Bài viết của Đức Vũ.
[MINH HUỆ 06-3-2014] Tôi thật may mắn đắc Pháp trước ngày 20 tháng 7 năm 1999. Một ngày nọ, tôi đang đi bộ với một đồng nghiệp trên đường thì thấy những quyển sách Đại Pháp và các bài kinh văn được bày bán ở một sạp sách bên đường. Tôi đã chọn một cuốn Pháp Luân Công, trong đó có cả phần Đại Viên Mãn Pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi xem qua một cách ngẫu nhiên. Trời ơi, tôi cảm thấy thích thú ngay lập tức. Tôi tự nhủ: “Sao mà quyển sách này lại huyền diệu đến vậy?” Ngay lúc tôi đọc sách, tôi cảm thấy rất ấm áp, cứ như thể tôi đang ở trong lò sưởi vậy. Tôi không sao kìm nén được niềm vui của mình. Không phải là quyển sách này thật đáng giá sao? Vì vậy, tôi đã mua các cuốn sách Pháp Luân Công và Pháp Luân Đại Pháp nghĩa giải.
Tôi bắt đầu đọc sách ngay sau khi trở về nhà. Tôi lập tức bị cuốn hút bởi “Luận ngữ” ngay khi tôi đọc sách. Tôi đã hơn 50 tuổi và thường phải đeo kính để đọc sách. Các chữ bắt đầu trở nên to hơn sau khi tôi đọc được vài dòng. Trong một vài dòng tiếp theo, các chữ thậm chí còn trở nên to hơn nữa. Khi tôi tiếp tục đọc, các chữ đã trở nên to bằng ngón tay.
Khi tôi bỏ kính ra, các chữ vẫn to như vậy, và chúng càng ngày càng trở nên rõ hơn. Mỗi chữ đều phát ra tiếng kêu “tang – tang” trong đầu tôi. Mỗi chữ tôi đọc đều phát ra âm thanh thật rõ ràng và kỳ diệu. Một số câu, hoặc thậm chí là một số đoạn, đều lấp lánh ánh vàng kim. Tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể và tâm trí của mình được đắm chìm trong ánh sáng Phật quang tuyệt diệu.
Quyển sách này thật quá tuyệt vời, thực sự rất tuyệt vời, và thật quý giá. Vì vậy, tôi đã đọc nó ba lần trong một tuần. Ngoại trừ lúc làm việc hay đi ngủ, tôi đã dành tất cả thời gian còn lại của mình để đọc quyển sách này, thậm chí cả khi tôi đang ăn. Vài ngày sau đó, ĐCSTQ bắt đầu tiến hành cuộc đàn áp. Với sự an bài của Sư phụ, tôi cũng đã mượn và mua các sách Đại Pháp và các bài kinh văn khác. Tôi đã dành hơn nửa năm liên tục đọc nhiều lần những cuốn sách và các bài kinh văn này. Kể từ đêm đầu tiên khi tôi bắt đầu học Đại Pháp cho tới ngày hôm nay, hơn 10 năm đã qua, tôi đã không đọc bất kỳ một tờ báo nào khác, mà chỉ đọc các sách Đại Pháp và các bài kinh văn. Tôi có thể ghi nhớ khá nhiều (mặc dù không học thuộc lòng) để từ đó tạo lập một nền tảng vững chắc khi tôi đối diện với các khổ nạn sau này trong cuộc bức hại Pháp Luân Công của ĐCSTQ.
Sau khi tôi tu luyện được một thời gian, Sư phụ bắt đầu giúp tôi tịnh hóa cơ thể. Tôi cũng cần phải trải qua chịu đựng chút thống khổ trong quá trình này. Tôi làm việc cho một doanh nghiệp nhà nước trong hàng chục năm, và sống một mình từ khi vợ và con trai tôi sống ở một nơi khác. Tôi tới thăm và ở lại với con trai tôi trong kỳ nghỉ của mình. Vợ tôi cũng đến trông cháu trai của chúng tôi. Tôi cũng đã mua vé khứ hồi để quay về chỗ làm vào ngày hôm sau. Vợ tôi và con trai tôi đã đi ngủ vào lúc 11 giờ đêm, vì vậy tôi ngủ ở phòng khách. Thời điểm họ đóng cửa đi ngủ, tôi bắt đầu đau dạ dày. Trong vòng chưa đầy 10 phút, tôi đã vội vã chạy vào nhà vệ sinh và nôn ra máu trong bồn rửa. Tôi hiểu rằng Sư phụ đang giúp tôi tịnh hóa cơ thể. Tôi vẫn đau bụng quằn quại. Tôi cảm thấy khó chịu cho dù ngồi hay cố gắng nằm xuống. Vài phút sau, tôi cần phải vào nhà vệ sinh lần nữa. Lần này, máu đột ngột phun ra một đống lớn, và bắn tung tóe trên bồn rửa.
Tôi không cảm thấy sợ hãi chút nào. Thay vào đó, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Tuy nhiên, quá trình tịnh hóa thân thể rất nghiêm túc. Cơn đau tiếp tục hành hạ và tôi cảm thấy rất khó chịu. Vài phút sau, tôi vào nhà vệ sinh lần nữa và lặp lại việc nôn mửa như vậy. Sau 3 vòng tịnh hóa cơ thể như thế, tình trạng bắt đầu có cải thiện, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất mệt và yếu.
Sư phụ đã dạy:
“Phi thị tu hành lộ thượng khổ
Sinh sinh thế thế nghiệp lực trở;”
(“Nhân quả” trongHồng Ngâm)
Diễn nghĩa:
“Không phải tu hành nghĩa là đi trên con đường khổ,
[Mà là] nghiệp lực từ đời này đời khác ngăn trở;”
Tôi muốn nhẩm đọc nhiều hơn các bài viết của Sư phụ, nhưng tôi chỉ cảm thấy tôi không thể làm được cho dù dốc toàn tâm toàn lực. Tôi nửa thức nửa tỉnh. Sáng sớm hôm sau, tôi phải dậy sớm để đón tàu quay trở về. Tôi không kể cho bất kỳ ai trong gia đình biết chuyện đã xảy ra.
Con trai tôi đưa tôi tới nhà ga. Trước khi tôi ngồi lên xe máy, con trai tôi nhìn tôi chăm chú. Có lẽ đó là bởi vì nước da tôi trông không được khỏe. Cháu hỏi tôi: “Bố à, bố có sao không?” Tôi chỉ nói với cháu rằng tôi khỏe. Trong khoảng nửa giờ, chúng tôi tới ga xe lửa. Vài phút sau khi tôi xuống khỏi xe máy, tôi không thể cử động được vì tôi quá mệt. Con trai tôi thấy tôi đứng đó bất động, cháu đã quay vòng xe máy trở lại sau khi đã rời đi. Thấy con trai quay trở lại, tôi biết là cháu đang lo lắng, vì thế tôi bắt đầu đi về phía nhà ga. Khi con trai tôi thấy tôi chậm rãi bước về phía nhà ga, cháu đã an tâm ra về.
Có một đám đông lớn đứng trước lối vào nhà ga. Nhiều người đang vội vã trở lại làm việc. Tôi không đủ sức để tự mình vào nhà ga. Tôi rất băn khoăn và nghĩ: “Sư phụ, con không đủ sức lực để vào trong nhà ga, con nên làm gì đây?” Sư phụ chăm sóc cho đệ tử của Ngài từng phút giây.
Vào lúc tôi có suy nghĩ như vậy, có một cơn lốc xoáy nhỏ và nhẹ nhàng ở gần tôi. Cơn lốc xoáy bao quanh tôi ngay lập tức. Nó nhẹ nhàng nâng tôi dậy, và chân tôi bước trên sàn, nhưng không chạm sàn. Dường như là chỉ có các ngón chân của tôi chạm sàn. Cơn lốc xoáy khiến mọi người dạt sang hai bên và mở đường cho tôi tiến vào. Tôi nghe thấy tiếng gió. Tôi được cơn lốc xoáy này đưa tới chỗ trống ngay trước cửa vào nhà ga. Cơn gió để tôi ở đó và đảo quanh tôi vài vòng trước khi biến mất.
Tôi không còn thấy mệt sau đó. Tôi muốn cảm ơn Sư phụ và một lần nữa cảm tạ Sư phụ! Tất nhiên, là một đệ tử, tôi không có lời nào để diễn tả được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ.
Tôi mất 5 tiếng đi tàu và 15 phút đi xe ba bánh để tới chỗ làm của mình. Tôi chỉ cảm thấy hơi mệt một chút lúc ở trên tàu, và cũng không còn cảm thấy quá khó chịu. Nhưng khi tôi tới cầu thang khu nhà ở của mình, tôi không dám chắc là mình có thể trèo lên 3 tầng gác. Tôi chỉ muốn ngồi xuống bên bậc cầu thang. Nhưng nếu mọi người thấy gì cảnh đó thì sao, điều đó cũng là không đúng đắn. Giống như Sư phụ nói trong bài thơ của Ngài:
“Phan thượng cao giai thiên xích lộ,
Bàn hồi lập đẩu nan khởi bộ;”
(“Đăng Thái Sơn” trong Hồng Ngâm)
Diễn nghĩa:
“Leo lên con đường bậc dốc đứng cả nghìn thước
Thấy bậc [cao] mà chẳng dám khởi bước đi lên;”
Tôi leo lên cầu thang rất khó khăn. Lúc đó đã quá trưa, và tôi chưa ăn gì, thậm chí cũng không uống một ngụm nước. Tôi thực sự mệt mỏi. Khi tôi cần vợ và con trai tôi nhất, tôi lại phải ra đi. Nước mắt chảy dài và tôi không thể kìm lòng hơn nữa! Tôi khóc ư? Nhưng tôi còn có thể làm được gì khác đây nếu tôi không rời khỏi nhà mình? Tôi có nên giữa chừng từ bỏ tu luyện Đại Pháp không?
Tôi nằm trên giường trong hơn 1 giờ, và uống một chút nước nóng. Tôi không thể ra ngoài và mua thứ gì đó để ăn. Có khoảng hai cân gạo trong xô. Nó đã chuyển thành màu đen. Tôi chọn cách phớt lờ việc gạo đã trở nên thế nào, vo gạo nhiều lần với nước và nấu cơm. Tôi ngủ đêm hôm đó và cảm thấy khá hơn chút vào hôm sau. Vì tôi đã sử dụng hết phép của mình, tôi phải có giấy của bác sỹ để nghỉ ốm. Bác sỹ trong trạm xá ở nhà máy của tôi hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Tôi trả lời “xuất huyết dạ dày”. Vào lúc tôi nói “xuất huyết dạ dày”, tôi cảm thấy đau dạ dày và tôi cần vào nhà vệ sinh lần nữa và nôn ra máu nhiều hơn.
Tôi hiểu rằng tôi đã nói gì đó sai, vì vậy tôi đã thầm xin với Sư phụ: Sư phụ, con đã sai rồi, làm sao mà con có thể nhầm lẫn giữa tịnh hóa cơ thể với xuất huyết dạ dày được chứ? Sự khác biệt trong một niệm đã nhắc tôi tu luyện thực sự là nghiêm túc như thế nào. Vào thời khắc quyết định, chúng ta cần phải nhớ giữ cho tư tưởng được thuần khiết và ngay chính. Tôi tự nhủ: tình trạng thể chất của mình là như thế này, ngộ tính của mình quá kém, do đó mình phải làm gì nếu mình không vượt qua được đây? Trong phòng mình, tôi có các sách Đại Pháp và các bài giảng của Sư phụ. Điều gì có thể xảy ra và mọi người hiểu lầm rằng các học viên Đại Pháp không uống thuốc hay đi bệnh viện? Mạng sống của tôi không là gì, nhưng thanh danh của Đại Pháp có thể tổn hại đến thế nào? Tôi có gánh được trách nhiệm đó không?
Nếu có chuyện gì đó xảy ra, nó phải xảy ra ở bệnh viện, thay vì ở ký túc xá của tôi. Vào lúc tôi có suy nghĩ này, một luồng hơi nóng chạy khắp cơ thể tôi. Với lòng từ bi quảng đại của Sư phụ, tôi hiểu rằng tôi đã hồi phục. Sư phụ đã giúp tôi vượt qua khổ nạn. Tôi chỉ cảm thấy yếu về thể chất.
Một đồng tu nghe nói rằng tôi đang gặp nghiệp bệnh, do đó anh ấy đã tới thăm tôi. Anh ấy đã mang tới băng thâu âm và bài giảng của Sư phụ ở Tế Nam. Do đó tôi đã nghe bài giảng của Sư phụ cả ngày. Tôi nấu gạo đã bị đen với nước muối, và không xuống dưới nhà hay đi ra ngoài. Bốn ngày sau, tôi có thể ra khỏi cổng nhà máy để mua gạo và rau. Sáu ngày sau, tôi có thể đi làm. Tôi đã bình phục. Tôi cảm thấy đề cao rất nhiều và thực sự rất hạnh phúc. Sau đó khi tôi đang ngồi đả tọa, ngay khi tôi ngồi vào tư thế song bàn, tôi cảm thấy có thể nhập tĩnh thâm sâu và thực sự rất tuyệt vời.
Lần tịnh hóa thân thể thứ hai xảy ra vào một tối khi tôi vừa ăn tối xong và đang chuẩn bị rửa chén bát. Có gì đó trong đầu tôi đang quay vòng rất nhanh đến mức tôi không thể đứng được và tôi cảm thấy rất chóng mặt. Tôi tựa vào tường và ngồi xuống ghế. Cơn quay vòng trở nên mạnh mẽ hơn khiến tôi chóng mặt hơn. Tôi muốn nôn ra và cố gắng hết sức kìm lại. Nhưng làm sao mà cố không nôn ra được? Tôi quyết định không chống lại cơn buồn nôn. Mọi thứ đảo lộn bên trong dạ dày của tôi, và tôi ngạt thở. Tôi vừa mới ăn xong, nhưng lại không bị trào ngược ra. Điều đó không lạ sao?
Cơn choáng váng tiếp tục làm đầu tôi khó chịu, và tôi nghe thấy tiếng gió thổi. Khi tôi nhìn lên phía trên, dường như có một cơn lốc xoáy không ngừng quay. Nó quay càng nhanh thì đầu tôi càng trở nên khó chịu. Khi tôi nhìn nó chăm chú, nó quay chậm dần. Nó giống như là Pháp Luân của Sư phụ đang quay. Tôi có thể nhìn thấy nó rõ ràng: nó đang quay ở 4 góc trên trần nhà. Nó cũng đang quay ở trên đỉnh đầu tôi. Nó đang quay càng ngày càng nhanh.
Khi tôi không thể nhìn rõ Pháp Luân, nó lại trở thành một cơn lốc xoáy. Tôi nghe thấy tiếng gió quay nhanh. Tôi cảm thấy rất khó chịu, và cố gắng hết sức để chịu đựng. Đầu tôi đang nổ tung. Tôi gần như không thể ngồi xuống ghế và không thể ngẩng đầu lên được. Tôi nghĩ: nếu mình không thể ngồi xuống, mình sẽ ngủ ngay trên sàn nhà. Mình sẽ dậy khi mình khỏe.
Ngay khi tôi nghĩ như vậy, gió biến mất sau khi xoáy vài vòng. Nhưng đầu tôi vẫn như thể là đang quay. Đầu tôi dường như nổ tung. Nó thậm chí dường như không còn là đầu tôi nữa. Nó giống như những miếng thịt bị chiên và cuộn trong đầu tôi. Tôi không thể kiểm soát được mắt mình và không thể ngồi xuống được. Tôi bước vài bước một cách khó khăn, dựa vào tường. Tôi đổ sầm xuống giường, mất ý thức, với những âm thanh vẫn vang lên trong đầu. Tôi ngủ thiếp đi, và khi tôi tỉnh dậy, đã quá 11 giờ. Tôi không còn cảm giác khó chịu ngoại trừ một chút ở trong đầu.
Tôi quay lại rửa chén bát, sau đó rửa sạch mặt và chân trước khi tôi lên giường đả tọa. Tôi bình thường trở lại vào sáng hôm sau. Tôi dậy lúc 5 giờ 30 và luyện công trong 1 tiếng rưỡi. Cơn chóng mặt nhẹ xảy ra 3 lần trong lúc tôi ngồi đả tọa.
Sau một số lần được Sư phụ điều chỉnh và tịnh hóa cơ thể cho tôi như vậy, tôi không còn gặp khổ nạn tiêu nghiệp nào lớn hơn nữa.
Sư phụ đã nói:
“Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (“Giảng Pháp và trả lời câu hỏi ở Tế Nam” trongChuyển Pháp Luân Pháp giải)
Tôi cảm thấy rất hạnh phúc sau đó vì Sư phụ đã cho tôi thêm một cơ hội để đề cao.
Tôi nhận ra rằng một số đồng tu có các triệu chứng như bệnh của người thường. Họ đã qua đời sau khi đến bệnh viện mà quên bảo trì chính niệm. Tất nhiên cũng có các đồng tu vượt qua khổ nạn nhờ tin vào Sư phụ và Pháp. Tôi hy vọng khi các đồng tu có biểu hiện này, họ có thể hiểu ra đó là cơ hội tốt nhất để đề cao tầng thứ, trong đó đòi hỏi phải buông bỏ cả những quan niệm con người dù là nhỏ nhất.
Sư phụ đã nói:
“Ý bất kiên
Quan tựa sơn”
(Bài “Đoạn” (Viết theo phong cách của một bài thơ trữ tình triều đại nhà Nguyên) trong Hồng Ngâm II)
Ngược lại, nó sẽ khiến khổ nạn của bạn gia tăng và bạn có thể phải chịu đựng nhiều hơn. Nếu bạn không thể đặt định tốt bản thân, rốt cuộc việc tu luyện của bạn có thể bị phá hoại, mọi thứ chấm dứt trong vô vọng.
Tôi không tu luyện đủ tốt. Tôi khó có thể tìm được lời nào diễn tả lòng từ bi vô hạn của Sư phụ. Tôi sẽ chia sẻ điều này nhiều cùng các đồng tu. Xin vui lòng chỉ ra điều gì còn chưa phù hợp.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2014/2/20/是病痛还是提高心性-287913.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/3/19/145980.html
Đăng ngày 05-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.