Bài viết của học viên Đại Pháp ở Bắc Kinh

[MINH HUỆ 15-11-2013] Trong suốt 18 năm tu luyện, tôi có rất nhiều trải nghiệm tuyệt vời để viết ra, nhưng tôi chỉ muốn chia sẻ một số điều.

Cuộc đời mang ý nghĩa mới sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Ngày 4 tháng 10 năm 1995, là ngày quan trọng nhất trong đời tôi. Trong ngày định mệnh đó, tôi đi đến một công viên để tập thể dục buổi sáng như thường lệ và để ý thấy một nhóm người đang thiền định. Sau khi biết đó là Pháp Luân Công, tôi có mong muốn được thử ngay lập tức. Một trong số các học viên đã tốt bụng cho tôi mượn một bản sách Chuyển Pháp Luân, và tôi đọc không ngừng nghỉ trong cả một ngày. Tôi liên tục xuýt xoa, “Thật là một cuốn sách tuyệt vời!”

Trong 3 ngày xem video hướng dẫn luyện công, đột nhiên tôi bị một cơn đau đầu dữ dội và lo lắng làm thế nào để về nhà. Thật ngạc nhiên, cơn đau đột nhiên biến mất nhanh như khi xuất hiện, và tôi cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm. Khi đạp xe về, tôi có cảm giác như đang được gió đẩy về phía trước. Về đến nhà, tôi nhìn thấy một Pháp Luân nhỏ màu trắng đang quay trước màn hình TV.

Đọc Chuyển Pháp Luân và xem video các bài giảng Pháp của Sư phụ, tôi cảm thấy như mình vừa được vớt lên từ địa ngục. Trong nhiều năm tôi đã rất khổ sở vì đủ loại bệnh tật, bao gồm cả bệnh tim, thoát vị đĩa đệm, và huyết áp cao. Tôi thường bị ngất trong khi đi bộ ngoài đường. Khi tôi bị đổ bệnh đau dạ dày, con trai tôi đã khóc sau khi nhìn thấy kết quả khám bệnh. Sau này cháu nói với tôi đó là bệnh ung thư dạ dày.

Chồng tôi bị liệt khi con trai tôi được ba tuổi, và tôi đã chăm sóc anh hơn 20 năm cho đến khi anh qua đời vào năm 1994. Tôi cũng chăm sóc người mẹ tàn tật của mình cho đến khi bà mất vào năm 1989. Tôi đã đi đến bệnh viện nhiều lần đến nỗi nhiều bác sỹ biết rõ về tôi. Bốn anh em trai của tôi cố gắng hết sức để tránh mặt tôi vì họ không muốn dính líu đến khó khăn tài chính trong gia đình tôi.

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi hiểu được tại sao mình có quá nhiều đau khổ trong đời. Đại Pháp đã mang đến cuộc đời tôi ý nghĩa mới.

Những điều tôi nhìn thấy qua con mắt thứ ba

Khi lần đầu tiên cố gắng luyện công, Pháp thân của Sư phụ đã đến để biểu diễn và dạy tôi tất cả các động tác.

Một lần trên đường về nhà sau khi luyện công chung, tôi đã nhìn thấy một vị Phật to lớn đang ngồi đả tọa trước mặt tôi. Tôi nhận ra đó là Sư phụ. Thật thú vị, Sư phụ dường như rất gần, nhưng không hiểu sao tôi không thể đến gần Ngài. Sau đó tôi băng qua một cây cầu và đột nhiên cảm thấy rất nặng. Khi nhìn quanh, tôi thấy nhiều thứ quen thuộc và nhận ra tôi vừa quay về thế giới con người.

Một lần khác trên đường tới điểm luyện công chung, một chiếc thuyền lớn làm từ ngọc trắng xuất hiện trước mắt tôi. Nhiều vị thần trong trang phục màu trắng ngồi trên thuyền và tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt họ một cách rõ ràng. Con thuyền dường như bơi chậm chạp, nhưng tôi không thể đuổi kịp nó.

Thời mới tu luyện, nguyên thần của tôi sẽ rời thân thể mỗi khi tôi luyện tĩnh công. Một lần nó đi xuống phía dưới của lớp băng trên mặt hồ và tôi nhận ra lớp băng không mềm như nhìn bề ngoài. Có rất nhiều cá và tôi đi quanh chúng. Tôi nhìn thấy những con cá bơi cạnh tôi và bất ngờ cảm thấy rất lạnh. Tôi nghĩ mình phải thoát ra khỏi đó, và nguyên thần tôi nhanh chóng quay về cơ thể.

Một lần khác trong lúc ngồi đả tọa, tôi nhìn thấy một sinh vật mà thân trên giống cá và thân dưới giống người. Một trong số những sinh vật này nhảy cao đến nỗi đầu nó gần như chạm bề mặt mà chúng tôi đang ngồi đả tọa. Nửa thân dưới giống người của nó dài đến nỗi có thể vươn xa đến hàng chục mét.

Còn có một lần khác tôi nhìn thấy tất cả các đệ tử Đại Pháp trong điểm luyện công tập thể của chúng tôi nhảy xuống một cái hồ và biến thành những nhà sư với những cái đầu trọc.

Thông thường khi ngồi đả tọa, có bốn vị thần bảo hộ tôi. Hai trong số đó mang những con dao cán dài và hai vị còn lại có những ngọn giáo dài. Họ đứng nghiêm trang bên cạnh tôi. Một lần có một con cá sấu cố gắng tấn công tôi và một vị thần mang dao đã chặt nó thành nhiều mảnh. Thực tế là, cứ được một lúc thì 4 vị thần này lại xuất hiện một lần. Tôi mỉm cười mỗi khi nhìn thấy họ.

Khi Sư phụ công bố “Cảnh tỉnh(TrongTinh tấn yếu chỉ), nguyên thần tôi không còn tùy tiện ly khai khỏi cơ thể.

Khoảng một tháng sau khi tu luyện, tôi đột nhiên bị lạnh cóng sau khi luyện công. Tôi có thể ngồi dậy, nhưng một bên cơ thể tôi bị cứng đờ. Một số người cảm thấy lo lắng cho tôi trong khi những người khác trêu đùa tôi. Tôi nói, “Đừng trêu tôi. Tôi sẽ đuổi kịp các bạn khi tôi băng qua cầu.” Có một cây cầu dài khoảng 10m phía trước và tôi thực sự hoàn toàn khỏe mạnh sau khi băng qua cầu.

Một hôm trong khi đang ngồi đả tọa tại điểm luyện công tập thể, Sư phụ đến cạnh tôi và hỏi tôi có thể ngồi bao lâu trong tư thế song bàn. Trường năng lượng của Sư phụ mạnh đến nỗi đã làm tôi cứng lại. Vào lúc đó, Sư phụ đang chuẩn bị đến Atlanta ở Mỹ và có vài phụ đạo viên đi theo Ngài đến thăm điểm luyện công của chúng tôi. Đây không phải là điều tôi nhìn thấy trong trường không gian khác mà là điều thực sự đã xảy ra.

Giảng chân tướng mà không sợ hãi

Tôi thực sự buồn khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu tuyên truyền tràn lan cho công chúng những lời dối trá được dựng lên về Sư phụ trên TV, đài phát thanh và trên báo chí vào tháng 7 năm 1999.

Một ngày vào năm 2000 trong khi ngồi đả tọa tôi thấy Sư phụ đang ngồi song bàn trên núi và linh tính mách bảo với tôi rằng đó là thật. Tôi đến gặp một đồng tu và bảo cô ấy lên mạng kiểm tra. Khi cô ấy bật máy tính lên, chúng tôi nhìn thấy trên Minh Huệ hình chụp Sư phụ lặng nhìn thế giới từ giữa những ngọn núi sau khi rời NewYork sau ngày 20 tháng 7 năm 1999.

Tôi khóc hơn nửa giờ sau khi nhìn thấy bức ảnh. Khi tĩnh tâm lại, tôi biết tôi phải nói cho mọi người biết Pháp Luân Công thực sự là gì và tại sao ĐCSTQ lại đi bức hại môn tu luyện tuyệt vời này.

Tôi đã phân phát lượng lớn bản sao các tài liệu giảng chân tướng kể từ năm 2000, trung bình 100-200 bản mỗi tuần. Sư phụ đã gánh chịu rất nhiều cho thế nhân, và chúng ta nên nỗ lực để xứng đáng với danh hiệu là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.

Phần lớn tôi phân phát các tài liệu một mình. Tôi không sợ hãi và tôi thường bảo mọi người tôi gặp rằng các tài liệu này có thể cứu mạng họ. Tôi gặp đủ kiểu người. Một số thì rất chính nghĩa và nhờ tôi giúp họ thoái ĐCSTQ ngay lập tức.

Khi một số người chửi tôi hoặc cố ngăn tôi phân phát tài liệu, tôi không động tâm chút nào và tôi chỉ tiếp tục làm những gì tôi muốn làm. Một lần một chiếc xe hơi đỗ cạnh tôi và người lái xe dọa đưa tôi đến đồn công an. Tôi hỏi liệu anh ta có còn là một người tốt không và anh ta bỏ đi mà không gây phiền nhiễu thêm nữa.

Mặc dù từ đầu năm 2000 một số công an mặc thường phục theo dõi tôi khắp nơi, tôi không sợ hãi chút nào và vẫn giảng chân tướng như thường. Một lần sau khi tôi nói chuyện với một người, một công an mặc thường phục đến bên anh ta và nói là họ đang để mắt đến tôi.

Người đó rất tốt bụng và đến chỗ tôi để cảnh báo rằng có ai đó đang theo dõi tôi. Tôi bảo anh ấy tôi không sợ.

Một lần khác một nhân viên lái một chiếc xe công an ở phía sau tôi, vì vậy tôi quyết định dừng lại và nói với anh ta. Khi anh ta nhìn thấy tôi tiến về phía anh ta, anh ta trốn trong xe.

Công an địa phương ngừng theo dõi tôi vào năm 2005.

Tất cả những người chấp nhận tài liệu giảng chân tướng của tôi đều lo lắng cho sự an toàn của tôi, nhưng tôi không nao núng, vì mỗi lần luyện tĩnh công, tôi đều nhìn thấy bốn vị thần đã kể trên bảo vệ tôi. Những người thường không thể nhìn thấy chúng, nhưng tôi biết họ luôn ở đó. Hơn thế nữa, tôi có Sư phụ bảo hộ.

Một lần trong khi đang ngủ trưa, đột nhiên tôi thấy mình rơi xuống nước. Ngay lập tức nước dâng đến eo tôi và túi đựng tài liệu của tôi vẫn ở trên bờ. Tôi hô lớn “Sư phụ, hãy cứu con!” và ngay lập tức tôi thấy mình ra khỏi nước.

Tôi đảm nhận phần lớn các quận ở Bắc Kinh, bao gồm Tuyên Vũ, Sùng Văn, Triều Dương.

Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo

Trong những năm tu luyện này của tôi, tôi đã gặp những người được phúc báo vì ủng hộ Đại Pháp và bị trừng phạt vì làm những điều tội lỗi chống lại Đại Pháp.

Tôi bị bắt đầu năm 2000 và đón tết ở trong trại tạm giam. Thời hạn ban đầu là 30 ngày, nhưng công an giam giữ tôi thêm 10 ngày. Ngay sau đó, vợ anh ta bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư.

Khoảng năm 2006, một người quen nộp các tài liệu giảng chân tướng mà tôi đưa cho anh ta lên đồn công an. Ba nhân viên đến bắt tôi và than phiền là tôi làm họ bị mất thưởng.

Trong 10 ngày bị tạm giam, con trai tôi hàng ngày đi đến đồn công an và đòi thả tôi. Người tố cáo đã chết một tháng sau khi tôi được thả.

Bản thân tôi đã được phúc báo vì tu luyện Đại Pháp. Những năm qua tôi đã chuyển nhà nhiều lần, mỗi lần đều đến một căn nhà lớn hơn. Bây giờ tôi sống một mình trong một căn nhà riêng. Thật thú vị, dù tôi chuyển đến đâu, tôi luôn có thể liên lạc được với học viên địa phương và có được tài liệu từ họ để phân phát.

Sau khi tốt nghiệp một trường sân khấu, con trai tôi đã thử vài công việc để kiếm sống. Sau đó cháu mở một công ty in ấn cùng với vài cộng sự và làm ăn rất tốt. Cháu đầu tư lợi nhuận vào thị trường chứng khoán và kiếm được nhiều hơn. Một bộ đồ đạc cháu mua với giá 50.000 tệ nay tăng lên hai triệu tệ. Mặc dù con trai tôi vẫn theo đuổi lợi ích vật chất, cháu suy nghĩ rất chân chính về Đại Pháp.

Đó thực sự là “Một người tu luyện là toàn gia thọ ích” (Chuyển Pháp Luân Pháp Giải) (tạm dịch)

Đại Pháp sẽ mang phúc lành đến cho chúng ta sau khi chúng ta vứt bỏ chấp trước người thường. Dĩ nhiên, khi đó, chúng ta không còn chấp trước về lợi ích vật chất nữa.

Vượt qua nghiệp bệnh với thể ngộ đúng đắn

Tôi thực sự đã vượt quan nghiệp bệnh khá tốt. Cứ một thời gian tôi lại bị đau tim, tôi thường nhớ xin Sư phụ giúp đỡ. Lập tức cơn đau biến mất.

Vào ngày 19 tháng 1 năm 2013, đột nhiên tôi bị lạnh toàn thân và nhanh chóng ngất đi. Khi tôi tỉnh lại vì đau tim dữ dội, tôi thấy mình không thể cử động nữa.

Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ và lập tức nhìn thấy Sư phụ xuất hiện. Tôi trở nên tỉnh táo và nhận ra mình có thể cử động ngón chân cái và các ngón tay. Tôi nói với Sư phụ tôi muốn ngồi dậy và thực sự có thể làm được.

Tôi ngồi song bàn để đả tọa, nhưng cảm thấy đau dữ dội ở lưng và thấy toàn bộ cơ thể phía dưới bị phồng rộp. Một số chỗ phồng rộp đã bị vỡ và chảy ra thứ chất lỏng màu vàng nhạt.

Tôi nghĩ đến việc gọi cho con trai nhưng nhận ra cháu đã đi vắng và không thể quay về ngay được. Suốt cả đêm tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Sáng hôm sau tôi gọi cho một đồng tu vào lúc 8 giờ. Cô ấy đến ngay và giúp tôi phát chính niệm. Sau đó tôi đi tắm, cơ thể phía bên phải tôi không còn dính nhầy do mưng mủ nữa.

Tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ:

“Khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Chuyển Pháp Luân) “[Dẫu] có chuyện gì trọng đại đến mấy xảy ra [thì] vẫn cứ như là không có gì cả, cứ bình thường mà làm những gì mà đệ tử Đại Pháp cần làm; đó chính là con đường mà chư vị đang đi hôm nay; đó chính là uy đức mà chư vị lưu lại.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2004)

Ngay lập tức tôi có thể cử động và nhận ra mình không thể ngừng giảng chân tướng. Vì vậy tôi bắt xe buýt như thường lệ để đi ra ngoài và phân phát tài liệu giảng chân tướng. Tôi tràn đầy năng lượng khi nói với mọi người, thế nhưng trở nên ỉu xìu sau khi xong việc. Làm thế nào để về nhà khi tôi chẳng còn chút sức lực nào? Thật thần kỳ, một chiếc xe ôm dừng ngay trước mặt tôi và đưa tôi về.

Tôi làm ba việc như bình thường nhưng thấy lo lắng khi các chỗ phồng rộp của tôi không biến mất sau vài ngày. Phần người của tôi đã chiếm ưu thế, và tôi uống nhiều nước canh đậu xanh với hy vọng làm nhẹ bớt các triệu chứng. Tuy nhiên, tình trạng của tôi tồi tệ hơn và tôi nhận ra là một người tu luyện tôi không nên dùng quan niệm người thường để xử lý nghiệp bệnh.

Giúp đỡ đồng tu vượt qua khảo nghiệm nghiệp bệnh

Nghiệp bệnh là một khảo nghiệm quan trọng đối với học viên lớn tuổi. Đôi khi có cảm giác như nó thực sự là một khảo nghiệm sinh tử. Nhiều học viên quanh tôi có trải nghiệm giống tôi.

Năm kia, một học viên 68 tuổi đã gọi cho tôi nhờ giúp. Khi tôi đến nhà bà, bà ôm chặt tôi và khóc nức nở. Tôi thấy da quanh lưng bà đã bị chảy nước và có đầy những nốt mưng mủ.

Tôi cười với bà và nói, “Đây là điều tốt. Nếu chị muốn đề cao tầng, chị phải học Pháp và luyện công nhiều hơn. Miễn là chị làm tốt ba việc, chị sẽ nhanh chóng vượt qua khảo nghiệm.”

Bà lắng nghe lời khuyên của tôi và nhanh chóng hồi phục.

Một học viên 78 tuổi ngoài thị trấn muốn tôi đến thăm bà ấy. Khi gặp bà, con dâu bà đang giặt quần áo bẩn cho bà. Bà nói với tôi bà vừa bị nôn và tiêu chảy cả tuần. Bà không thể cầm được và không còn chút sức lực nào để sản xuất tài liệu giảng chân tướng.

Tôi phát chính niệm cho bà và bảo bà ra khỏi giường. Bà do dự, nhưng tôi thúc giục bà làm những gì cần phải làm. Bà có thể ngồi trên một chiếc ghế. Khi bà hỏi liệu tôi có cần thêm tài liệu, tôi nói dĩ nhiên là có. Tôi cũng bảo bà chuyển một lượng tài liệu đến một địa điểm ngay ngày tiếp theo.

Như tôi mong đợi, bà không có vấn đề gì khi giao những tài liệu được yêu cầu vào ngày hôm sau.

Một học viên thứ ba cũng đã 78 tuổi. Năm ngoái khi bà gọi điện cho tôi, lời đầu tiên của bà là: “Tôi đang chết và tôi đang từ biệt bà đây.”

Sư phụ đã uống cả bát thuốc độc để cứu độ thế nhân, thế mà bà ấy không thể chịu được một chút khổ. Vì điện thoại của tôi có thể bị nghe lén, tôi không thể nói mọi thứ rõ ràng. Nhưng khi tôi hỏi liệu bà có biết mùi vị của bát thuốc độc không, bà hiểu ra ngay và ngừng than phiền. Tôi phát chính niệm cho bà suốt cả đêm. Ngày hôm sau khi tôi bắt xe buýt buổi sáng đến gặp bà, bà cười với tôi. Bà đã nhanh chóng quay lại trạng thái bình thường.

Tôi 72 tuổi, nhưng tôi đi lại như một thanh niên. Con tạ ơn Sư phụ vì đã cứu độ con.

Xin kính gửi đến Sư phụ từ bi của chúng ta sự kính trọng sâu sắc nhất.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/15/明慧法会–得法、助师正法路上的神奇与美妙-280497.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/27/143401.html

Đăng ngày 17-12-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share