Bài viết của một học viên ở Đông Bắc Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-11-2013]
Kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi là một đầu bếp. Năm 1999, như hàng nghìn học viên khác, tôi đã bị bức hại bởi ĐCSTQ. Tôi buộc phải rời khỏi nhà và trở thành vô gia cư. Cuộc sống của tôi đã rất khó khăn.
Sau khi tôi trở về nhà, vợ tôi và tôi đã mở một nhà hàng nhỏ phục vụ 24/24 giờ.
Tôi trở nên rất bộn rộn với nhà hàng và hầu như không có thời gian để luyện công và học Pháp. Tôi cũng không phát chính niệm và không dám giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người. Tôi càng ngày càng đi chệch khỏi Pháp. Sau khi làm lụng vất vả trong vài năm, tôi cảm thấy khô cạn về tâm hồn và kiệt quệ về thể xác. Tôi sống như vậy trong gần 7 năm.
Tôi luôn luôn muốn quay trở lại tu luyện. Ngay sau đó, Sư phụ từ bi đã cho tôi một cơ hội.
Bước ra và buông bỏ tâm sợ hãi
Một ngày tháng 04 năm 2011, một học viên bảo tôi: “Hãy đến với nhóm học Pháp đi”. Tôi đã vui mừng khi có được cơ hội này để trở lại với môi trường học Pháp nhóm. Tôi thực sự đã vui mừng, nhưng cũng lo lắng. Tôi cảm thấy có rủi ro trong việc liên lạc với các đồng tu. Tôi sợ bị bức hại vì tôi đã từng bị cảnh sát truy nã trước đây và đã bị giam trong trại tạm giam 2 lần.
Tuy nhiên, nhận ra rằng Sư phụ đang cho tôi một cơ hội khác để tu luyện và làm tốt ba việc, tôi quyết định tham gia học Pháp nhóm vào buổi tối.
Nhóm học Pháp được thành lập hai tháng trước đó. Lúc ban đầu khi chúng tôi học Pháp, tôi đã nghĩ: “Liệu có an toàn không khi có quá nhiều học viên tụ họp với nhau?” Sau khi tôi đều đặn tới học Pháp nhóm, tâm trí tôi cũng dần dần trầm tĩnh lại.
Tôi đã trải qua việc loại bỏ tâm sợ hãi và các quan niệm người thường vài lần.
Sau một vài tuần, một số học viên đề nghị rằng chúng tôi nên phát chính niệm gần các trại lao động cưỡng bức và nhà tù. Những học viên khác hỏi tôi: “Anh sẽ đi chứ?” Khi tôi nghe câu hỏi của họ, một niệm xấu đã ngay lập tức hiện lên trong đầu tôi: “Nếu cảnh sát kiểm tra chứng minh thư của chúng ta, chẳng phải tôi sẽ bị lộ sao? Điều đó quá nguy hiểm.” Nhưng tôi ngại ngùng không dám nói ra. Tôi quyết định đi cùng với họ.
Trên đường tới đó, không có chuyện gì xảy ra. Chúng tôi ngồi gần đó và phát chính niệm. Tôi cảm thấy tuyệt vời. Nhưng trên đường về, có một khảo nghiệm cho tôi. Tôi ngồi cạnh người học viên lái xe. Tôi nhận thấy một xe cảnh sát đỗ bên đường từ xa. Dường như là cảnh sát đang kiểm tra từng xe qua lại. Tôi đã rất căng thẳng. Tuy nhiên, khi chúng tôi đi ngang qua, hóa ra là hai chiếc xe đang cùng đỗ và hai người đang chuyện trò.
Tôi nghĩ: “Chính mình đã làm mình sợ hãi. Tâm sợ hãi đã gây ra chuyện này, bởi vì, “tướng do tâm sinh” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên). Chuyện này đã giúp tôi trừ bỏ được tâm sợ hãi.
Một trải nghiệm khác là đi mua pháo hoa. Trải nghiệm này đã thực sự trừ bỏ nhiều vật chất sợ hãi của tôi. Chúng tôi đọc trên trang Minh Huệ về việc mua pháo hoa và đốt chúng. Các học viên địa phương và tôi nhiều lần đi ra ngoài để mua pháo hoa trong vài ngày.
Một buổi tối, tôi tới quảng trường để bắn pháo hoa, nhưng nó chỉ có một vài tiếng nổ và sau đó dường như bị xịt. Trong lúc pháo hoa rơi xuống, hóa ra là có một đám đông người trên quảng trường. Tôi đã sợ hãi! Nếu pháo hoa rơi vào làm họ bị thương, tôi sẽ mắc trọng tội. Tuy nhiên, pháo hoa đã phát sáng sau vài tiếng nổ và không làm ai bị thương.
Tối đó, tôi không thể ngủ được. Toàn bộ khu nhà tôi ở và khu vực địa phương bị mất điện, và trời rất tối. Lúc 3 giờ 30 sáng là bắt đầu giờ luyện công. Tôi tự hỏi liệu có nên tới nhà đồng tu để luyện công hay không. Tôi lưỡng lự một chút, rồi sau đó quyết định đi. Sau khi luyện công và phát chính niệm xong lúc 6 giờ sáng, tôi cảm thấy nhiều vật chất xấu trong tôi đã được loại bỏ.
Khi tôi nghĩ lại về chuyện đã xảy ra, tôi nhận ra rằng đó là bởi vì tôi có tâm sợ hãi quá lớn, và tâm trí tôi không bình ổn khi tôi đốt pháo hoa. Vì tôi không giảng chân tướng cho mọi người trên quảng trường, hành động của tôi chỉ như một hành động bình thường. Ngoài ra, tôi đã tranh cãi với đồng tu trước đó. Trường của chúng tôi không thuần tịnh, do đó đã chiêu mời rắc rối.
Không lâu sau khi tôi trừ bỏ được tâm sợ hãi, các đồng tu lại đề nghị tôi đi mua pháo hoa cùng. Ngay khi tôi nghe thấy chuyện này, tâm sợ hãi của tôi lại nổi lên. Chính niệm và những chấp trước người thường của tôi bắt đầu xung đột.
Tôi nghĩ: “Hãy để những học viên khác đi.” Tôi sợ gặp nguy hiểm! Nhưng sau đó tôi nghĩ: “Tại sao mọi người lại chọn mình? Nếu mua pháo hoa là nguy hiểm, tại sao mình lại đẩy những nguy hiểm đó cho người khác? Sư phụ đã để các học viên chọn mình. Điều này có nghĩa là mình có khả năng làm việc đó. Đây cũng là cơ hội nữa để buông bỏ tâm sợ hãi và những quan niệm người thường của mình. Làm sao mà mình có thể bỏ lỡ nó kia chứ?!”
Do đó, tôi quyết định cùng các học viên đi mua pháo hoa. Sau khi chúng tôi lên xe, chúng tôi bắt đầu phát chính niệm. Sau nửa giờ, chúng tôi tới cửa hàng bán pháo hoa. Bầu trời đêm đã trở nên sáng rõ và quang mây. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy vui mừng. Chấp trước sợ hãi của tôi đã được loại trừ bằng chính niệm.
Điều chỉnh môi trường làm việc của tôi
Sau khi trở lại với môi trường tu luyện nhóm, tôi đã bán cửa hàng của mình.
Một năm nhanh chóng trôi qua. Tôi kiên trì học Pháp. Tôi cũng tham gia vào nhiều hạng mục để cứu người. Tôi cảm thấy đã hoàn thành trách nhiệm. Nhưng tôi đã quên mất rằng chúng ta cần phải tu luyện phù hợp tối đa với người thường; chúng ta phải có công việc. Khi vợ tôi thấy tôi đã ở nhà trong 1 năm, cô ấy bắt đầu gây áp lực buộc tôi đi làm trở lại. Tôi không đồng tình trong tâm; tôi thực sự không muốn lại làm công việc như vậy, vì công việc này hiếm có thời gian rảnh. Tôi lo ngại nó có thể ảnh hưởng đến tu luyện của mình.
Khi tôi chia sẻ suy nghĩ của mình với các học viên khác, họ đã khích lệ tôi sử dụng trí tuệ của người tu luyện để đối đãi với vấn đề này: Chúng ta cần làm ba việc cho tốt và đồng thời đảm bảo gia đình được hài hòa. Tôi cần bước đi trên con đường của mình. Được các đồng tu khích lệ, tôi đã mở một nhà hàng mới, kết hợp tu luyện với việc kiếm kế sinh nhai.
“Chúng tôi chỉ muốn xem Đài truyền hình Tân Đường Nhân”
Không lâu sau khi tôi mở nhà hàng, tôi đã mua một tivi và lắp đặt chảo vệ tinh để bắt sóng đài truyền hình Tân Đường Nhân. Tôi hy vọng rằng các khách hàng của tôi cũng sẽ có cơ hội để xem đài truyền hình Tân Đường Nhân. Lúc đầu, tôi có nhiều tâm lo lắng và sợ hãi. Buổi trưa ngày đầu tiên xem chương trình đài truyền hình Tân Đường Nhân, chương trình phát sóng “Diễn giải những tin tức của Đại lục” và “Sự kiện trong ngày”; chương trình cũng công bố con số những người đã thoái ĐCSTQ và cuộc diễu hành của các học viên Pháp Luân Công ở hải ngoại.
Lúc đó, tôi sợ rằng có ai đó sẽ báo cáo tôi và tôi có thể bị bức hại. Tôi tự hỏi: “Liệu mình có làm đúng không? Mình có nên làm như vậy không? Đài truyền hình Tân Đường Nhân vạch trần những dối trá và thanh trừ tà ác; bất cứ ai xem những chương trình này cũng sẽ đều được lợi ích. Do đó mình nên làm như vậy; nó là điều đúng đắn. Vì thế mình phải phóng hạ chấp trước và làm việc này một cách đường đường chính chính!”
Tôi nhớ lại những lời của Sư phụ:
“Ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Chuyển Pháp Luân)
Khi tôi nhớ rằng Sư phụ quyết định mọi việc, mọi lo lắng, sợ hãi và những suy nghĩ tiêu cực của tôi đã được loại bỏ.
Các chương trình của Đài truyền hình Tân Đường Nhân đã được chiếu trong nhà hàng của tôi mỗi ngày. Tất cả các khách hàng vào ăn trong nhà hàng của tôi đều bị hấp dẫn bởi các chương trình này. Trong giờ ăn cao điểm, vào buổi trưa và buổi tối, các chương trình phát sóng của Đài truyền hình Tân Đường Nhân chính là những chương trình được mọi người quan tâm và thích thú. Đôi khi, các khách hàng đặt câu hỏi trong khi xem các chương trình này. Các nhân viên phục vụ bàn, đều là những học viên, đã trả lời câu hỏi cho khách hàng.
Tôi cũng giảng chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc bức hại cho các khách hàng trong nhà hàng của tôi. Sau khi xem các chương trình của Đài truyền hình Tân Đường Nhân, nhiều khách hàng đã hiểu được sự thật. Ban đầu khi họ xem các chương trình này, họ đều bị sốc và xúc động sâu sắc.
Đôi khi các khách hàng trực tiếp yêu cầu tôi bật chương trình của Đài truyền hình Tân Đường Nhân. Họ nói những câu như: “Chúng tôi chỉ muốn xem Đài truyền hình Tân Đường Nhân, vì chúng tôi thích nghe những điều họ nói.” Một số cũng nói: “ĐCSTQ thật là xấu xa; nó đáng lẽ đã phải sụp đổ từ lâu rồi!”
Một lần, khi một khách hàng đi ngang qua nhà hàng của tôi, anh ấy dừng lại và nhìn qua cửa sổ. Sau đó anh ấy bước vào và nói: “Tôi không định vào đây ăn, nhưng khi tôi nhìn lên tivi, tôi thấy đó là chương trình yêu thích của tôi, vì thế tôi bước vào. Nếu không tôi sẽ không dừng lại ở đây.”
Gia đình tôi cũng đã thay đổi trong môi trường này và trở nên ngày càng ủng hộ tôi hơn.
Mọi người đang thức tỉnh
Khi các khách hàng của tôi cần tiền lẻ, chúng tôi đưa cho họ những tờ tiền với các thông điệp giảng chân tướng trên đó. Trước đây, chúng tôi thường sử dụng dấu khắc sẵn để in các thông điệp giảng chân tướng lên tiền. Sau đó, nhiều mẫu khác được công bố trên Minh Huệ, do đó chúng tôi bắt đầu sử dụng những mẫu này để in các thông điệp lên các hóa đơn.
Hàng ngày, tôi tập hợp tất cả số tiền có được và đưa chúng cho các học viên để in các thông điệp giảng chân tướng; sau đó chúng tôi có thể sử dụng những tờ tiền này vào ngày hôm sau. Vì chúng tôi đã dùng rất nhiều những tờ tiền này mỗi ngày, thỉnh thoảng chúng tôi cạn sạch các tờ tiền có thông điệp giảng chân tướng. Các học viên sau đó sử dụng nhiều mối quan hệ để đổi tiền. Họ cũng bắt đầu chuẩn bị sẵn các tờ tiền có thông điệp giảng chân tướng vào đầu ngày.
Thỉnh thoảng tiền sử dụng để in thông điệp giảng chân tướng là những tờ tiền mới, và các khách hàng hỏi: “Thậm chí những tờ tiền mới cũng có các thông điệp giảng chân tướng trên đó. Từ ngân hàng ra đã vậy rồi sao?” Các khách hàng quen đã hiểu chân tướng. Mọi người đang thức tỉnh.
“Pháp Luân Công đã đến”
Tôi thường giảng chân tướng cho các khách hàng của mình. Đôi khi tôi nói chuyện với một người, đôi khi có thể nói chuyện với tất cả mọi người ở bàn ăn. Sau khi giải thích sự thật cho họ, tôi đưa cho họ các tài liệu giảng chân tướng để họ có thể hiểu thêm. Sau khi đĩa DVD Thần Vận xuất hiện, tôi đã phát đĩa trực tiếp. Tôi đưa đĩa cho các khách hàng của mình cũng như đưa cho các nhà cung cấp, các lái xe khi tôi ra ngoài mua thực phẩm trong siêu thị.
Bởi tôi thường đi siêu thị, thỉnh thoảng ngay khi tôi bước vào, tôi nghe thấy mọi người nói: “Pháp Luân Công đã tới rồi.” Một lần, tôi đưa một đĩa DVD cho một người bán rau. Ông ấy lưỡng lự và không muốn nhận nó. Một người khác đi qua và nói: “Ông nên nhận nó. Chương trình rất hay, thực sự là khác biệt.” Người bán rau sau đó đã nhận nó ngay lập tức.
Một lần khác, tôi tới mua thịt gà. Sau khi mua, tôi đưa tặng một đĩa DVD cho người bán. Bà ấy ngay lập tức hỏi: “Đó là cái gì vậy? Tôi không muốn nhận nó.” Tôi nhìn thấy mặt bà ấy không được hiền lành. Tôi nói: “Nó miễn phí. Chỉ việc xem nó thôi. Tôi hứa là chị sẽ không phải hối tiếc đâu.” Bà ấy không nói gì, do vậy tôi để lại đĩa DVD cho bà ấy. Vài ngày sau, tôi tới mua hàng ở cửa hàng của bà ấy lần nữa. Ngay khi nhìn thấy tôi, bà ấy mỉm cười và nói: “Chương trình Thần Vận thật tuyệt vời! Cảm ơn anh!”
Khuôn mặt bà ấy hiền hòa và tươi tắn. Bà ấy hỏi: “Anh còn có gì nữa đây? Xin hãy đưa cho tôi nào.” Sau đó tôi đưa cho bà ấy đĩa DVD về Cửu Bình. Vài ngày sau khi bà ấy trông thấy tôi lần nữa, bà ấy nói: “Nó thật là kinh hoàng.” Tôi nói: “Đó là lịch sử giết chóc của ĐCSTQ. Vì tương lai của chị, tôi hy vọng chị có thể thoái ĐCSTQ.” Bà ấy đồng ý ngay lập tức.
Trân quý môi trường học Pháp của chúng tôi
Tôi trân quý cơ hội mà Sư phụ đã cho tôi quay lại tu luyện. Do đó, tôi nghĩ rằng cho dù có khó tới mức nào, tôi phải kiên định làm tốt ba việc và đặt tu luyện của mình lên hàng đầu. Tôi không trì hoãn làm ba việc vì công việc kinh doanh của mình. Nhóm học Pháp địa phương đã điều chỉnh thời gian học Pháp của chúng tôi để phù hợp với hoàn cảnh của tôi.
Mỗi ngày, tôi đóng cửa hàng vào 9 giờ tối, và chúng tôi học Pháp nhóm tới 11 giờ đêm. Chúng tôi phát chính niệm hai lần vào lúc 9 giờ tối và 10 giờ tối. Ngày hôm sau, tôi tham gia nhóm luyện công vào lúc 3 giờ 50 sáng. Sau khi luyện công, chúng tôi học một bài trong Chuyển Pháp Luân hoặc xem video bài giảng của Sư phụ.
Chúng tôi đã duy hộ được môi trường tu luyện tuyệt vời này.
Hai năm sau khi trở lại tu luyện, tôi đã thực sự cảm thấy rằng tôi được hưởng lợi từ môi trường học Pháp nhóm của chúng tôi. Tôi hiểu rằng tôi có nhiều chấp trước và thiếu sót. Tôi liên tục thanh lý bản thể. Hàng ngày sau giờ làm việc bận rộn, tôi chỉ ngủ 3-4 tiếng, nhưng tôi cảm thấy tràn đầy sinh lực. Tôi cảm thấy như mình đã hòa tan trong Pháp.
Phối hợp như một chỉnh thể để cứu chúng sinh ở nông thôn
Vào năm trước khi các học viên và tôi tới gần các trại lao động cưỡng bức để phát chính niệm, tôi đã mang theo một số tài liệu giảng chân tướng và phân phát chúng tới các khu vực dân cư quanh đó. Tôi luôn muốn trở lại quê hương của tôi và phân phát các tài liệu giảng chân tướng ở đó. Tôi nói điều này với các đồng tu. Họ đã rất ủng hộ và bắt đầu chuẩn bị tài liệu cho tôi.
Lần đầu tiên về quê, chúng tôi đã phát chính niệm trên đường tới đó. Đó là một chuyến đi dài. Sau đó, chúng tôi lại tới đó vài lần nữa, phát tài liệu tới hầu hết các làng ở gần quê tôi.
Sư phụ khích lệ chúng tôi bằng cách triển hiện cho chúng tôi nhiều kỳ tích. Mỗi lần khi chúng tôi khởi hành từ nhà, chúng tôi đều nhìn thấy pháo hoa. Đó không phải là dịp năm mới, nhưng ngay khi chúng tôi tới các làng, chúng tôi có thể nhìn thấy pháo hoa từ xa. Dường như là mọi người đang chờ đợi chào đón chúng tôi.
Sau đó khi tôi trở lại quê mình, tôi nghe thấy họ hàng tôi nói: “Pháp Luân Công đã ở đây. Mỗi nhà đều nhận được một món quà với chữ “Hạnh phúc”. Nó rất đẹp.”
Người dân quê tôi đều rất giản dị. Tôi biết họ sẽ trân trọng các món quà. Con người hôm nay đều đến vì Pháp. Sự khích lệ của Sư phụ và phản ứng tích cực của mọi người đã cho chúng tôi sự tự tin mạnh mẽ. Tất cả các học viên đều muốn thực hiện hạng mục này. Chúng tôi đã tiếp tục làm như vậy trong 2 năm.
Năm ngoái, chúng tôi tới vùng nông thôn hai tuần một lần. Sau đó, nhiều học viên đã tham gia vào hạng mục, vì vậy chúng tôi bắt đầu đi mỗi tuần một lần.
Trước đây, các học viên đi bộ để phân phát tài liệu. Sau đó, chúng tôi nhận thấy rằng một số làng có đường đi rất tốt, vì thế chúng tôi có thể sử dụng xe ô tô để phân phát. Bằng cách đó, chúng tôi đã phân phát tài liệu hiệu quả hơn.
Mỗi học viên đều có trách nhiệm và phối hợp tốt với những người khác. Mỗi người đều có một vai trò: lái xe lái ô tô, học viên ngồi cạnh lái xe quan sát tình hình đường sá và ghi lại chặng đường đi, các học viên ngồi ở phía sau mở cửa sổ để phát tài liệu cho mỗi nhà.
Thỉnh thoảng chúng tôi được Sư phụ dẫn đường đến các nơi. Những nơi này không có trong kế hoạch của chúng tôi, và một số nơi thậm chí còn không có trên bản đồ. Chúng tôi hiểu rằng mặc dù chúng tôi đang thực hiện các công việc, nhưng chính Sư phụ mới đang thực sự cứu người.
Bởi vì bây giờ có nhiều học viên tham gia, chúng tôi có thể phân phát các tài liệu giảng chân tướng rất hiệu quả. Chúng tôi cần chuẩn bị thậm chí nhiều tài liệu hơn và đóng gói chúng. Điều này liên quan đến một lượng lớn công việc. Các học viên luôn luôn cố gắng hết sức để chuẩn bị tài liệu mỗi tuần. Ngoài ra, nhiều học viên khác đã cung cấp các tài liệu giảng chân tướng cho chúng tôi trong vài năm.
Chúng tôi hiểu sâu sắc rằng thời gian để cứu chúng sinh bây giờ đã rất cấp bách. Chúng tôi sẽ tiếp tục làm việc đó một cách kiên định.
Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu! Hợp thập!
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/17/明慧法会–珍惜集体环境–做好三件事-281632.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/16/143706.html
Đăng ngày 14-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.