Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[Minh Huệ 26-11-2013] Tôi đã từng bị bệnh rất nặng bên bờ sinh tử, và tôi rất cảm kích khi được Pháp Luân Đại Pháp cứu. Không chỉ tôi được hưởng lợi từ môn tu luyện, mà toàn bộ gia đình của tôi cũng được phúc báo. Đây là lý do tại sao tôi quyết tâm tu luyện và vẫn tiếp tục giảng chân tướng cho mọi người bất chấp cuộc bức hại. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện về Pháp Luân Công đã cứu tôi, và giúp tôi cả về thân lẫn tâm như thế nào.

Sư phụ cứu tôi khỏi cuộc sống khốn khổ

Tôi đã 59 tuổi và sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo ở một vùng quê. Tôi rất gầy, thấp bé và ốm yếu từ nhỏ. Cha tôi, một thầy bói, tiên đoán rằng tôi sẽ không sống được lâu và định kết liễu mạng sống của tôi. May thay, ông nội đã ngăn bố tôi lại và nuôi tôi. Mặc dù tôi có thể qua được hàng loạt các tai nạn và thậm chí có thể đi học, vận hạn đen đủi của tôi vẫn chưa có hồi kết.

Tôi bị sởi kèm theo sốt cao vào năm 13 tuổi. Gia đình tôi đã thử mọi phương thức y học dân gian họ biết và tôi đã qua được cơn bệnh. Tuy nhiên, không lâu sau tôi phải bỏ học vì nhà nghèo và sức khỏe kém. Thể lực của tôi xấu đi do phải làm việc nặng nhọc ở trang trại và bị nhiều bệnh tật. Bệnh thương hàn ở tuổi 25 kéo dài 7 ngày và suýt lấy đi mạng sống của tôi.

Mặc dù sức khỏe kém, tôi đã kết hôn ở tuổi 28, và đã mang thai. Khi tôi chở dạ, chồng tôi mắc một căn bệnh nhiệt đới rất nghiêm trọng và thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân, chưa nói tới việc chăm sóc cho tôi. Khi nữ hộ sinh đến, cô ấy chỉ cắt dây rốn và ra về. Tôi đã phải làm công việc đồng áng và chăm sóc em bé cũng như chồng tôi.

Đến lúc chồng tôi bình phục, rất nhiều bệnh tôi mắc phải trước đó trở nên nặng hơn, bao gồm cả bệnh thấp khớp, viêm khớp, đau bụng, thiếu máu, và sa dạ con. Tôi già đi một cách nhanh chóng và khuôn mặt tôi đầy nếp nhăn. Khi tôi đến gặp các bác sĩ, chồng tôi gọi tôi là mẹ và con gái gọi tôi là bà. Tôi rất buồn nhưng không thể làm gì để thay đổi điều này.

Tôi có một giấc mơ vào một đêm năm 1998, trong đó sáu tiên nữ đã đến và chào tôi. Họ đưa tôi đến một nơi tuyệt đẹp như một thiên đường, và sau đó họ biến mất. Tôi nghe thấy tiếng nhạc tuyệt vời, và nhìn xung quanh thì thấy một vị Phật đang nhìn tôi. Tôi thấy rất thoải mái và phấn chấn. Sau khi tỉnh dậy, tôi kể với chồng về giấc mơ và anh ấy nói đó là một điềm lành. Tối đó, khi về nhà, anh ấy đã mang về một số thông tin về một loạt khóa giảng về Pháp Luân Công sắp tới.

Tôi đến lớp học vào ngày hôm sau, và khóc khi nhìn thấy Sư phụ trong video. Tôi nhận ra rằng Pháp Luân Công là điều tôi đã tìm kiếm suốt đời. Sư phụ đã khai mở thiên mục cho tôi và tôi đã có thể nhìn thấy ánh sáng và nhiều màu sắc tuyệt đẹp. Sư phụ đã thanh lý cơ thể cho tôi. Trong ba ngày mủ và các chất khác được thanh lý khỏi cơ thể tôi. Dù sao tôi cũng rất vui mừng. Khi ngồi đả tọa, tôi cảm thấy rất thoải mái và thanh thản.

Khóa giảng chín ngày hoàn toàn thay đổi tôi. Tôi đã trở thành một con người mới, khỏe mạnh, trẻ trung, và hạnh phúc.

Tôi đã trải nghiệm được rất nhiều thần tích

Sự phục hồi những căn bệnh kinh niên của tôi là một tin chấn động trong vùng và rất nhiều người đã ấn tượng trước hiệu quả tuyệt vời của việc tu luyện Pháp Luân Công. Thậm chí có nhiều phép màu khác xảy ra sau đó. Có hai cây đào và một cây cam trong sân nhà tôi bị sâu bệnh và chết. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, các cây này không chỉ đâm chồi mà còn ra rất nhiều trái ngon. Khi tôi biếu hàng xóm một ít trái cây, họ không tin điều này cho đến khi họ tới và tận mắt nhìn thấy những cây này.

Một phép màu khác có liên quan đến vùng đất nông nghiệp của chúng tôi. Do hạn hán phá hủy nhiều cánh đồng trong vùng, tôi đã cho hàng xóm thuê đất của mình để họ trồng lúa. Vụ mùa phát triển tốt cho đến khi một vụ cháy rừng gây thiệt hại cho cây trồng trên đất của người hàng xóm. Tuy nhiên, cây trồng trên đất của tôi vẫn không bị ảnh hưởng. Dân làng đã rất ngạc nhiên và trở nên nể trọng Pháp Luân Công hơn .

Sư phụ cũng giúp khi tôi và một học viên khác ra ngoài dán áp phích về Pháp Luân Công. Khi tôi đang dán tờ áp phích cuối cùng, một người đã phát hiện ra. Để tránh bị bắt, ngay lập tức tôi rời đi nhưng bị ngã và trẹo đầu gối trái. Người học viên kia đã giúp tôi về nhà.

Tôi nhận ra sau khi hướng nội rằng tôi vẫn còn tâm sợ hãi. Tuy nhiên khi bắt đầu đả tọa, vết thương quá đau đến nỗi tôi không thể chịu được. Tôi nhìn lên hình của Sư phụ và cầu xin sự giúp đỡ. Tôi cảm thấy như thể có một bàn tay xoa vào phần đầu gối bị thương của tôi một vài lần, và cơn đau dịu dần. Khi đả tọa xong, tôi đã có thể đi lại và tiếp tục giảng chân tướng. Tôi hoàn toàn hồi phục sau 12 ngày.

Chính niệm là rất quan trọng. Một ngày nọ khi tôi đang đi bộ trên phố, một chiếc xe máy lao về phía tôi. Mặc dù ngay lập tức tôi tránh sang một bên, nó vẫn quệt vào tôi, đẩy cánh tay trái của tôi đập vào đường ray bên đường. Người lái xe đứng dậy và đã mắng tôi thậm tệ. Ngay lập tức tôi nhớ rằng mình là một học viên và lời giảng của Sư phụ trong cuốn Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ tư: ” là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu”

Tôi không đổ lỗi cho anh ta và thay vào đó xin lỗi anh. Sau khi nghe lời xin lỗi của tôi, thái độ của anh ta cũng thay đổi và anh ta hỏi tôi có làm sao không. Tôi nói rằng mình vẫn ổn. Ngay khi tôi vừa dứt lời, cánh tay trái của tôi lập tức hết đau. Đúng như Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ tư: “Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” Một người bạn cùng đi với tôi nói với người lái xe, “Anh là người may mắn vì bà ấy là một học viên Pháp Luân Công, nếu không, anh sẽ phải bồi thường rất nhiều cho tai nạn này.”

Người lái xe hiểu ra và cảm ơn tôi. Tôi dặn anh ta niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân Thiện Nhẫn hảo.” Một lần khác, khi tôi đang đi bộ trên phố, một chiếc xe máy va vào mắt cá chân trái của tôi. Khi người lái xe thấy tôi không bị thương, anh ta chửi tôi và rời đi. Tôi biết mình không bị thương vì được Sư phụ bảo hộ.

Có ba trường hợp khác mà Sư phụ đã cứu tôi thoát chết. Vào sáng ngày 04 tháng 08 năm 2002 khi tôi đang nấu ăn cho một công ty xây dựng. Chiếc cần cẩu phá hủy các bức tường của tầng thứ 5 tòa nhà và các mảnh vỡ rơi về phía túp lều nhỏ nơi tôi đang nấu ăn.Tôi cảm thấy mình bị đẩy sang một bên khi các bức tường đổ xuống, chôn vùi tôi. Trong sự hoảng loạn và tiếng ồn, tôi có thể nghe thấy tiếng chồng gọi, cũng như ông chủ công ty xây dựng lớn tiếng chửi rủa người điều khiển cần cẩu.

Trong ánh sáng lờ mờ tôi có thể nhìn thấy bức hình Sư phụ trên bức tường mà tôi đã bị ép vào, cũng như các sách Pháp Luân Công của tôi trên giá. Mọi thứ khác trong túp lều đã bị nghiền nát trong đống gạch. Ngay cả những dầm thép chống đỡ cho túp lều cũng bị bẻ cong. Khi tôi trèo ra khỏi túp lều tất cả mọi người đã bị sốc vì tôi không bị thương.

Tôi kể với họ những gì đã xảy ra và cho biết chính bức hình và những cuốn sách của Sư phụ đã cứu tôi. Ông chủ công ty rất biết ơn và đề nghị thanh toán tổn thất cho tôi. Tôi nói với ông rằng việc này không cần thiết vì Sư phụ đã dạy các học viên cần phải cân nhắc đến người khác. Khi tôi đề nghị họ niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân Thiện Nhẫn” để được bình an, họ đã tin tôi!

Tai nạn thứ hai xảy ra tại một công trường xây dựng vào ngày 06 tháng 10 năm 2004, nơi tôi đang làm việc. Nhìn thấy một số viên gạch nhô ra từ một bức tường bên đường, tôi sợ bức tường sẽ đổ và làm nhiều người đi bộ bị thương. Vì vậy, tôi nhặt một vật dụng và cố gắng đóng những viên gạch trở lại đúng vị trí. Bức tường đổ xuống và phần dưới cơ thể của tôi đã bị mắc kẹt trong đống gạch.

Đồng nghiệp của tôi đã rất sợ hãi và hỏi xem liệu tôi có ổn không. Tôi nói rằng mình ổn và Sư phụ luôn luôn giúp tôi. Ngay khi tôi nói điều này, những viên gạch bắt đầu trượt sang hai bên và tôi có thể thoát ra ngoài. Tôi không bị thương, và thậm chí không có một vết trầy nào trên da.

Đồng nghiệp của tôi đã rất chấn động bởi việc này và nói với chồng mình. Anh ấy không tin cô và nói rằng anh sẽ tập Pháp Luân Công nếu tôi thực sự không bị thương. Ngày hôm sau anh ấy đến, và sau khi nhìn thấy tôi vẫn bình an, anh ấy bắt đầu tu luyện.

Sự kiện thứ ba cũng xảy ra tại một công trường xây dựng vào ngày 04 tháng 05 năm 2010. Chiều hôm đó một người điều khiển cần cẩu đã lắp một cái ống khói cao và to. Khi tôi đang chuẩn bị nấu ăn, ống khói đã bị vỡ làm hai và rơi về phía tôi. Nhiều người đồng nghiệp của tôi và một người đi bộ hét lên khi nhìn thấy sự việc này, nghĩ rằng tôi đã chết. Thật kỳ diệu, ống khói rơi xuống đất ngay bên cạnh tôi.

Nói với nhiều người về Pháp Luân Công

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, anh chị em của tôi sợ hãi và đến ngăn tôi tu luyện. Tôi biết họ đã bị lừa dối bởi sự tuyên truyền của Đảng, vì vậy tôi bắt đầu giảng chân tướng. Tôi nói Pháp Luân Công dạy người tu luyện không truy cầu danh và lợi. Tôi nhắc nhở họ rằng họ đều đã chứng kiến ​​sự cải biến về thể chất của hai vợ chồng tôi.

Nhờ hồng phúc từ Pháp Luân Công, cuộc sống của chúng tôi thật hòa ái và gia đình hạnh phúc. Các con tôi đều khỏe mạnh và học tốt. Sau khi nói chuyện, họ đồng ý với quyết định của tôi. Họ nói rằng họ vô cùng lo lắng cho tôi vì sự tàn bạo của chế độ cộng sản. Tôi cảm ơn họ và nói: Sư phụ sẽ bảo hộ tôi.

Những ngày đầu dưới áp lực mạnh mẽ, chồng tôi cũng bị dao động. Bị đe dọa bởi cuộc bức hại và bị ảnh hưởng bởi bạn bè, ông ấy yêu cầu tôi nộp một số sách Pháp Luân Công. Tôi nói với ông ấy rằng đó là sai vì Sư phụ đã cứu mạng tôi và tôi nhận thức sâu sắc rằng Pháp Luân Công tuyệt vời như thế nào. Ông ấy đánh tôi và buộc tôi phải đến chính quyền thị trấn, giao nộp ba cuốn sách và đăng ký tên của mình. Tôi rất hối hận bất cứ khi nào nhớ lại chuyện này và quyết định làm ba việc tốt hơn để khắc phục sai lầm của mình.

Một số viên công an và các quan chức địa phương đã đến nhà của chúng tôi vào chiều ngày 15 tháng 3 năm 2000. Họ buộc tôi phải viết tuyên bố từ bỏ tu luyện. Mặc dù tôi giảng chân tướng nhưng họ từ chối lắng nghe. Thay vào đó, họ lục soát nhà tôi và đưa tôi đến đồn công an. Một số đặc vụ đã lăng mạ tôi cũng như Pháp Luân Công, đe dọa đánh đập tôi. Rõ ràng họ bị chiến dịch tuyên truyền thù ghét đầu độc quá nặng đến mức mất hết lý trí. Tôi cảm thấy tiếc cho họ và đọc thơ của Sư phụ cho họ nghe. Trưởng đồn công an giam tôi qua đêm và sáng hôm sau hỏi xem tôi có tiếp tục tu luyện hay không. Khi tôi nói vẫn tiếp tục, ông ra lệnh cho hai mật vụ đưa tôi đến chính quyền quận.

Chúng tôi bước lên xe buýt và nhiều hành khách đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hai nhân viên công an lực lưỡng lớn và một bà già bị còng tay. Họ hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra và tôi nói với họ tôi là một học viên Pháp Luân Công. Tôi nói với họ Pháp Luân Công đã cứu tôi thoát chết, nhưng bây giờ tôi không được phép tu luyện. Nhưng những tên tội phạm thực sự tại Trung Quốc, tất cả những quan chức tham nhũng, bọn cướp, thì cảnh sát lại lờ đi. Người cán bộ cố gắng bịt miệng tôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục nói và đề nghị họ suy nghĩ về vấn đề đó – liệu có đúng hay không khi bức hại một người phụ nữ lớn tuổi vô tội như tôi? Tôi cũng trả lời một số câu hỏi của họ về Pháp Luân Công.

Sau khi chúng tôi đến đồn công an, tôi đã không hề sợ hãi. Khi được hỏi tại sao tôi tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã nói với họ về những cải biến về thể chất mà tôi đã trải nghiệm và những lời dối trá lăng mạ của chế độ tràn ngập trên các phương tiện truyền thông đã lừa dối mọi người. Họ giam tôi trong hai tuần, và công an tiếp tục quấy rối tôi. Vào tháng 7, các quan chức lại thẩm vấn tôi một lần nữa. Khi tôi nói với họ tôi sẽ tiếp tục tu luyện, họ giam tôi thêm 13 ngày.

Công an bắt tôi một lần nữa vào ngày 24 tháng 10 năm 2002. Tôi nói với họ chân tướng về Pháp Luân Công và từ chối tiết lộ thông tin về các học viên khác. Lần này họ giam tôi 5 ngày. Một học viên khác cũng đã bị bắt tại thời điểm đó và cô ấy rất kiên định. Cô ấy đề nghị chúng tôi tuyệt thực và giảng chân tướng cho mọi người ở đó. Chúng tôi đã làm như vậy và các lính canh đã ép chúng tôi ăn vào ngày thứ 5. Cô ấy bị nôn và được chuyển đến phòng cấp cứu. Tôi cũng nôn và khi các bác sĩ tới cấp cứu, tôi nói với họ về những lợi ích của Pháp Luân Công và sự ngược đãi tôi phải chịu vì tín tâm của mình. Các bác sĩ đã đồng cảm và tôi nhanh chóng trốn thoát.

Công an và những cán bộ thị trấn cũng đe dọa các con trai tôi, một cháu học ở trường trung học phổ thông và một cháu là học sinh trung học cơ sở. Con trai tôi giải thích rằng Pháp Luân Công đã giúp tôi khỏe mạnh, có thể kiếm sống và nuôi dạy chúng. Các cháu nói rằng nếu việc vào đại học của các cháu bị cảnh sát làm ảnh hưởng, chúng sẽ tìm cách trả thù và không chịu đựng như tôi đã từng chịu. Giáo viên của các cháu cũng nói những điều tốt đẹp và khen ngợi các con tôi. Cuối cùng công an đã bỏ cuộc và ra về. Với sự giúp đỡ của Sư phụ, cả hai con trai tôi sau đó đã được nhận vào các trường đại học tốt.

Tôi thật may mắn khi được Sư phụ cứu khỏi địa ngục và sẽ tiếp tục giảng chân tướng để cứu nhiều người hơn nữa cùng lúc tu luyện bản thân mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/19/明慧法会–从地狱到天堂-281643.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/26/143392.html

Đăng ngày 18-12-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share