh lại đây xem này! Cô ấy khỏe lại rồi!”

Chồng của bà đã bị sốc khi thấy tôi biến đổi như vậy. Không còn là bệnh nhân đang hấp hối, người thậm chí còn không thể ngồi dậy được. Trước mắt ông bây giờ là một phụ nữ trẻ và khỏe mạnh không hề có các vấn đề về đi lại hay giao tiếp.

Ông đặc biệt kích động: “Tôi đã lo lắng khi vợ tôi mang cô về nhà. Sẽ thế nào nếu cô chết ở đây và gia đình cô truy hỏi tôi?! Lúc hai người đang ở phòng khác luyện các bài công pháp, tôi ở đây mà lo đến chết mất. Giờ cô hồi phục được thế này! Pháp Luân Công thật kỳ diệu! Có lẽ tôi sẽ không bao giờ tin vào huyền năng trị bệnh kì diệu của Pháp Luân Công nếu không chứng kiến tận mắt.”

Tối hôm đó, các học viên xem vết rạch của tôi và có một chút quan tâm: “Lỗ hổng lớn chỗ ngực đã liền rồi, nhưng không phải vẫn còn chút mủ mắc ở bên trong sao?” Cô ấy không biết là nó đang được tái sinh cả bên trong lẫn bên ngoài. Các mô mới sinh ra bên trong sẽ đẩy các mô bệnh ra ngoài.

Chỉ trong ba ngày, tôi đã có một bộ ngực hoàn toàn mới! Điều này nằm ngoài trí tưởng tượng điên rồ nhất của tôi. Tôi thật quá may mắn! Nhờ Pháp Luân Công mà tôi có một cơ thể khỏe mạnh, một cuộc sống tràn đầy chính niệm!

Trở về nhà như một người hùng

Không lâu sau tôi trở về quê hương A Thành. Là một học viên Pháp Luân Công, tôi phải nói với mọi người môn công pháp đã giúp tôi phục hồi trở lại từ bệnh liệt như thế nào.

Lần về quê này vào đúng dịp sinh nhật lần thứ 66 của bố chồng tôi và cả gia đình đã quyết định tổ chức một bữa tiệc lớn tại nhà.

Trên đường tới nhà tôi, mẹ chồng tôi có nghe chuyện qua một người bạn: “Con dâu bà về rồi—với một bộ ngực mới!” Bà lập tức đáp: “Không đời nào! Tôi thậm chí còn không nghĩ là nó sẽ sống được thêm một tháng nữa, huống hồ là một bộ ngực mới! Tôi phải thấy mới tin!”

Cuối cùng khi thấy tôi, bà không thể tin vào mắt mình và liên tục nói Pháp Luân Công thật kỳ diệu.

Một lần nữa, tôi lại trở thành trung tâm của sự chú ý: “Chuyện gì xảy ra với bệnh ung thư vú vậy? Căn bệnh đã biến mất cùng với bộ ngực à? Có lẽ cô ấy đã tới bệnh viện chữa.” “Không đời nào. Làm sao mà bệnh viện có thể phục hồi hoàn toàn bộ ngực chỉ trong một vài tuần?”

Bố chồng tôi cũng rất kinh ngạc: “Con hồi phục lại rồi! Pháp Luân Công thật tuyệt vời!” Kể từ đó, ông không cho mẹ chồng tôi xem TV khi nó phát sóng các chương trình phỉ báng Pháp Luân Công. Hàng xóm của tôi cũng bàn tán: “Pháp Luân Công thật tuyệt vời! Giờ thì tôi bị thuyết phục rồi.”

Hơn 100 bạn bè và người thân tham gia bữa tiệc sinh nhật và tất cả họ đều bị kinh ngạc bởi huyền năng trị bệnh kì diệu của Pháp Luân Công. Người bạn mà đã động viên tôi tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công chia sẻ câu chuyện của tôi với mọi người xung quanh mà cô gặp, thậm chí với cả các nhân viên cảnh sát. Cô nói: “Sao anh không tin? Tôi đã tận mắt chứng kiến!”

Tôi lại có mang vào năm 2006 và sinh được một cháu gái khỏe mạnh vào tháng 03 năm sau. Những ngày đầu tiên, tôi thiếu sữa cho con bú ở bên ngực mới, nhưng mọi thứ sớm trở lại bình thường sau khi tôi luyện các bài công pháp. Bên ngực mới của tôi đã có đủ sữa cho con mà không gặp vấn đề gì.

7. Sự phục hồi kinh ngạc của tôi bất chấp khoa học thực chứng

Mặc dù nhiều người đã chứng kiến sự phục hồi lạ thường của tôi từ bệnh hoại xương và ung thư vú giai đoạn cuối, các bác sĩ, những người gặp tôi tất cả đều bối rối bởi những thực tế đối lập. Một mặt, tất cả các thiết bị hiện đại mà họ dùng để chẩn đoán chỉ ra rằng tôi vẫn bị các triệu chứng cũ, mặt khác họ không thể phủ nhận thực tế rằng tôi đã hoàn toàn phục hồi.

Viện nghiên cứu hoại tử Bắc Cáp Nhĩ Tân

Tôi đến Viện nghiên cứu hoại tử Bắc Cáp Nhĩ Tân lần đầu tiên vào ngày 06 tháng 02 năm 1999 và gặp giám đốc bệnh viện, bác sĩ Trương Liên Hỉ. Ông là một lương y rất trung thực.

Tôi trở lại viện của ông vào tháng 03 năm 2000 và chụp một bản CT khác (xem Phần 2). Ông hết sức ngạc nhiên vì tôi hoàn toàn khỏe, mặc dù bản chụp CT vẫn cho thấy tôi bị hoại tử xương nặng. Một bác sĩ trẻ đề xuất việc lập hồ sơ trường hợp của tôi để làm hình mẫu cho việc phục hồi kì diệu tại bệnh viện của họ, nhưng bác sĩ Trương đã phản đối: “Không. Cô ấy không phục hồi nhờ điều trị y tế của chúng ta. Cô phục hồi nhờ Pháp Luân Công. Chúng ta không làm được gì cả.”

Bác sĩ Trương lo lắng khi thấy tôi công khai tên đầy đủ của ông trên một bài báo mạng mà tôi viết về sự phục hồi của mình. Ông thừa nhận tất cả những gì tôi viết là sự thật nhưng không muốn cả thế giới biết về mình.

Ông cảm thấy khá hơn khi tôi nói rằng tôi đánh giá cao sự khích lệ của ông khi tôi còn đang trong tuyệt vọng.

Khi các đặc vụ từ Cục Công an tỉnh Hắc Long Giang đọc được bài báo mạng, họ đến gặp bác sĩ Trương để xác nhận trường hợp của tôi. Ông kể lại những gì xảy ra với tôi và cho họ xem hai bản chụp CT. Cảnh sát không thể phủ nhận lời của ông và bỏ đi.

Tôi trở lại viện lần nữa vào năm 2012 và bác sĩ Trương đã chụp bản CT thứ ba cho tôi. Bản chụp vẫn cho thấy các triệu chứng bệnh hoại tử như cũ.

Bệnh viện Tỉnh tỉnh Hắc Long Giang

Tôi cũng đã gặp bác sĩ Trương Minh Lôi tại Bệnh viện Tỉnh tỉnh Hắc Long Giang. Có có một dấu chấm hỏi bên cạnh từ “hoại tử” trên chẩn đoán của tôi, vì ông có trở ngại do hai lập luận mâu thuẫn nhau. X-quang chỉ rõ rằng tôi có các triệu chứng của bệnh hoại tử, nhưng tôi có thể đi bộ mà không có trở ngại gì. Ông không thể tìm ra lý do tại sao.

   

Bản sao chẩn đoán hoại tử tại Bệnh viện Tỉnh tỉnh Hắc Long Giang vào ngày 10 tháng 07 năm 2012

Bệnh viện quận A Thành

Khi tôi đang làm việc tại một nhà máy gạch vào năm 2005, một bác sĩ tại một bệnh viện tư của địa phương có nghe chuyện của tôi và muốn tôi chụp một bản CT khác tại bệnh viện quận.

Sau khi chụp bản CT tại Bệnh viện quận A Thành, tôi mang đến cho bác sĩ ở đó xem. Khi ông thấy tôi bước vào văn phòng của mình, ông hỏi: “Bệnh nhân đâu rồi?” Tôi nói: “Tôi đây.”

Ông không tin và lặp lại câu hỏi: “Ý tôi là bệnh nhân mà đã chụp bản CT này đâu rồi?”

Khi tôi khẳng định đó chính là mình, ông đã thực sự sửng sốt: “Làm thế nào cô phục hồi được?” Tôi đáp: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công.”

Ông cất bản chụp vào túi và đưa lại cho tôi: “Không cần kiểm tra CT của cô nữa. Hãy về nhà và tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công đi!”

Sau đó, tôi đến gặp bác sĩ tại bệnh viện tư để cho ông xem bản chụp và cuối cùng thì ông cũng tin câu chuyện của tôi.

Bệnh viện Liên kết số 1 của Trường Đại học Y Cáp Nhĩ Tân

 

 Bản sao chẩn đoán hoại xương tại Bệnh viện Liên kết số 1 của Trường Đại học Y Cáp Nhĩ Tân

Vào khoảng năm 2004, tôi giúp việc cho một gia đình ở thành phố Cáp Nhĩ Tân và người chồng, ông Ngụy Thanh Đường, tình cờ là giám đốc của bộ phận CT tại bệnh viện liên kết với Đại học Y Cáp Nhĩ Tân. Ông được xem là một chuyên gia trong lĩnh vực của mình.

Thấy tôi làm các việc nhà, ông nhận xét: “Cô thật khỏe.”

Tôi giải thích cho ông việc tu luyện Pháp Luân Công đã giúp tôi phục hồi hoàn toàn từ bệnh hoại tử chỏm xương đùi như thế nào, nhưng ông không tin: “Tôi không tin. Có lẽ chẩn đoán có chút nhầm lẫn nào đó. Bệnh hoại tử sao có thể chữa được? Không thể nào. Các bác sĩ của cô làm không tốt rồi.”

Ông nói với tôi rằng tất cả các bác sĩ mà tôi gặp trước đây đều là học trò của ông và ông đề nghị tôi chụp một bản CT khác để chắc chắn chẩn đoán là chính xác.

Quả thực tôi đã đi tới bệnh viện của bác sĩ Ngụy vào chủ nhật, và ông đã chụp ba bản CT cho tôi. Ông bị sốc vì những gì nhìn thấy: “Cô bị hoại tử rất nặng! Cô đã mất một nửa xương của mình, nhưng thật kỳ lạ, mật độ của xương còn lại vẫn rất cao. Và xương cô rất khỏe.”

Ông cũng chỉ ra: “Dựa trên kết quả bản chụp CT, cô đáng lẽ không thể nhấc nổi chân của mình.” Tôi lập tức giơ cao chân cho ông xem.

Ông thốt lên: “Thật không thể tin nổi!” Ông không thể trả lời nổi tại sao bản chụp CT của tôi cho thấy bệnh hoại xương nhưng xương của tôi vẫn rất đặc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/12/20/绝症得愈惊四方-284227.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/1/22/144538.html

Đăng ngày 30-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share