Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục
[MINH HUỆ 07-11-2013] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi muốn nhân cơ hội Pháp hội lần này để báo cáo với Sư phụ và trao đổi thể hội tu luyện cùng các đồng tu.
1. Cơ duyên đắc Pháp từ sự kiện 25 tháng 04
Tôi là một giáo viên, nguyên là dạy tiếng Anh ở trường trung học. Cơ duyên đắc Pháp đến với tôi khi ngày 25 tháng 04 năm 1999, một vạn học viên Pháp Luân Công thỉnh nguyện ôn hòa trước chính phủ. Tôi xem ti vi thấy tin tức này, sau đó đối với nhóm người này nảy sinh rất nhiều hứng thú, rất muốn biết là chuyện gì đang xảy ra với Pháp Luân Công. Do đó tôi đi khắp nơi hỏi thăm các học viên Pháp Luân Công. Thời gian không phụ lòng người, cuối cùng từ một người bạn, tôi có được một bộ sách của Pháp Luân Công. Tôi mang sách về nhà, đọc liền một mạch ba ngày hết bốn, năm cuốn.
Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp bác đại tinh thâm, làm rung động trong tận tâm linh sâu thẳm của tôi, chẳng do dự tôi bắt đầu tu luyện ngay lập tức. Đồng thời, tôi cũng hồng Pháp cho vợ và con gái, cả hai người sau đó cũng tiến vào tu luyện.
Tà đảng Trung cộng từ ngày 20 tháng 07 năm 1999 bắt đầu điên cuồng bức hại Pháp Luân Công, tôi và vợ đã từng bị bắt, giam giữ phi pháp, tôi còn bị đưa tới trại lao động cưỡng bức. Sau khi ra khỏi ngục về nhà, tôi và vợ tôi đều bị chuyển đến dạy ở một trường tiểu học cách xa 40km. Trường học cắt cử người theo dõi nhất cử nhất động của vợ chồng chúng tôi, thường xuyên đến sách nhiễu.
2. Khóa học tiếng Anh cho trẻ em trở thành đại vũ đài giảng chân tướng
Sau đó, tôi nghỉ việc ở trường tiểu học và mở một khóa học tiếng Anh ở huyện cho học sinh tiểu học và học sinh cấp 2. Khi mới bắt đầu chỉ có 2 học sinh, phát triển đến hiện nay mỗi tuần ước chừng có hơn trăm học sinh. Trung tâm của tôi đã hoạt động được 10 năm và đã giảng dạy cho hơn 3.000 học sinh.
Cha mẹ của các học sinh này hầu như đều là cán bộ nhà nước hoặc là nhân viên công cảnh. Trong số phụ huynh có giám đốc và nhân viên của Phòng 610 huyện, 90% nhân viên cảnh sát của đội An ninh Nội địa, cảnh sát các cấp; hai người là phó chánh án tòa án huyện và nhiều viên chức khác.
Họ đều gửi con cái đến trung tâm của tôi để học tiếng Anh, bao gồm rất nhiều thầy, cô giáo dạy tiếng Anh cũng đều gửi con đến cho tôi dạy. Những người này đều biết rõ là tôi tu luyện Pháp Luân Công, cũng biết là tôi dựa theo Chân – Thiện – Nhẫn làm người tốt và dùng nguyên tắc này để dạy học trò. Hơn nữa, năng lực dạy tiếng Anh của tôi ở huyện cũng khá nổi danh.
Để không lẫn tạp văn hóa Đảng, tránh đầu độc học sinh, tôi hoàn toàn sử dụng giáo trình mới để giảng dạy tiếng Anh, do đó chính là dạy tiếng Anh thuần túy. Ở trung tâm, tôi giảng chân tướng cho học sinh, nói Pháp Luân Công rốt cuộc là gì, tại sao tà đảng Trung Cộng bức hại Pháp Luân Công, dạy học sinh niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Đồng thời tôi đem lịch “Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền khắp thế giới” treo lên tường để học sinh đều thấy, ngay cả các học sinh con nhà quan chức cũng thấy được.
Có một lần tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai học sinh tiểu học. Một học sinh đọc những chữ trên lịch: “Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền khắp thế giới.” Học sinh còn lại không rõ chân tướng, nói là tà giáo. Học sinh này liền nóng nảy nói: “Do bạn không hiểu chân tướng, không nên nói lung tung. Nghe xem, câu này đọc lên nghe thật hay!” Vừa nói, lại dùng âm thanh trong trẻo ngây thơ đọc một lần nữa: “Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền khắp thế giới.” Học sinh kia liền im lặng, không nói gì, cũng tới chăm chú đọc dòng chữ trên tờ lịch. Năm ngoái, có học sinh nói chuyện về ngày tận thế 2012, trong đó có một học sinh nói: “Không sợ, bà ngoại tớ nói trong huyện mình có nhiều người tu luyện Pháp Luân Công, cho nên chúng ta sẽ không phải gặp nạn.”
Tôi cũng giảng chân tướng cho phụ huynh của học sinh. Nếu phụ huynh là nhân viên của Đội An ninh Nội địa hoặc là cảnh sát, tôi sẽ tìm cách để học sinh đưa cha mẹ chúng tới, do đó tôi có thể giảng chân tướng rõ ràng, chi tiết hơn.
Nhờ Đại Pháp khai mở trí huệ, cùng với khí chất và phong mạo của người tu luyện Đại Pháp khiến cho trung tâm của tôi có thể thu hút rất nhiều học sinh. Trong lòng tôi biết rõ, những học sinh này, bao gồm của phụ huynh đều là vì nghe chân tướng Đại Pháp nên mới tới chỗ này. Tôi không bỏ lỡ cơ hội, giảng chân tướng, phát DVD Thần Vận, còn thường xuyên mở DVD Thần Vận ở trung tâm cho phụ huynh xem.
Một hôm một người của Phòng 610 của huyện tới nói với tôi, họ đã làm một điều tra, kết quả là 98% trở lên số học sinh do tôi dạy được đánh giá rất cao, đây là chính miệng họ nói. Qua nhiều năm, trung tâm của tôi được bầu chọn là trung tâm tốt nhất của huyện. Dùng lời nói của người thường thì là: “Bộ giáo dục không thừa nhận, nhưng xã hội đã thừa nhận ta.” Những trung tâm tiếng Anh tương tự ở huyện tôi tồn tại không được lâu, thậm chí cả những trung tâm thuê giáo viên ngoại quốc.
Bọn họ đều cảm thấy rất kỳ lạ là tại sao một giáo viên trung học từng bị điều chuyển, bị giam trong trại lao động lại có thể mở một trung tâm tiếng Anh thành công như vậy. Tôi tin tưởng rằng đó là vì tôi là một Đệ tử Đại Pháp; Sư phụ đang gia trì cho tôi, để những người có tiền duyên có thể tìm thấy tôi và biết được chân tướng của Đại Pháp.
3. Chỉnh thể cùng thăng hoa khi phối hợp cứu đồng tu
Tháng 03 năm ngoái, tôi nhận được một cú điện thoại, nói rằng đồng tu Tiểu Lâm đang bị cảnh sát bắt giữ. Tôi quyết định phơi bày chuyện này lên Minh Huệ Net. Tôi liền vội vàng đi tới nhà một đồng tu ở khu vực đó, lúc ấy cũng có mấy vị đồng tu khác tới. Sau khi trao đổi một chút, chúng tôi đều cảm thấy cần phải đến nhà của Tiểu Lâm để tìm hiểu rõ tình huống. Nhưng hai đồng tu khác biểu hiện tâm sợ hãi, một người lấy cớ là phải làm cơm, một người thì nói rằng đi tới nhà của Tiểu Lâm thì không an toàn cho người nhà. Kết quả họ đều rời đi, chỉ còn mình tôi. Lúc đó tôi trong lòng cũng suy nghĩ, cũng không thể nói là không sợ hãi chút nào. Cuối cùng tôi cũng không đến nhà Tiểu Lâm hỏi trực tiếp mà viết một lá thư cho một đồng tu ở cùng làng với Tiểu Lâm. Trong thư hồi âm cô ấy kể chi tiết việc Tiểu Lâm bị bắt giữ. Tôi viết một bài báo cáo rồi gửi lên Minh Huệ Net, ngay ngày hôm sau bài đó được đăng.
Hai, ba ngày sau, người nhà của Tiểu Lâm (cũng là đệ tử) và đồng tu ở thôn của Tiểu Lâm tới nhà tôi để bàn về chuyện giải cứu Tiểu Lâm. Lúc ấy nghĩ trước hết là tìm luật sư, nhưng chúng tôi đều không hiểu rõ pháp luật, nên bàn với nhau tìm sự giúp đỡ của một học viên trong thành phố. Sau đó tôi cùng em trai của Tiểu Lâm lái xe lên thành phố, tìm được đồng tu. Sau khi bàn luận, chúng tôi quyết định trước hết lấy danh nghĩa thân nhân vì Tiểu Lâm viết thư kháng nghị, yêu cầu lập tức thả người.
Bức thư hoàn thành lúc 04 giờ sáng ngày hôm sau. Tôi lại cùng em trai của Tiểu Lâm lái xe trở về huyện, đêm đó triệu tập đồng tu trong khu vực, cùng nhau thương lượng, phân chia những đồng tu nào đi hỗ trợ người nhà Tiểu Lâm đi đòi người, những đồng tu nào phát chính niệm tập thể.
Tôi và một số đồng tu đi cùng người nhà Tiểu Lâm tới viện kiểm sát. Nhân viên tiếp tân đọc thư kháng cáo và sửng sốt: “Làm sao các vị có thể biết rõ luật pháp như thế này được?”
Sau đó cô nhân viên bảo chúng tôi ngồi đợi trong khi cô ấy đi nói chuyện với quản lý. Trong lúc đó, chúng tôi giảng chân tướng cho những nhân viên tiếp tân khác. Sau đó cô lễ tân kia quay lại nhưng không thấy cấp trên đi cùng và làm một báo cáo. Báo cáo này hoàn toàn được viết có lợi cho chúng tôi. Chúng tôi rất vui và cảm thấy đây chính là cách mà Sư phụ đang khích lệ chúng tôi.
Buổi sáng ngày thứ ba, chúng tôi tới Phòng An ninh Nội địa và đưa được lá thư kháng cáo tới tay của vị trưởng phòng.
Tối hôm đó, huyện chúng tôi đột nhiên có sấm sét dữ dội. Gió cũng rất mạnh, bầu trời thì đen kịt làm mọi người rất sợ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy điều gì giống như vậy. Mười phút sau, bầu trời trở nên quang đãng, tôi cảm nhận rằng đó phải là một trận đánh lớn giữa chính và tà ở không gian khác; đây là là lần đầu tiên trong nhiều năm các đệ tử ở huyện chúng tôi dùng luật pháp để phản đối bức hại.
Vào ngày thứ tư, người nhà của Tiểu Lâm mang thư kháng nghị tới trại giam. Một nhân viên hét vào mặt vợ của Tiểu Lâm và thậm chí đã gọi điện cho Phòng An ninh Nội địa và Phòng 610. Trưởng Phòng 610 và trưởng phòng An ninh Nội địa vội chạy tới và la mắng các học viên. Họ cũng dọa sẽ nhốt em trai của Tiểu Lâm vào ngục. Mặc dù họ sỉ nhục, họ không thể lay chuyển quyết tâm giải cứu Tiểu Lâm của chúng tôi.
Sau đó, người nhà Tiểu Lâm đã phân phát hàng trăm bản sao của đơn kháng nghị tới các cư dân của thôn. Đây là để người dân biết rằng Tiểu Lâm đã bị giam giữ trái luật và cuộc bức hại của tà đảng đối với Pháp Luân Công là phi lý như thế nào.
Phối hợp cùng luật sư nhân quyền khiến quan chức của huyện phải sửng sốt
Để có biện pháp tốt hơn, chúng tôi thuê một luật sư nhân quyền để biện hộ cho Tiểu Lâm. Trưởng Phòng 610 không rõ bằng cách nào đã biết được kế hoạch này của chúng tôi và đã đe dọa người nhà Tiểu Lâm. Ông ta nói rằng sẽ không ai dám nhận biện hộ cho một vụ liên quan đến Pháp Luân Công, nhưng chúng tôi giữ vững quyết tâm tìm được một luật sư.
Tôi và vợ của Tiểu Lâm đi tìm một học viên ở tỉnh. Trùng hợp là một luật sư nhân quyền cũng đang ở trong thành phố để giải quyết một vụ cho một học viên khác. Tôi cảm nhận rằng đây là an bài của Sư phụ. Sau cuộc nói chuyện ngắn với luật sư, ông ấy đồng ý ký đơn làm luật sư biện hộ.
Tuy nhiên, sau đó vợ của Tiểu Lâm còn băn khoăn giữa một số điều kiện, tôi liền chỉ ra rằng việc thuê luật sư không chỉ đơn giản là để cứu một đệ tử khỏi bị bức hại, mà cũng là một cơ hội để giảng chân tướng và vạch trần bức hại cho nhiều nhân viên an ninh hơn. Nó cũng có thể cho người dân thế giới thấy rõ ai mới là tội phạm. Sau khi nhận ra điều này, người nhà của Tiểu Lâm quyết định yêu cầu luật sư biện hộ cho Tiểu Lâm “vô tội”.
Tôi và vợ của Tiểu Lâm mời luật sư tới phòng An ninh Nội địa của huyện. Trong vòng nhiều năm qua, không ai trong huyện chúng tôi mời một luật sư từ tỉnh khác đến để giải quyết một vụ việc pháp lý. Sự có mặt của luật sư khiến chính quyền huyện nhốn nháo – Ủy ban Tư pháp của huyện, cảnh sát và Phòng 610 phải tổ chức một cuộc họp khẩn cấp.
Chính quyền huyện hỏi luật sư tại sao ông lại từ một thành phố lớn tới một huyện nhỏ như thế này để biện hộ, và tại sao ông lại biện hộ một học viên Pháp Luân Công là “vô tội”. Luật sư trả lời, và sau cuộc họp kéo dài hai giờ đồng hồ, chính quyền huyện chỉ cho luật sư áp dụng chế độ bảo lãnh và nói rằng họ sẽ thả người trong ba ngày.
Chúng tôi đều vui mừng khi nghe tin tức tốt đẹp này. Ngay sau đó vị luật sư rời đi. Tuy nhiên chúng tôi lại không nhận ra được cao hứng thái quá cũng là chấp trước và nó sẽ có ảnh hưởng không tốt tới kết quả của sự việc.
Ba ngày sau, vợ của Tiểu Lâm nhận được điện thoại từ phòng An ninh Nội địa nói rằng họ sẽ thả Tiểu Lâm trong bảy ngày. Nhưng sau một tuần, thời hạn lại được kéo dài thành 15 ngày. Vợ của Tiểu Lâm bức xúc nói: “Làm sao các người có thể lừa dối người dân như thế này?” Người ở đầu dây điện thoại bên kia trả lời: “Đây chính xác là điều chúng tôi sẽ làm: lừa bịp các vị!”
Vậy là, cố gắng đầu tiên để giải cứu đồng tu của chúng tôi đã không đem lại kết quả tốt đẹp. Tiểu Lâm vẫn ở trong trại giam. Nhưng việc mời luật sư tới đã tạo ra một tác động to lớn trong thị trấn nhỏ của huyện này, đặc biệt là với chính quyền địa phương. Tin tức truyền nhanh như cháy rừng ở đây, và người dân bắt đầu nhìn nhận Pháp Luân Công với sự ngưỡng mộ.
Sau đó, vợ và mẹ của Tiểu Lâm bắt đầu tìm những nhân vật chủ chốt ở trại giam, tòa án, phòng công an và Phòng An ninh nội địa. Rất nhiều đồng tu phối hợp cùng họ hàng tuần để tìm gặp những người này, họ sẽ giảng chân tướng ở khắp nơi họ đi qua.
Một đồng tu khác bị bắt giam, nhưng sự phối hợp chỉnh thể đã đề cao
Tháng 07 năm ngoái, cảnh sát bắt giữ một học viên khác tên là Tiểu Hoa. Tôi lập tức báo cáo vụ việc này lên Minh Huệ Net. Chồng và con trai của Tiểu Hoa không phải là học viên, nhưng ông bà của cô ấy là đệ tử và có chính niệm mạnh mẽ. Ngay lập tức họ viết thư kháng cáo, sau đó gửi tới Phòng An ninh Nội địa, Viện Kiểm sát và các cơ quan khác của chính quyền. Họ còn gửi thư này tới bà con, hàng xóm và bất cứ ai họ gặp.
Người nhà của Tiểu Hoa và Tiểu Lâm phối hợp cùng nhau trong việc tìm gặp những quan chức đứng đầu các cơ quan của huyện. Và trong nhiều trường hợp, quan chức của tà đảng phải đi trốn khi nhìn thấy họ.
Trong toàn bộ quá trình, các học viên trong huyện hỗ trợ bằng cách phát chính niệm mạnh mẽ và cùng hai gia đình tới gặp các quan chức. Nhiều đệ tử đã phá trừ được tâm sợ hãi kéo dài dai dẳng về giảng chân tướng mặt đối mặt và một số thậm chí vượt qua được nỗi sợ đối mặt với cảnh sát.
Trước khi xét xử Tiểu Lâm, chúng tôi phối hợp cùng nhau viết và gửi thư mời tham dự phiên tòa, gọi điện thoại mời tham dự và gửi tin nhắn chân tướng cho người dân trong huyện. Chúng tôi đều quyết định sẽ tới xem xét xử để hỗ trợ đồng tu bằng chính niệm. Khi phiên tòa bắt đầu, có hơn 50 học viên không phải là người nhà của Tiểu Lâm trong phòng xử.
Đây là lần đầu tiên một phiên xử ở huyện chúng tôi có đông người xem như vậy. Cả hệ thống chính quyền và pháp lý đều bị chấn động vì hành động của chúng tôi. Không ai ngờ được Pháp Luân Công lại siêu thường như vậy.
Phòng An ninh Nội địa gọi điện tới đe dọa chị tôi, nói rằng tôi “quá khích” và tôi cần phải thận trọng. Tôi gọi điện lại cho chị tôi an tâm và không hề lo sợ gì.
Phiên tòa của Tiểu Hoa được tổ chức vào tuần sau. Những học viên không tham gia vào phiên tòa của Tiểu Lâm lần này đều tham gia. Nhưng chúng tôi có nhiều thời gian chuẩn bị hơn. Chúng tôi đã làm 700 thư mời và phân phát cho các học viên trong huyện.
Hai ngày trước khi phiên xử bắt đầu, tất cả học viên trong huyện phân bổ đi khắp các thôn làng trong huyện để phân phát thư mời. Thậm chí cả tiểu đệ tử và đệ tử cao tuổi cũng hỗ trợ. Chúng tôi sử dụng xe máy, xe đạp, ô tô và cả đi bộ. Trong một đêm, toàn bộ huyện đều biết học viên Pháp Luân Công đã bị bắt giữ trái phép như thế nào và bị buộc tham gia phiên xử. Thông qua nỗ lực chung giải cứu đồng tu, chúng tôi đã truyền rộng sự thật trong một khu vực rộng lớn và chỉnh thể phối hợp ngày càng tốt hơn.
Việc những bức thư kháng cáo xuất hiện công khai nơi công cộng làm cho Phòng An ninh Nội địa rất hoảng sợ, họ cử nhân viên đi xé chúng xuống. Nhưng có quá nhiều bức thư được dán và không thể xé hết được. Chính quyền không dám cho người đến nhà Tiểu Hoa, do đó họ đã tới cánh đồng của gia đình Tiểu Hoa. Con trai của Tiểu Hoa lập tức tới gặp họ, và bà của Tiểu Hoa mang 10 đến 20 bản sao của bức thư tới, bà phát cho mỗi người một bức.
Tại phiên xử của Tiểu Hoa, số lượng người xem đông hơn vài lần trước. Toàn bộ 80 ghế trong phòng đều được ngồi kín và còn nhiều người hơn không vào được. Khi nhìn thấy nhiều người ở đó như vậy, nhiều người nói: “Tôi không biết là Pháp Luân Công lại tốt như vậy.”
Sau phiên xử Tiểu Hoa, tòa án đã đọc bản tuyên án của Tiểu Lâm: Anh bị tuyên án tù trong một nhà tù gần đó. Nhưng nhà tù đó từ chối nhận anh, do đó, anh lại bị đưa trở lại trại giam.
Sau khi học Pháp và chia sẻ về vấn đề này, chúng tôi đến gặp những quan chức đứng đầu của chính quyền huyện lần nữa. Chúng tôi chia thành từng nhóm để giảng chân tướng ở trại giam, Phòng An ninh Nội địa và tòa án. Tôi đi tới trại giam, và giảng chân tướng cho trưởng trại giam. Thái độ của ông ta rất tốt và lắng nghe rất chăm chú.
Tuy nhiên, có thể nỗ lực của chúng tôi đã khiến chính quyền lo sợ, vì Tiểu Lâm bị chuyển tới nhà tù của tỉnh ngay ngày hôm sau.
Ngay sau đó, Ủy ban Tư pháp gọi cho 2 người chị của tôi và nói họ sẽ đuổi tôi ra khỏi trường đại học. Các chị của tôi sợ hãi, nhưng tôi nói với họ rằng tôi là đệ tử Đại Pháp và tôi không sợ những lời đe dọa. Tôi không nghĩ thêm gì về chuyện này.
Mặc dù chúng tôi không thể khiến đồng tu được thả, tất cả đệ tử trong huyện đã nỗ lực bước ra và phối hợp như một chỉnh thể. Những sự việc này cũng khiến chúng tôi có thể cho người dân nơi đây, đặc biệt là giới quan chức hiểu rõ ràng hơn về chân tướng và có được hiểu biết mới và chính xác hơn về đệ tử Đại Pháp.
4. Chính quyền không thể hạ uy tín tôi – Người dân tỉnh ngộ và ủng hộ Đại Pháp
Sau 2 phiên xét xử hai học viên Pháp Luân Công, Phòng An ninh Nội địa của huyện và Phòng 610 coi tôi như “nhân vật trọng điểm” và cho rằng tôi đã tổ chức hai lần giải cứu.
Cuối tháng 06 năm nay, chính quyền gây áp lực lên Phòng Giáo dục yêu cầu điều tra các lớp học thêm thu phí bên ngoài hệ thống trường học. Động cơ thực sự của họ là để xác định những học sinh nào học lớp tiếng Anh của tôi.
Trước kỳ nghỉ hè, chính quyền gọi điện cho phụ huynh học sinh và cảnh báo họ không nên cho con tới học lớp của tôi. Họ không dám nhắc tới nguyên nhân là tôi tu luyện Pháp Luân Công, mà lại nói dối rằng là do tôi không có bằng cấp.
Trong ngày đầu tiên của lớp học tại trung tâm, nhiều phụ huynh tới nói với tôi về những cuộc điện thoại. Đầu tiên tôi đã giận dữ khi nghe những điều đó, nhưng gần như ngay lập tức tôi lấy lại bình tĩnh khi tôi nhớ lại những lời của Sư phụ: “[Chính] chư vị mới là nhân vật chính của thời kỳ lịch sử này.” (Tẩu Chính Lộ, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Tôi tự nhủ với bản thân rằng mình đang giữ vai chính, và những người này [chính quyền] ở đây chỉ khiến tôi đạt được thành tựu lớn hơn bằng việc quảng bá miễn phí cho trung tâm của tôi. Tôi càng nghĩ như thế thì tôi càng ít giận dữ hơn, và thậm chí cảm thấy tự hào về bản thân.
Quan chức của Trung Cộng dùng những thủ đoạn dã man độc ác nhưng lại hèn nhát lén lút để ngăn học sinh tới trung tâm của tôi. Nhưng họ đã coi thường sức mạnh của sự ngay chính và sự thật. Trong nhiều năm qua, tôi đã luôn giảng chân tướng, học sinh của tôi luôn nhận được điểm cao trong các kỳ thi. Do đó không có một học sinh và phụ huynh nào bị ảnh hưởng bởi lời dối trá của chính quyền. Và khi tôi mở lại lớp học, trung tâm của tôi vẫn có vô số học sinh tới đăng ký. Khi chính quyền gọi điện, có phụ huynh nói thẳng: “Chúng tôi biết rõ thầy giáo này, chúng tôi tin thầy giáo hơn tin các anh!”
Tôi thực sự cảm động vì sự ủng hộ nhiệt thành của phụ huynh và học sinh. Nhìn thấy họ đã thức tỉnh khi biết được chân tướng như thế nào, tôi càng tự hào hơn khi mình là một đệ tử Đại Pháp. Tôi thường xuyên nhận được điện thoại từ học sinh cũ và phụ huynh, bày tỏ sự cảm ơn của họ đối với tôi. Điều này thực sự làm tâm tôi cảm động. Một số học sinh vẫn nhớ tôi, mặc dù tôi đã dạy các em nhiều năm rồi. Các em nói với tôi rằng tôi sẽ mãi là người thầy của các em, đây là nguồn động viên lớn cho tôi.
Vào ngày cuối cùng của lớp học mùa hè, tôi và vợ tôi tới gặp trưởng phòng giáo dục và chúng tôi nói về những cuộc điện thoại có nội dung phá hoại mà phụ huynh luôn phải nhận. Tôi kể về kinh nghiệm tu luyện Đại Pháp và nguyên do tại sao Đảng cộng sản đàn áp Pháp Luân Công. Vợ tôi nói rằng phương pháp họ sử dụng là lén lút và không thể chấp nhận được.
Người trưởng phòng lập tức phừng phừng tức giận và hét lên với chúng tôi rằng, thậm chí có gửi đơn phản ánh lên Bộ giáo dục, thì cũng vô dụng. Tôi đáp lại, không có một chút tức giận rằng: “Vậy thì ông có thể viết xuống giấy rằng: ‘Tôi, X, trưởng phòng giáo dục của huyện X, nói với người này gửi đơn phản ánh lên Bộ giáo dục, và nếu anh ta có làm thế thì cũng vô dụng!” Điều này quá bất ngờ khiến ông trưởng phòng sợ hãi, ông ta không dám đẩy vấn đề đi xa hơn và ngoan ngoãn lắng nghe những gì chúng tôi nói.
Đến cuối buổi gặp mặt, trưởng phòng nói rằng trung tâm tiếng Anh của chúng tôi rất tốt, nhưng ông ta phải hành động dưới áp lực của Ủy ban Chính trị và Pháp luật. Tôi nói với ông ta: “Thế thì ông đừng làm theo những trò bẩn thỉu của họ.”
Về sau, tôi tiếp tục vạch trần những thủ đoạn dơ bẩn này ra cho công chúng biết. Điều tôi không ngờ tới là hầu hết người trong huyện đã biết chuyện này. Một giáo viên tiểu học nói với tôi: “Có lúc, toàn bộ đảng viên Đảng cộng sản làm việc trong hệ thống giáo dục họp mặt lại. Họ muốn toàn bộ giáo viên các trường công lập chú trọng thi hành kế hoạch của họ, việc giáo viên đồng ý hay không sẽ ảnh hưởng tới đánh giá cuối năm của giáo viên. Những giáo viên phải hỗ trợ trong việc ngăn không cho anh nhận được học sinh và phá hủy tài chính của anh. Các đảng viên chẳng thể ngờ được kế hoạch của họ sẽ thất bại thật thảm hại!”
Nhìn lại con đường tu luyện của mình, tôi cảm nhận sâu sắc rằng tất cả thành quả của tôi đều là do Sư phụ và Đại Pháp ban cho. Do đó tôi không bao giờ dám biếng trễ trong việc giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh. Tôi giảng chân tướng ở bất cứ đâu tôi đặt chân tới, và giúp mọi người biết chân tướng bằng mọi cách. Tôi rất hạnh phúc và mãn nguyện khi làm ba việc của đệ tử Đại Pháp.
Trong thời gian còn lại, tôi muốn phối hợp tốt hơn nữa với các đồng tu trong huyện của tôi. Bởi nhờ các đệ tử Đại Pháp, các chúng sinh trong khu vực của chúng tôi có thể có được một cuộc sống tốt đẹp hơn và hy vọng được cứu độ.
Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi! Hợp thập!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/7/明慧法会–大法让我们成为主角-281154.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/28/143412.html
Đăng ngày 18-12-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.