Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-11-2013] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Từ khi còn là một đứa trẻ, tôi đã tự hỏi về ý nghĩa thực sự của cuộc sống này. Bước ngoặt của cuộc đời tôi là lúc chị gái của tôi giới thiệu cho tôi Pháp Luân Công. Tôi đã khẳng định rằng đây chính là điều tôi đang tìm kiếm bấy lâu và đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi đã bị bỏ tù. Trong mọi hoàn cảnh, tôi đều đặt Đại Pháp lên hàng đầu, vì thế cứ mỗi khi gặp phải những mâu thuẫn, mọi thứ đều trở nên suôn sẻ khi tôi hướng nội và loại bỏ đi các tâm chấp trước của mình. Dưới đây là những trải nghiệm của tôi.

Tôi đắc Pháp gần 17 năm trước đây, dưới sự chăm sóc từ bi của Sư phụ, đến được như ngày hôm nay, tôi đã có nhiều va vấp trên con đường tu luyện của mình. Nhìn lại con đường mà mình đã trải qua, tôi cảm thấy tràn đầy cảm xúc.

Mỗi lần Minh Huệ Net kêu gọi viết bài cho Pháp Hội Chia sẻ Kinh nghiệm tu luyện ở Trung Quốc, tôi đều muốn viết ra những trải nghiệm của mình. Tuy nhiên, lần nào cũng vậy, cứ mỗi khi cầm cây bút lên thì nước mắt của tôi lại bắt đầu chảy, vì thế tôi đã không thể kết thúc được bài viết. Vì không thể ngừng khóc, tôi đã từ bỏ. Tôi đã giúp đỡ các học viên khác chỉnh sửa và gõ bài viết của họ. Kết quả là, tôi đã không có thời gian để viết bài của tôi. Tôi đoán đây cũng chỉ là một cái cớ.

Lần này, nhờ sự giúp đỡ và khuyến khích của các bạn đồng tu, tôi đã quyết định viết ra những trải nghiệm của mình. Tôi mong muốn có thể hoàn thành yêu cầu của Sư phụ và trân trọng con đường mà tôi đã đi. Tôi cần phải tổng kết kinh nghiệm, tiếp thụ giáo huấn, học hỏi những điểm mạnh của các đồng tu, và kiểm nghiệm lại những điểm yếu của mình để cộng đồng đề cao.

1. Tôi nhất định phải làm thượng sỹ cần nhi hành chi

Từ khi bắt đầu có thể hiểu chuyện, tôi cứ tự hỏi mãi một câu hỏi “Ý nghĩa nhân sinh là gì? Con người không ngừng truy cầu, tìm kiếm. Họ không bao giờ thỏa mãn.” Mặc dù khá dễ tính, nhưng tôi không có bất kỳ người bạn thân nào cả và cũng không có ai hiểu tôi hết. Khi lớn tuổi hơn, chủng tâm lý này ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.

Tôi trở nên quan tâm đến khí công nhưng cảm thấy đều là tà môn, các khí công sư mà tôi thấy đều là tranh danh đoạt lợi, vì vậy tôi đã không nhập môn. Tôi đã để lãng phí nhiều năm theo đuổi điều này. Cuối cùng, vào lần sinh nhật thứ 30 của tôi, tôi thấy tương lai mình dường như thật ảm đạm và tôi cảm thấy mình đã mất đi niềm hy vọng, vì thế tính tình của tôi trở nên nóng nảy một cách tồi tệ.

Bước ngoặt trong cuộc đời tôi đến vào ngày cuối cùng của năm 1996. Tôi đã được nghỉ Tết ba ngày, vì thế, sau giờ làm việc, tôi đã bắt xe buýt đến nhà của chị gái tôi. Chị ấy đã giới thiệu Đại Pháp cho tôi. Chị ấy đã nói: “Tụi chị vừa mới học Pháp Luân Công đó. Nó không chỉ yêu cầu chúng ta luyện tập các động tác, mà còn yêu cầu chúng ta phải tu luyện tâm tính của mình theo Chân – Thiện – Nhẫn.” Tôi đã nghe rất chăm chú và những lời của chị ấy như thể đã vang vọng vào tận sâu thẳm tâm hồn của tôi. Khi chị đề cập đến Sư phụ Lý Hồng Chí giảng rằng: “Tâm tính cao bao nhiêu công cao bấy nhiêu.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân) tôi đã thực sự bị chấn động. Tôi biết rằng đây chính là chân lý và chính là những gì mà mình tìm kiếm bấy lâu.

Chị ấy vừa mới bắt đầu tu luyện và nói rằng: “Tụi chị không tham dự được lớp giảng Pháp của Sư phụ, nên không biết được rằng liệu đã được Sư phụ cấp Pháp Luân cho hay chưa.” Tôi đã buột miệng nói ra: “Nếu chị chân thành, chị sẽ có được Pháp Luân ngay cả khi chị ở Âm Sơn. Nếu không chân thành, chị sẽ không có được nó ngay cả khi Sư phụ ở ngay cạnh chị.”

Từ nhỏ tôi đã phải chịu giáo dục vô thần luận, không hiểu tại sao khi đó lại có thể nói xuất ra những lời có ngộ tính cao đến thế, quả thực là duyên phận rồi! Đêm đó, tất cả những quan niệm của tôi về cuộc sống đều được xóa sạch trong giấc mơ của tôi. Khi thức dậy vào buổi sáng, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể của tôi và tất cả các bệnh tật của tôi đều đã biến mất.

Tôi đã rất vui khi nghe nói rằng có một số người trên địa bàn tỉnh đã tu luyện được hai năm, nhưng tôi lại trở nên buồn phiền bởi tôi đã khổ công tìm kiếm nhiều năm, vậy mà sao Sư phụ lại để cho tôi đắc Pháp muộn thế này? Ah, Thưa Sư phụ, khổ thế nào con cũng chịu được, xin hãy để con tu mau mau hơn chút!

Sau khi trở về nhà, chồng tôi, người từng luôn nghe lời khuyên của tôi, đã tức giận và phản đối khi anh nghe tôi nói rằng tôi muốn tu luyện. Tôi bảo rằng anh có nói gì thì cũng vô dụng thôi. Anh nói: “Nếu em tu luyện, anh sẽ không làm thêm bất cứ việc nhà nào đâu đấy nhé!” Tôi nói: “Được rồi, em sẽ làm tất cả các công việc nhà.” Anh bắt đầu đập vỡ mọi thứ khi anh thấy tôi không lay chuyển. Anh nói, anh sẽ đốt bình gas. Tôi không thể ngăn anh lại. Tôi đã nghĩ: “Mình đã có Sư phụ. Mình sẽ không thể chết.” Với niệm đầu ấy, chồng của tôi đã đi quanh chiếc bình gas rồi quay trở lại.

Một lần khác, anh dùng hai tay giống như một cặp kìm bóp cổ tôi. Lúc sắp nghẹt thở, tôi đã nghĩ: “Mình không thể chết được. Mình vẫn cần phải tu luyện”. Thế là anh ấy ngay lập tức đã buông tôi ra.

Tôi đã trải qua một số khảo nghiệm về sinh tử dù [khi ấy] tôi vẫn chưa hề có bất kỳ cuốn sách [Đại Pháp] nào hết. Sự kỳ diệu của Đại Pháp đã triển hiện ra với trường hợp của tôi – nếu tôi chân chính tu luyện, Sư phụ sẽ bảo hộ cho tôi.

Cứ cách vài ngày, tôi lại chạy đến các hiệu sách để tìm xem liệu có các cuốn sách của Pháp Luân Đại Pháp hay không. Khi thấy người học viên đang giúp bán các cuốn sách Đại Pháp đang ngồi song bàn, tôi đã thực sự ghen tị với anh ấy. Anh đã đọc bài “Chân tu” và “Giác ngộ” cho tôi nghe. Tôi đã mừng đến phát khóc. Tôi đã hỏi: “Anh đang đọc gì vậy? Chúng có trong cuốn sách nào vậy?” Anh đã nói chúng đều là những bài viết gần đây của Sư phụ. Tôi đã quyết tâm rằng, khi có được các cuốn sách, tôi cũng sẽ học thuộc lòng chúng.

Cuối cùng, sau hai tuần, tôi đã có tám cuốn sách. Tôi học Pháp, luyện các bài công pháp, tu luyện tâm tính của mình, và đắm mình trong ánh hào quang của Phật Pháp. Tính khí tôi vốn nóng nảy và bồn chồn, vì vậy tôi đã tập trung vào chữ Nhẫn. Sư phụ yêu cầu chúng ta “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu”. Trước đây, bất cứ khi nào tôi nói điều gì đó, chồng tôi đều phải lựa theo ý tôi mà hành xử. Chúng tôi không bao giờ mâu thuẫn cả. Nhưng giờ đây, tôi không thể nói bất cứ điều gì nếu không chúng tôi sẽ tranh cãi nảy lửa, đúng như Sư phụ đã giảng. Tôi phải im lặng và nhẫn nhịn.

Tâm tôi đắm chìm trong Pháp, thậm chí tôi còn thuộc lòng Pháp cả trong những giấc mơ của mình. Vì vậy, mỗi lần khảo nghiệm đến, trong tâm tôi luôn nói với Sư phụ: “Sư phụ, con làm được.” Loại bỏ các tâm chấp trước quả thực là khó khăn. Chấp trước vào thể diện thì liền có ai đó xúc phạm hoặc như muốn đánh tôi vậy. Mỗi quan khảo nghiệm của tôi đều là cực hạn. Nếu chỉ cần thêm một giọt nước vào, nó sẽ tràn ra ngay. Nếu khảo nghiệm không rõ ràng, tôi sẽ không thể vượt qua nó. Mỗi khi vượt qua được một khảo nghiệm, tôi lại có thêm tín tâm tu luyện, cảm giác mỗi ngày đều đề cao. Sau một tuần, tôi như là một con người hoàn toàn khác hẳn.

Có một lần, Sư phụ đã khích lệ tôi. Trong giấc mơ, tôi thấy mình nắm tay con gái mình bơi trong một đại dương rộng lớn vô tận vượt qua sóng và gió tiến về phía mặt trời mọc. Khi thức dậy để đi làm, tôi thấy mặt trời buổi sáng hôm đó chính xác giống hệt như trong giấc mơ của tôi vậy.

Tôi trở nên tinh tấn hơn. Vì không có nhạc luyện công, nên tôi luyện bài công pháp thứ hai trong một giờ bằng cách nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường. Hàng ngày, cứ sau khi luyện công xong là mồ hôi của tôi đều đầm đìa khắp cơ thể. Tôi tiếp tục tăng thời gian đả tọa lên, và dành tất cả thời gian rảnh mà tôi có để học Pháp .

Năm 1997, mười ngày trước khi trường học bắt đầu mở cửa trở lại sau kỳ nghỉ đông, con tôi ở tại nhà của mẹ chồng tôi. Tôi đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ: “Mình phải học thuộc Tinh Tấn Yếu Chỉ bằng cách học mười bài mỗi ngày.” Được Sư phụ gia trì, tôi đã học thuộc lòng [Tinh Tấn Yếu Chỉ] trong vòng mười ngày. Tôi thực sự cảm thấy rằng bầu trời thật trong lành, cơ thể của tôi thật thuần khiết và tôi có thể cảm thấy bản thân mình đang đề cao.

Không từ ngữ nào có thể diễn tả được loại cảm giác đó và nó đã đặt nền tảng cho quá trình tu luyện Chính Pháp của tôi sau ngày 20 tháng 07 năm 1999. Vào cuối năm 2003, lúc tôi được ra tù, cuốn Tinh tấn yếu chỉ II đã được công bố và tôi đã học thuộc nó. Tôi tiếp tục học thuộc cuốn Tinh Tấn Yếu Chỉ III.

2. Trách nhiệm và sứ mệnh

Làm một phụ đạo viên tốt

Vào mùa hè năm 1997, tôi đã tìm được một điểm luyện công. Tôi đã có thể đề cao nhanh hơn nhờ luyện công và học Pháp chung. Số lượng người tại điểm luyện công liên tục tăng lên, hàng ngày có tới 40 người, đôi khi đến cả hơn 100 người tham gia luyện công. Một hôm, một học viên và cũng là đồng nghiệp của tôi nói rằng: “Điểm học Pháp chung cần có một phụ đạo viên.” Vài người đã hỏi tôi rằng liệu tôi có sẵn lòng làm người đó không. Không hề do dự, tôi đã nói: “Tôi sẵn lòng.” Tận trong tim, tôi biết rõ rằng làm một phụ đạo viên sẽ không có danh tiếng hay giàu sang gì. Chỉ có sự cống hiến. Một phụ đạo viên nên giúp đỡ các đồng tu đề cao nhờ lĩnh hội được Pháp và không hề nghĩ về bản thân mình. Vì thế, tôi đã đảm nhận vai trò này để chủ động hồng truyền Pháp và chủ động hướng nội.

Có một lần, trong vài ngày liền, tôi đã có những ý nghĩ dơ bẩn về sắc dục, và tôi đã phơi bày điều này ra tại điểm học Pháp chung. Kết quả, những ý nghĩ đó đã biến mất ngay lập tức. Thực sự đúng là “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân). Sau đó, một vài học viên cũng đã chia sẻ về những tình huống tương tự và họ đã đề cao dựa trên Pháp.

Sau mỗi buổi học Pháp, các phụ đạo viên thường phải ở lại để thảo luận thêm, vì vậy tôi thường về đến nhà sau 10 giờ tối.

Vào lúc luyện công chung, một vài phụ đạo viên thay phiên nhau chỉnh động tác cho mọi người. Thường có thêm các học viên mới và các phụ đạo viên đã cho thấy họ luôn kiên nhẫn hết lần này lần khác.

Mùa hè năm 1998, có rất nhiều người tại điểm luyện công, vì thế 12 người trong chúng tôi đã lập thêm một điểm luyện công nữa gần bên đường. Tôi thức dậy vào lúc 04 giờ 15 sáng và đã đến điểm luyện công sớm hơn 10 phút trước khi chúng tôi bắt đầu treo các biểu ngữ. Tôi đi làm sau khi luyện công xong vào lúc 06 giờ 50 sáng.

Mùa thu trôi qua và thời tiết trở nên lạnh hơn. Khi mùa đông đến, nhiều học viên đã ở nhà để luyện công, và tôi đã có suy nghĩ tương tự như vậy. Tuy nhiên, người học viên mà cũng là đồng nghiệp của tôi đã nói: “Chúng ta còn được bao nhiêu mùa đông nữa để có thể luyện công chung với nhau được ở bên ngoài đây?” Các học viên đều có thể cảm thấy được sự cấp bách của thời gian. Vì thế, tôi đã quyết định luyện công bên ngoài trong suốt cả mùa đông. Hàng ngày, tôi đã luyện đủ cả năm bài công pháp và không hề bị khuất phục [bởi thời tiết lạnh].

Các buổi sáng mùa đông rất là lạnh. Tôi thường đến điểm luyện công khi trời vẫn còn tối và treo các biểu ngữ lên. Nhạc luyện công sẽ bắt đầu bật vào lúc 4 giờ 40 sáng, ít nhất có ba người ở đó. Mỗi khi gió thổi mạnh, chúng tôi sẽ đặt máy ghi âm trong một túi ni-lon to. Những lúc tuyết rơi nặng hạt, trong khi chúng tôi còn đang đả tọa, chúng tôi trông như những người tuyết vậy. Ngày lạnh nhất là -15 o C đã khiến cho máy ghi âm bị đóng băng và làm cho âm thanh lạc đi. Một lần, trạm trưởng trạm phụ đạo đã đến điểm luyện công của chúng tôi và khi ông nhận thấy rằng máy ghi âm nghe có âm thanh kỳ lạ, ông ấy đã cởi áo khoác của mình ra và che cho nó. Chúng tôi đã rất xúc động. Chúng tôi đã luyện các bài công pháp ở ngoài trời trong suốt cả mùa đông năm ấy.

Tôi không muốn quay trở lại nhà của bố mẹ tôi năm đó vì đảm nhiệm việc mang máy ghi âm. Mặc dù những gì chúng tôi đã làm có vẻ như khá là bình thường, nhưng tôi vẫn còn nhớ có một người luôn đứng nhìn chúng tôi lúc chúng tôi đạ tọa luyện công mỗi sáng. Có lẽ ông ấy đã có một số công năng đặc dị hoặc cũng có thể là Sư phụ đã sử dụng ông để khích lệ chúng tôi, bởi vì ông nói với chúng tôi rằng chúng tôi đã mặc quần áo màu vàng và chúng tôi trông như những vị Phật đang đả tọa vậy. Ông cũng nói rằng Pháp Luân Công thực sự là một pháp môn tu Phật. Mà mùa đông năm 1998-1999 ấy đã trở thành ký ức khó phai nhất của chúng tôi.

Gặp khảo nghiệm khi bão táp đến

Mùa đông trôi qua và chúng tôi chào đón mùa xuân năm 1999. Điểm học Pháp của chúng tôi đã phát triển nhanh chóng. Các video giảng Pháp của Sư phụ tại các Pháp hội vẫn tiếp tục được truyền rộng khắp đất nước Trung Quốc, và các bạn học viên đều không ngừng đề cao. Các bài giảng Pháp của Sư phụ đã khiến tôi xúc động sâu sắc và tôi cũng có thể cảm thấy rõ ràng rằng một khảo nghiệm to lớn đang đến gần. Tôi cùng các bạn đồng tu cứ thảo luận về vấn đề này mãi tại điểm học Pháp. Chưa đầy một tháng sau, vào ngày “25 tháng 04” sự kiện chấn động thế giới đã diễn ra.

Sáng hôm đó, lúc đang tại điểm luyện công, một số học viên đã nói với chúng tôi về việc đi tới Bắc Kinh để kháng cáo. Chúng tôi đã bắt một chiếc xe taxi và đến Bắc Kinh.

Khi chúng tôi đến nơi, có rất nhiều người đã đứng ở trên lề đường rồi, vì vậy chúng tôi đứng ở phía cuối. Tôi cảm thấy rất mệt mỏi, vì không có thời gian để thay đồ, tôi đã mang giày cao gót. Một số học viên cũng cảm thấy mệt và ngồi xuống phía sau những người khác để nghỉ một lúc. Tôi nghĩ: “Nếu tất cả mọi người đều mệt và muốn ngồi nghỉ ở phía sau, thì ai sẽ là những người đứng ở phía trước đây?” Tinh thần trách nhiệm đã dâng lên và tôi cảm thấy rằng mình nên đứng ở phía trước. Những người ngồi trong những chiếc xe hơi đã ghi lại cảnh của chúng tôi, và tôi đã tiếp tục đứng đến tận nửa đêm.

Gần lúc nửa đêm, tất cả mọi người đã rời đi, còn tôi thì đã phải đi bộ khoảng mười dặm đến trạm xe buýt. Chiếc xe buýt đã đầy ắp học viên đang ngồi, nhưng cũng có một số thì đứng. Tôi vẫn còn có ý thức về trách nhiệm và nghĩ rằng tôi nên đứng. Tôi đã đứng suốt hơn 200 dặm đường, cho đến khi tôi ra khỏi xe buýt, lúc tôi về tới nhà, trời đã gần sáng.

Khi chuông báo thức reo lúc 04 giờ15 sáng, tôi đã tỉnh dậy, mang máy ghi âm đi đến điểm luyện công và treo các biểu ngữ lên. Tôi là người đầu tiên đến điểm luyện công và cảm thấy rằng mình có một trách nhiệm to lớn.

Tu luyện Chính Pháp bắt đầu

Vài ngày sau, vào ngày 01 tháng 05 năm 1999, trong lúc đang ở điểm luyện công vào sáng sớm tôi đã nhận được tin bố tôi đã qua đời. Tôi đã phải vội vã trở về nhà để lo cho đám tang của ông. Ba ngày sau khi trở lại trường học để làm việc, cảnh sát đã đang chờ tôi ở đó. Tôi đã nhận ra rằng, khảo nghiệm đã bắt đầu.

Tiếp theo là áp lực từ các Sở Giáo dục, trường học, và gia đình. Vào 20 tháng 07 năm 1999, cuộc đàn áp đã chính thức bắt đầu, nhưng đối với các học viên là giáo viên, thì nó đã bắt đầu từ hai tháng trước đó rồi. Sở Giáo dục và nhà trường đã đe dọa chúng tôi rằng sẽ trục xuất và chuyển giao chúng tôi đến các nơi bị cô lập, gây áp lực lên chúng tôi ở mọi cấp độ. Cả hai mối đe dọa cùng các cám dỗ đã được đưa ra nhằm ép tôi viết bảo chứng thư. Tôi đã từ chối, vì vậy hiệu trưởng đã gây áp lực lên chồng của tôi. Khi chở về nhà, chồng tôi đã tát và đuổi tôi. Tôi biết tất cả đều chỉ là khảo nghiệm bởi vì Pháp đã bắt rễ sâu vào trong trái tim tôi.

Lãnh đạo nhà trường đã cố dùng một cách tiếp cận khác khi họ thấy rằng tôi không lay chuyển: “Nếu chị từ chối viết bảo chứng thư thì cũng được. Tuy nhiên, chị có thể chỉ cần luyện công ở nhà không?” Tôi đã nói: “Không, tôi không thể.” Sau đó, họ nói: “Chị có thể luyện công ở bên ngoài, nhưng chị không thể treo các biểu ngữ nữa.” Tôi đã đáp: “Tôi vẫn sẽ [treo các biểu ngữ].”

Vào tháng 06 năm 1999, một nhóm các học viên sau khi đến Thiên Tân và Bắc Kinh để kháng cáo một lần nữa, tôi cũng là một trong số đó. Tình hình đã trở nên thật căng thẳng, và ngày một ít người hơn đến điểm luyện công để học Pháp. Tôi cảm thấy mình có một trách nhiệm lớn hơn ở đó. Hàng ngày, tôi đã cố gắng để có mặt ở đó sớm và là người cuối cùng rời đi. Cảnh sát đã đến điểm học Pháp của chúng tôi. Chúng tôi đã học Pháp như bình thường và nói chuyện về những người đã được chữa khỏi bệnh một cách kỳ diệu cũng như những lợi ích có được từ việc tu luyện Đại Pháp cùng với các ví dụ về việc Đại Pháp đã dạy người ta trở thành một người tốt.

Mỗi ngày trôi qua, bầu không khí lại trở nên căng thẳng hơn. Vào đêm ngày 19 tháng 07, mọi người đều chờ bên ngoài nhà của một cặp vợ chồng. Cặp vợ chồng này đã được triệu tập đến đồn cảnh sát để thẩm vấn. Cuối cùng, một nhân viên cảnh sát từ đồn đã đến và mở cửa cho chúng tôi. Cặp vợ chồng đó đã đưa chìa khóa cho cảnh sát và nói rằng mọi người đang chờ ở nhà của họ để được học Pháp. Bất cứ khi nào tôi nhớ đến điều này, tôi lại cảm thấy như muốn khóc. Áp lực lên cặp vợ chồng đó càng lớn hơn thì ý thức trách nhiệm [của họ] cũng lớn mạnh hơn.

Sáng hôm sau là ngày 20 tháng 07, và ĐCSTQ chính thức bắt đầu cuộc đàn áp. Cảnh sát đã đến điểm luyện công của chúng tôi giật đi các biểu ngữ của chúng tôi. Nhiều phụ đạo viên đã bị bắt một cách bất hợp pháp và bị đưa đến các trại giam, các cuốn sách Đại Pháp của chúng tôi đã bị tịch thu. Tôi đã bị bối rối. Tôi trở về nhà và quỳ trên sàn nhà, cầu xin Sư phụ khai sáng cho tôi. Tôi nghĩ: “Nếu chúng tôi bị giam giữ và các cuốn sách Đại Pháp của chúng tôi bị tịch thu, chúng tôi sẽ không thể luyện công và học Pháp. Làm thế nào chúng tôi có thể tu luyện được nữa đây?” Tôi đã không thể hiểu được tại sao điều này lại xảy ra. Thời tiết rất nóng, và tôi đã đổ mồ hôi nhiều đến mức mà các viên gạch lát dưới sàn nhà chỗ tôi quỳ đều bị ướt cả.

Đây là lần đầu tiên tôi đã không biết phải làm gì cả. Vào thời điểm đó, tôi cũng đã có tâm sợ hãi. Tôi giao nộp cho chồng tôi một cuốn sách Đại Pháp bị xé làm đôi. Tôi thậm chí đã đi đến trung tâm giam giữ để cố thuyết phục chị gái tôi ngừng học Pháp, luyện công, và tu luyện. Bất cứ khi nào nhớ lại điều này, tôi đều cảm thấy thật vô cùng xấu hổ. Một tháng sau tôi nhận ra rằng tôi đã sai lầm và trở nên quyết tâm tu luyện hơn.

3. Từ tu luyện cá nhân chuyển sang tu luyện Chính Pháp

Trong năm 1999, các nhóm các học viên từ khắp nơi trong nước đều đến Bắc Kinh để duy hộ Pháp. Tôi hiểu rằng đến Bắc Kinh để bênh vực cho Pháp Luân Đại Pháp là trách nhiệm của chúng tôi. Tôi cũng muốn đi. Nhưng tâm sợ hãi của tôi là rất mạnh mẽ, và tôi đã bị tỉnh giấc vào lúc nửa đêm và không thể ngủ tiếp được nữa. Tôi nghĩ về đứa con của tôi, công việc của tôi, gia đình tôi và nghĩ về việc tôi sẽ mất tất cả mọi thứ. Nước da của tôi xám lại và tôi đã không thể ăn. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy có một ý thức trách nhiệm, vì thế bất chấp việc tôi đã lo sợ đến đâu, tôi cũng không bao giờ nên từ bỏ mong muốn đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện.

Cuối cùng, tôi đã đặt Pháp lên trên hết thảy. Tôi không ngừng tự vấn bản thân, liệu tôi có thể phóng hạ sinh tử vì Pháp không? Có, tôi có thể. Lúc đầu, một số học viên đã bàn bạc để đi cùng với nhau. Tuy nhiên, khi đến lúc đi, thì không thấy có ai nữa cả. Tôi đã quyết định đi một mình.

Trong lúc gói ghém đồ đạc và chuẩn bị đi, tôi đã trở nên rất thản nhiên – như là tôi đi thăm người thân vậy. Chắc hẳn là Sư phụ sẽ có thể nhìn thấy quyết tâm của tôi và đã gia trì cho tôi, nếu không tôi sẽ không thể thản nhiên đến như vậy. “Tu tại tự kỉ, công tại Sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân) Tôi đã có thể ngộ sâu sắc hơn về lời giảng này – Trên bề mặt, có vẻ như tôi đã làm một điều gì đó cho Đại Pháp, nhưng thực tế, chính Sư phụ đã giúp tôi.

Vào năm 2000, tôi cùng nhiều học viên khác đã bị bắt giữ vào trong một trung tâm giam giữ. Tôi là người duy nhất không được đưa cho thẻ bắt giữ. Tôi đã không ngộ ra từ Pháp rằng tôi không nên có mặt ở đó và chỉ nên làm theo sự an bài của Sư phụ. Thay vào đó, tôi đã có suy nghĩ ích kỷ rằng tôi là người may mắn và có lẽ điều này chẳng làm được gì tôi cả. Khi các học viên khác phản đối cuộc đàn áp và chứng thực Pháp, tôi đã không hề nói ra và tà ác đã thấy được tâm ích kỷ này của tôi.

Một hôm, khi các học viên đang ngồi lại với nhau để giao lưu, một lính canh đã liếc mắt nhìn và hầm hè với tôi: “Cô đang giống như đặc vụ lớn trong khi họ xúm lại quanh cô để nghe chuyện thì cô lại chờ đợi tôi “sắp đặt mọi thứ” cho cô vậy.” Tôi đã run sợ khi nghe thấy được điều này. Tuy nhiên, tôi đã bình tĩnh lại và hướng nội. Tôi chợt hiểu ra rằng tôi đang tự bảo vệ chính mình chứ không phải là Pháp. Điều này thật là rất ích kỷ và tôi phải loại bỏ nó.

Sau đó, tôi là người đầu tiên phản đối cuộc đàn áp và chứng thực Pháp. Vào lúc đó, tôi không biết làm thế nào để phủ định sự bức hại, nhưng tôi biết rằng sợ bị bức hại cũng là một chấp trước. Tôi đã làm mọi thứ ngược lại và không còn quan tâm đến việc tôi bị cầm tù hay không.

Có ba buồng giam nữ, và đã có tới hơn 30 học viên chúng tôi bị giam ở đó. Chúng tôi đã giao lưu và học hỏi lẫn nhau. Hàng ngày đều phối hợp chỉnh thể phản bức hại bằng cách cùng nhau hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp thiên cổ kỳ oan!” Điều này có tác dụng chấn nhiếp tà ác to lớn.

Tôi cùng một học viên khác đã bị coi là những người cầm đầu. Chúng tôi đã bị tách ra và gửi đến một trung tâm giam giữ khác. Vẫn như thường lệ, hàng ngày chúng tôi vẫn hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp thiên cổ kỳ oan!” cùng những thông điệp giảng chân tướng khác.

Cuộc đàn áp là khốc liệt nhất vào cuối năm 2000, những hoạt động của chúng tôi thực sự khiến chính quyền phải bối rối. Các lính canh mang theo còng tay, cùm chân, dùi cui điện và chạy tới chỗ chúng tôi để đe dọa và khiến chúng tôi phải sợ. Đôi khi, họ sẽ cùm chân chúng tôi lại và kéo chúng tôi ra ngoài để tra tấn. Ngày hôm sau, tôi đã mắc tâm sợ hãi khi tôi muốn hô lên nhưng lại nghĩ rằng nếu các học viên khác trong khu nhà giam cùng hô lên với tôi, thì tình hình sẽ khác.

Vì chấp trước này của tôi, các lính canh đã tách riêng tôi ra để trừng phạt tôi. Tôi đã hướng nội và ngay lập tức nhận ra rằng mình có tâm ỷ lại vào người khác và nghĩ rằng việc hô lớn này chỉ mạnh khi nhiều học viên cùng nhau thực hiện nó. Ngày thứ ba khi tôi muốn hô lớn lên, tôi lại có tâm sợ hãi. Tôi biết rằng tôi cần phải loại bỏ tâm chấp trước này. Nên khi đứng ở cửa khu nhà giam để nói rõ chân tướng, các tù nhân nam trong khu nhà giam đã chỉ trích tôi. Họ đã từng coi việc tôi giảng chân tướng là thứ để họ giải trí. Nhưng sao lúc này họ lại chỉ trích tôi?

Tôi chợt hiểu ra rằng tôi đã không làm điều này vì mục đích chứng thực Pháp hay là để cứu người, mà là vì để cố loại bỏ đi tâm sợ hãi của mình. Nếu không hướng nội, tôi sẽ không thể tìm ra được điều này. Khi minh xác được nó, tôi đã bị sốc. Cùng làm một việc, nhưng nếu một bên là vì bản thân mình, một bên là vì chứng thực Đại Pháp, thì kết quả hoàn toàn khác.

Sau đó, tôi chú trọng đến từng ý từng niệm của mình, duy hộ Đai Pháp chứ không phải là duy hộ bản thân. Tôi hiểu được rằng tôi cần cứu cả các lính canh. Vào ngày đầu tiên ở trong tù, lính canh đã bắt chúng tôi đứng dựa lưng vào tường. Tôi nghĩ: “Mình đại diện cho hình ảnh của Đại Pháp. Vì mình chẳng phạm bất kỳ luật nào cả, nên mình không thể cùng giống như họ được.” Tiếp theo, lính canh đã lệnh cho chúng tôi phải ghi nhớ các nội quy của nhà tù. Những nội quy là để dành cho các tù nhân. Nếu tôi nhớ chúng, chẳng phải là tôi sẽ thừa nhận rằng mình đã làm gì đó sai hay sao, vì thế tôi đã không thèm ghi nhớ các nội quy này. Khi lính canh đề nghị chúng tôi phải hô to “Báo cáo” mỗi lúc ra hay vào, tôi nghĩ mình không nên làm điều đó vì mình đâu phải là một tù nhân. Lính canh muốn chúng tôi làm việc, chụp ảnh chúng tôi, và muốn chúng tôi phải đứng dậy khi có đội trưởng bước vào. Tôi đều từ chối.

Các tù nhân được giao nhiệm vụ theo dõi và tra tấn các học viên nói: “Cô nói cô là một giáo viên, nhưng cô không hề hành xử theo đúng cách. Nếu một vị khách đến nhà cô, cô không đứng lên sao?” Tôi đã nói: “Khi tôi đến phòng của đội trưởng, tại sao cô ấy lại không đứng lên nhỉ? ” Các tù nhân đã không nói được lời nào cả.

Chúng ta nên hành xử dựa trên Pháp và đừng nghĩ về bản thân mình. Nếu xuất phát điểm của bạn hoàn toàn là duy hộ Pháp và chứng thực Pháp, thì không ai dám động tới bạn cả. Nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng chỉ khi phóng hạ sinh tử thì bạn mới có thể làm được, mới thấy được “liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”. Những điều dường như không thể sẽ là có thể khi cơ điểm của bạn là duy hộ Pháp và chứng thực Pháp. Không chỉ sẽ không có một ai dám động chạm tới bạn, mà hoàn toàn là bội phục bạn.

Có một lần gia đình tôi đã đến thăm tôi. Tôi đã không được gặp họ trong một năm, và tôi vô cùng nhớ họ. Cựu thế lực nghĩ rằng chúng sẽ có thể khai thác được những cảm xúc của tôi. Viên đội trưởng nói rằng nếu tôi hét lên hai từ “Báo cáo” tôi sẽ được phép gặp họ. Tôi từ chối và viên đội trưởng lại nói: “Gia đình của cô đang đóng băng ngoài kia kìa. Đã 4 giờ 00 giờ chiều rồi, và trời sẽ nhanh tối thôi. Được thôi, cứ để họ đóng băng ở bên ngoài kia đi nếu cô từ chối báo cáo và không quan tâm gì đến việc gặp họ.”

Một vài người đã đến để cố thuyết phục tôi, nói rằng: “Chẳng phải nó chỉ có một từ thôi sao? Có gì đâu. Chỉ là nói to lên một từ “Báo cáo” thôi mà.” Tôi đã tự khép mình lại và điều chỉnh bản thân mình. Tôi đã hướng nội để xem có bất kỳ chấp trước nào không. Không, tôi thực sự không có. Mong muốn duy nhất của tôi là duy hộ và chứng thực Pháp. Tôi đã bình tĩnh lại. Tôi biết tôi sẽ được gặp họ khi tôi được thả ra.

Sau khoảng nửa giờ đồng hồ, viên đội trưởng đã nói: “Đi đi, đi mà gặp họ đi.”

Sau đó, tôi không bao giờ phải hô to lên từ “Báo cáo” nữa, không bao giờ bị buộc phải đứng dậy, không bao giờ bị chụp hình, và không bao giờ phải ghi nhớ các nội quy của nhà tù cả. Tôi đã không làm việc, và nếu tôi có cọ nhà vệ sinh, thì đó là bởi vì tôi muốn ra ngoài để liên lạc với các học viên khác.

Chỉ cần chúng ta dựa trên Pháp, thì đều là Sư phụ làm, bản thân chúng ta không làm được gì cả, tôi đã thể hội sâu sắc điều này. Mặc dù trên bề mặt, những người khác biểu hiện là chỉ trích bạn, nhưng họ thực sự bội phục bạn. Cũng có rất nhiều phương diện tôi đã không làm được tốt, nhưng Sư phụ đều thấy nhân tâm của chúng ta, thấy được chúng ta động niệm gì. Chúng ta ngộ được bao nhiêu thì nên làm tốt bấy nhiêu.

4. Hướng nội là Pháp bảo

Tôi đối với Pháp rất kiên định, cũng minh bạch các Pháp lý, tuy nhiên, những người được gọi là đã “giác ngộ” đi trên con đường tà ác vẫn được gửi đến để “chuyển hóa” tôi. Họ đã không thể dùng việc xuyên tạc các Pháp lý của Đại Pháp để khiến tôi lay động, nhưng tại sao họ lại vẫn còn ở đây?

Tôi đã hướng nội và thấy rằng tôi đã mắc tâm tranh đấu rất mạnh mẽ và nó đã kiểm soát tôi. Tôi thực sự không thể chịu đựng được, đặc biệt là khi họ dám đoạn chương thủ nghĩa những lời của Sư phụ và xuyên tạc theo nhiều cách. Chúng tôi đã tranh cãi, rồi người thi hành công vụ đã đến và nói: “Hạ giọng của cô xuống.” Tôi nhận ra rằng tôi đang nói chuyện một cách to tiếng, tôi đã bị kích động, và hình tượng bất hảo.

cựu thế lực đã lợi dụng tâm tranh đấu này của tôi để khiến những cộng tác viên đặc biệt nói những điều vu khống Sư phụ và Đại Pháp. Một lần nữa, tôi lên tiếng rồi người thi hành công vụ ở bên ngoài nghe được, đã đẩy cánh cửa mở vào, và nói: “Hạ giọng của cô xuống.” Điều này diễn ra trong vài ngày và sau đó đột nhiên tôi hiểu rằng mình cần phải tu luyện bản thân mình, nếu không, mình không những sẽ không thể chứng thực được Pháp, mà mình sẽ còn bôi nhọ thanh danh của Đại Pháp.

Tôi đã cam đoan với Sư phụ rằng, cho dù họ có nói gì đi nữa, tôi sẽ không tranh luận nữa. Cựu thế lực đã thấy được điều này, tuy nhiên chúng vẫn không bỏ cuộc và đã cố làm mọi thứ để khơi dậy tâm tranh đấu của tôi. Chúng đã lệnh cho tôi phải nói chuyện khi tôi im lặng, và khi tôi nói tới những điểm quan trọng thì chúng đã cắt lời tôi đi. Tôi tập trung vào việc điều chỉnh lại bản thân mình. Cựu thế lực nhận thấy rằng các việc chúng làm không có tác dụng, do đó, chúng đã bắt đầu nhục mạ tôi. Tôi đã để một nụ cười trên khuôn mặt mình khi nghe những lời họ nói và nhắc nhở bản thân mình rằng sẽ không nói lại. Cuối cùng tôi đã chiến thắng được chính mình, và cựu thế lực đã phải rút lui.

Sau đó, họ đã ngừng việc cố “chuyển hóa” tôi. Thời điểm này, thực sự tôi đã đề cao. Tôi ngộ ra sâu sắc rằng việc tu luyện bản thân, hướng nội tìm là chìa khóa để đề cao tầng và giải quyết các vấn đề. Sư phụ đã giảng:

“Trước đây tôi đã giảng, tôi nói rằng trên thực tế hết thảy những gì phát sinh tại xã hội người thường, hiện nay, đều là do tâm các đệ tử Đại Pháp tạo thành. Tuy rằng có sự tồn tại của cựu thế lực, nhưng chư vị không có cái tâm ấy, thì chúng cũng không có chiêu [nào cả].”(Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc [2002])

Vì vậy, khi gặp phải bất kể vấn đề, tôi biết rằng mình cần phải hướng nội và không thể để giả tướng, nhân tình làm dao động. Đó là những nhân tố tà ác đang thao túng con người thế gian kích động nhân tâm của chúng ta. Bởi tôi không hề thù ghét các quản giáo, các phạm nhân hay cả những người được gọi là “đã giác ngộ” đang đi con đường tà ác cả, họ đã không còn làm phiền tôi nữa.

5. Tín Sư tín Pháp

Nhiều học viên đã không thể buông bỏ được cái tình của họ đối với gia đình và sơ hở này đã bị khai thác. Họ đã bị “chuyển hóa”, và một số thậm chí được gọi là “đã giác ngộ” đang đi theo con đường tà ác. Tôi cảm thấy thật tồi tệ cho họ. Tôi cũng đã tìm trong bản thân mình và thấy rằng tôi cũng có chấp trước vào tình cảm thân quyến. Tôi đã lo sợ rằng sẽ không có ai chăm sóc cho đứa con gái của tôi cả, và cũng lo sợ rằng mẹ tôi sẽ lo lắng cho tôi. Cựu thế lực đã thấy được rất rõ tất cả các chấp trước này của tôi.

Em trai của tôi đến thăm tôi, và điều đầu tiên mà cậu ấy nói đó là: “Chẳng có ai chăm sóc cho con gái của chị cả. Nó ăn mặc như người ăn xin vậy.” Mắt tôi đẫm lệ và tôi đã rất buồn khi tôi trở lại khu nhà giam. Vài giờ sau đó tôi đã nhận ra: “Tệ quá. Mình đã bị rơi vào một cái bẫy. Mình không thể để tâm người thường dấy động.” Sư phụ đã giảng:

“Một vị Phật chuyển tay một cái, thì bệnh của toàn nhân loại sẽ không còn; điều này đảm bảo là làm được.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã nghĩ: “Sư phụ sẽ biết rằng mình có một đứa con nhỏ và một bà mẹ già. Con gái mình sẽ ổn thôi và mẹ của mình sẽ không nhớ mình đâu.” Khi tâm tôi đặt trên Pháp, ngay lập tức, tôi đã bình tĩnh trở lại ngay.

Trong suốt lần thăm tiếp theo, con gái của tôi đã đến. Cô bé mặc quần áo mới từ đầu đến chân – cô bé thậm chí còn giơ đôi chân của mình lên để khoe cho tôi thấy đôi giày mới.

Tôi đã hiểu – khi tôi thực sự buông bỏ được tâm chấp trước, Sư phụ sẽ cấp cho tôi mọi thứ. Điều này có vẻ không đáng kể gì, nhưng tôi đã đề cao hơn ở phương diện tín Sư tín Pháp. Về sau, khi tôi ra khỏi tù, chị gái của tôi còn nói: “Mẹ có nhớ em đâu mà.” Thêm một lần nữa tôi lại được chứng kiến ​​sự từ bi của Sư phụ, sự siêu thường của Đại Pháp.

Một sự kiện khác đã khiến tôi bị chấn động mạnh mẽ. Vào lúc tôi sắp được thả ra, tâm của tôi thật bình thản. Tôi không có cảm giác hạnh phúc vì được tự do và có thể gặp gia đình của mình. Ngày tôi được thả ra, chồng của tôi nói rằng anh muốn ly hôn với tôi và đã bán nhà. Tôi cũng đã không bị động tâm. Suy nghĩ duy nhất của tôi là khi về nhà được học Pháp và luyện công.

Trạng thái của tôi là rất tốt. Sau này tôi mới biết rằng các học viên ở bên ngoài đã phát chính niệm gia trì cho tôi.

Một vài tháng sau đó, chúng tôi thực sự đã ly dị, và điều này đã làm tâm tôi bị lay động. Tôi có thể cho đi tất cả mọi thứ mà không muốn bất cứ điều gì, nhưng tôi không thể buông bỏ được cô con gái của mình bởi vì cô bé đã vì Pháp mà đến. Tuy nhiên, chồng tôi đã từ chối để cho cô bé ở với tôi. Tôi nên làm gì đây? Tôi không biết. Tôi đã quyết tâm từ bỏ trong vòng tay từ bi của Sư phụ và Ngài sẽ an bài mọi thứ được tốt nhất. Kết quả là, tôi đã để con gái tôi ở với chồng của tôi và không còn nghĩ về nó nữa. Tôi cũng không cảm thấy buồn nữa, bởi vì tôi tin rằng bất cứ điều gì, Sư phụ đều sẽ an bài tốt nhất.

Tôi thực sự đã giao cấp tất cả mọi thứ cho Sư phụ và không hề còn chấp trước vào con gái mình nữa. Sư phụ đã bắt đầu chăm sóc cho cô bé. Cô bé không buồn vì không thể gặp tôi. Nó tỏ ra bình thản và vững vàng, tích cực và lạc quan. Vào kỳ nghỉ đông, cô bé đã đến nhà mẹ tôi để ở, cô đã học Pháp và luyện các bài công pháp khi tôi gợi ý. Cô bé đã học thuộc Hồng Ngâm cũng như các bài giảng gần đây của Sư phụ.

Con gái tôi đi học tại ngôi trường nơi tôi đã từng dạy trước đây và tôi biết các giáo viên ở đó. Trong đợt họp phụ huynh học sinh, tôi đã nói với cô giáo [của cháu] rằng nếu con tôi có vấn đề gì, thì phải cho tôi biết. Cô ấy nghĩ một lúc rồi sau đó nói: “Trong tất cả mọi việc, con gái của cô đều hành xử rất tốt. Cô bé thực sự là một đứa trẻ ngoan đấy.” Một lần nữa, tôi đã được chứng kiến ​​uy lực của Đại Pháp. Rõ ràng rằng Sư phụ đang chăm sóc cho cháu – Vậy tôi còn lo gì chứ?

Trong suốt các kỳ nghỉ hè và đông, các bậc phụ huynh sẽ phải đăng ký các lớp học cho con em mình. Tôi đã bảo con gái tôi: “Con phải tín Sư tín Pháp. Không có gì mà con tham gia vào lại có thể sánh được với việc học Pháp.” Bởi vì tôi đã không bị chấp trước vào những bằng cấp thành quả học tập của con gái tôi, chúng luôn rất ổn định. Cô bé đã làm tốt hơn cả bản thân mong đợi và được nhận vào học tại một trường trung học trọng điểm. Rồi về sau, lại một lần nữa, cô bé cũng đã đỗ vào được một trường đại học xuất sắc. [Về việc học tập của cháu], tôi chưa bao giờ phải lo lắng cũng như không hề phải tiêu tốn một xu nào cả.

6. Buông bỏ tự ngã

Vào cuối năm 2003, tôi đã được thả ra khỏi trung tâm giam giữ và ngay lập tức bắt đầu học Pháp. Tôi đã nhanh chóng liên lạc với các đồng tu và tích cực đóng góp sức mình, do đó tôi đã có uy tín nhất định trong các học viên. Bất cứ khi nào có buổi thảo luận, họ đều sẵn sàng cho tôi phát biểu. Vì được tán dương, nên một cách vô thức, tôi đã tự nâng bản thân mình lên. Điều này thực sự rất là nguy hiểm, nhưng tôi đã không nhận ra nó.

Khi có một chấp trước nào đó, cựu thế lực sẽ khai thác ngay. Đã xuất hiện một khoảng giãn cách giữa tôi và một điều phối viên. Trên bề mặt, dường như anh ấy đã đặc biệt để ý đến các vấn đề của tôi, cho rằng bất cứ những gì tôi nói hoặc làm đều sai cả. Tôi tuy không xuất ra biểu hiện bất mãn, nhưng ý kiến ​​của tôi lại khác với anh. Tôi bắt đầu hướng ngoại. Cựu thế lực đã bắt đầu nới rộng khoảng giãn cách này.

Thái độ của học viên này đối với tôi thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn và rất khó hợp tác. Tôi đã không hướng nội. Bởi vì tôi biết rằng tôi nên tu khẩu, tôi đã không nói với những người khác về việc tôi đã không hài lòng anh ấy. Tuy nhiên, tôi không thể buông bỏ nó, tôi vẫn luôn nhớ tới cách mà anh đã đối xử với tôi không công bằng. Tôi nghĩ rằng mình đã không sai, và càng nghĩ về nó, tôi lại càng bực tức hơn.

Khi tôi không hướng nội, cựu thế lực đã càng cho tôi thấy điểm yếu và thiếu sót của học viên đó. Các học viên khác đều có những ý kiến ​​tiêu cực về anh ấy, và điều này lại càng gây khó khăn để cho tôi có thể hướng nội hơn. “Hãy xem, những người khác cũng có thành kiến về anh ấy. Điều này cho thấy rằng anh ấy đã sai mà không phải là mình.”

Tôi bắt đầu nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề khi chiếc lốp xe máy của tôi bị thủng. Tôi tiếp tục rơi rớt, chân của tôi trượt cả xuống khi phát chính niệm. Cuối cùng tôi đã nhận được một điểm hóa. Tôi không được làm cho Sư phụ phải lo lắng. Vào lúc đó, Tuần báo Minh Huệ đã xuất bản các bài viết liên quan đến việc cựu thế lực đã khai thác những sơ hở của của chúng ta và bức hại các học viên. Các điểm sản xuất tài liệu đã bị phá hủy vì đã có các khoảng giãn cách giữa các học viên.

Tôi đã nói với Sư phụ trong khi phát chính niệm định kỳ mỗi giờ: “Vì lợi ích của Đại Pháp và sự phối hợp chỉnh thể chung của chúng con, con có thể chịu đựng được tất cả những khó khăn và bất cứ điều gì. Con phải phối hợp tốt với anh ấy.” Tôi đã khóc khi nói ra điều này. Sư phụ đã thấy được tâm của tôi, dám chịu trách nhiệm trước Đại Pháp. Tôi hiểu rằng: “Đừng luôn nghĩ rằng tất cả mọi người đều vui vẻ với bạn và rằng các học viên mới và cũ đều phối hợp được khá tốt với bạn. Đây thực sự không phải là trường hợp ấy. Đó là bởi vì những học viên đó đã tôn trọng những gì mà bạn sẵn lòng hợp tác với họ. Khi gặp phải một ai đó luôn nhìn vào điểm yếu của bạn và không lắng nghe ý kiến của bạn, thì bạn sẽ không thể chịu đựng được. Đó không phải là tâm cầu danh hay sao? Bạn chỉ muốn nghe bất cứ điều gì phù hợp với bạn.” Khi tôi nhận ra được điều này, toàn bộ cơ thể của tôi đã cảm thấy thật thoải mái. Sư phụ đã bỏ đi những vật chất xấu cho tôi.

Một vài ngày sau, tôi gặp lại học viên ấy, anh đã mỉm cười với tôi khi anh đi ngang qua tôi. Anh ấy đã tỏ ra rất thân mật.

Chúng tôi đã vấp ngã và đã được khai sáng. Mỗi khi chúng ta gặp vấn đề,nếu chúng ta hướng nội, bất cứ khảo nghiệm nào chúng ta cũng đều sẽ có thể vượt qua được.

Khi tôi phơi bày chấp trước của mình vào trải nghiệm cá nhân và tự ngã trong nhóm chia sẻ của chúng tôi, các học viên mà tôi đã có mâu thuẫn đã rất xúc động và nói: “Tôi không biết rằng tôi đã làm cảm xúc của chị bị tổn thương.” Tôi nói: “Đó thực sự không phải là lỗi của các bạn. Đó là vì tôi đã quá chấp trước vào tự ngã, do đó cựu thế lực đã muốn gây ra các mối bất hòa và chia rẽ chúng ta.”

Anh ấy (học viên điều phối) đã rất xúc động và tâm tính của anh cũng đã được đề cao. Kể từ đó, đã không còn có rào cản nào giữa chúng tôi nữa và chúng tôi đã hợp tác tốt được với nhau. Đây là một bài học sâu sắc. Giờ đây, bất cứ khi nào tôi có mâu thuẫn với các học viên khác hoặc tôi để tâm vào những thiếu sót của các học viên khác, tôi đều có thể chỉ nó ra, bởi vì vấn đề là nằm ở chính tôi.

7. Những gì Đại Pháp cần là lựa chọn của tôi

Bất kỳ ai chân tu Đại Pháp sẽ tận dụng sở trường sở học của họ để chứng thực Pháp và làm những gì mà họ được đề nghị làm. Vào cuối năm 2003, lúc ra khỏi trung tâm giam giữ, tôi đã gặp các học viên đang phát tài liệu giảng chân tướng, [các tài liệu này] được gửi từ một ngôi làng khác sang điểm học Pháp của chúng tôi. Họ đã đề nghị tôi đảm nhận việc phân phối tài liệu.

Tôi đã có vài việc để tham gia và tôi đã đến nhà của một học viên trong thành phố. Tôi thấy rằng cô ấy có một chiếc máy phô-tô nhỏ. Các học viên nói rằng nó rất dễ sử dụng. Tôi đã nhờ cô ấy mua giúp một chiếc vì có thể 10 người trong nhóm học Pháp của chúng tôi sẽ sử dụng nó. Điều này cũng sẽ làm giảm gánh nặng cho các học viên tại địa điểm sản xuất tài liệu. Sau khi tôi mang chiếc máy phô-tô về nhà, tôi đã đi đến gặp một học viên ở điểm sản xuất tài liệu để học hỏi cách sử dụng nó. Cô cũng đã có một chiếc máy phô-tô nhỏ. Cô ấy nói rằng mỗi tuần họ in được khoảng 100 bản tuần báo. Tôi đã cảm thấy thật xấu hổ và nói: “Tôi thực sự không biết rằng chiếc máy phô-tô nhỏ này mà đã phục vụ cho cả một khu vực rộng lớn thế. Từ nay trở đi, tôi sẽ đảm nhận một nửa số lượng in ấn.” Tôi đã làm việc suốt đêm hôm đó sau khi trở về nhà.

Sau đó, các học viên cũng đã bảo tôi học cách sử dụng máy tính. Trước đây, tôi mới chỉ được nhìn thấy loại máy tính để bàn và máy in cỡ lớn và tôi không muốn làm điều đó, bởi vì tôi e rằng sẽ khó để có thể ẩn chúng đi tránh cho người nhà tôi biết. Sau vài ngày trôi qua, tôi đã có một cơ hội đến nhà một học viên cách đó vài dặm.

Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy một máy tính xách tay và một máy in nhỏ. Các học viên đang ngồi trên giường, làm tài liệu. Tôi ngay lập tức nói: “Hãy giúp tôi mua một cái.” Người học viên ấy đã nói: “Lấy cái này đi, nó đã được chuẩn bị để cho chị đấy.”  Ngay vào lúc đó, tôi ngộ ra rằng chính Sư phụ đã an bài mọi thứ. Sư phụ biết về những lo lắng của tôi, vì vậy Ngài đã cho tôi được tận mắt nhìn thấy nó. Do đó, tôi đã ở lại điểm sản xuất tài liệu đó ba ngày đêm để học cách in, truy cập Internet, tải tài liệu về, học cách gõ chữ, và cách chỉnh sửa.

Tại thời điểm đó, tôi chỉ biết cách sử dụng điện thoại ở nhà mình để truy cập internet, nhưng lại gặp vấn đề về việc bảo mật thông tin. Tuy nhiên, tôi đã không có sự lựa chọn nào khác. Sau khi tải các tài liệu về, tôi đã chuyển chúng vào một đĩa CD và đưa cho các học viên dùng máy tính để in. Tôi cũng đã phải in một vài bản để đưa cho những học viên dùng máy phô-tô sao chụp lại.

Ngoài việc tải các tài liệu giảng chân tướng, tôi cũng đã tải về và lưu lại nhiều loại tài liệu giảng chân tướng từ các trang web khác nhau. Một học viên nói rằng anh trai của cô sống ở xa đã bị bắt, bị đưa tới đồn cảnh sát địa phương, và bị giam trong một trung tâm giam giữ. Tôi đã viết lại những thông tin và địa chỉ chi tiết. Suốt đêm đó, tôi đã biên soạn ba lá thư giảng chân tướng khác nhau hướng vào những người tham gia bức hại người anh trai này của cô ấy và có kèm thêm các hình ảnh. Tôi đã gửi thư cho ủy ban xã, đồn cảnh sát, và trung tâm giam giữ.

Vài ngày sau đó, anh trai của người học viên đó đã được thả ra và thậm chí anh còn gọi điện cho tôi, nói rằng khu vực địa phương của họ đã nhận được thư giảng chân tướng từ xa và điều này đã gây sốc rất lớn cho họ. Tôi ngộ ra rằng điều này là do Sư phụ đã khích lệ để tôi thêm tự tin. Tôi đã bắt đầu tải các bài báo hàng ngày của Minh Huệ và đọc tin tức của các học viên bị bắt và bị bức hại.

Chỉ trong một thời gian ngắn, tôi đã có thể chỉnh sửa các lá thư và gửi email cho những người tham gia vào cuộc bức hại. Nếu có địa chỉ nơi cư trú của học viên bị bức hại, tôi cũng sẽ gửi một bức thư tới cho gia đình [của học viên] để động viên họ. Các bức thư giảng chân tướng được gửi đi nhiều tỉnh, khu vực và thành phố trên cả nước .

Có một trại lao động nằm cách chỗ tôi khoảng mười hai dặm, và tình hình bức hại ở đó rất nghiêm trọng. Rất nhiều người trong số các viên chức của trại sống trong vùng của chúng tôi. Ý thức sâu sắc về trách nhiệm to lớn của chúng tôi, sau khi thảo luận, chúng tôi đã thu thập thông tin của những kẻ bắt bớ và biên soạn các bức thư giảng chân tướng khác nhau để gửi đến vợ, con gái, người thân, đồng nghiệp, các đơn vị mà họ đang [công tác] ở đó, cũng như gửi tới cho cả các nhân viên của họ. Chúng tôi thậm chí còn gửi những bức thư đó cho chính quyền và đồn cảnh sát ở địa phương, và điều này đã làm giảm đáng kể sự tự phụ của họ. Một số đã chuyển công tác, và một số thì nói với chúng tôi rằng họ vô can.

Một cán bộ trong đồn cảnh sát địa phương của chúng tôi rất xấu. Sau khi ông bắt giữ một học viên, ông đã cố để tống tiền anh. Khi việc tống tiền thất bại, ông đã giam anh vào trung tâm giam giữ.

Chúng tôi đã phối hợp với nhau, làm biểu ngữ suốt đêm và dán chúng trên tất cả các cột điện trong nhiều ngôi làng. Chúng tôi thậm chí còn dán chúng lên tất cả các đồn cảnh sát ở các huyện và thị trấn, cả ở miền quê nhà của người cán bộ đó, và cả ở nhà mới của anh ấy ở một huyện nhỏ. Kết quả là, anh ấy đã bị chuyển ra khỏi ngành ngay lập tức. Về sau, không còn có ai ở đồn cảnh sát đó còn bắt bớ các học viên nữa.

Sau đó chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi nên để cho những người dân ở địa phương biết về những người này. Không chỉ những học viên bị bức hại nghiêm trọng cần phải phơi bày tà ác, mà tất cả các học viên đã phải chịu bức hại – chẳng hạn như bị sức ép phải viết bản cam kết bất tu luyện hay bị giam giữ vào những ngày nhạy cảm hoặc buộc phải nộp đệm ngồi thiền – tất cả đều là các hình thức bức hại.

Những người có nhiều điều để viết, nên viết nhiều hơn nữa, và những người có ít điều để viết hơn, thì có thể viết ít hơn. Tất cả mọi người cần phải viết ra những kinh nghiệm của mình, và những ai không biết viết như thế nào nên tìm một người nào đó để có thể giúp đỡ mình viết. Sau khi chia sẻ, các học viên đều hiểu ra rằng khi tất cả chúng tôi viết về những kinh nghiệm của mình, chúng tôi sẽ đề cao, tà ác trong các không gian khác sẽ bị giải thể, và hoàn cảnh sẽ cải biến.

Sáu tháng trước đây, giá thẻ điện thoại đã tăng lên. Đều có sẵn các loại thẻ với các mệnh giá khác nhau. Thẻ đúng loại sẽ có thể tiết kiệm được ít nhất hai hoặc nhiều lần tiền hơn. Không có gì là ngẫu nhiên cả. Do đó, tôi đã quyết định tự mình đi mua thẻ.

Tôi không biết được nơi mua thẻ, nhưng có người đã bảo tôi tuyến xe buýt mà tôi nên đi. Điều này chẳng có gì khó. Sau một vài lần, tôi thấy rằng, so với những người khác, tôi đã mua được thẻ rẻ hơn, do đó tâm hiển thị và quá khích của tôi đã nổi lên. Kết quả là, một loạt chuyện đã xảy ra, chẳng hạn như cấu hình của điện thoại di động và pin không tương thích, tôi đã nạp thẻ, nhưng không thể được. Điều này có nghĩa là tất cả những chiếc thẻ cần phải được đổi lại. Bởi vì những chiếc thẻ đã được phân phối ra, các học viên đã phải đi xe đạp của họ tới nhà của các học viên trong làng để thu lại những chiếc thẻ trong suốt mùa đông, và rồi tôi đã phải mang chúng trở lại thành phố để đổi lại. Đây là một rắc rối lớn nhưng có phải là ngẫu nhiên không?

Khi hướng nội, tôi thấy tâm thuần chính thần thành của mình đã cách xa thời ban đầu. Do có thể mua được một số thứ đồ tiện nghi lại có giá rẻ, tôi đã bắt đầu cấp quần áo và tất cho các học viên. Sau đó, các tâm chấp trước của tôi đã nổi lên và tôi phải cho quần áo vào một cái túi to. Khi các học viên cảm ơn, tôi sẽ cảm thấy thật hãnh diện và hiển thị rằng tôi là người có khả năng. Khi nhận ra được điều này, tất cả mọi thứ lại trở nên suôn sẻ.

Khi nhận ra được tâm hiển thị của mình, tôi đã để ý tới nó, nhưng chấp trước vào lợi của tôi đã bị phơi bày. Các học viên khác đã nhanh chóng lấy những chiếc thẻ mà tôi đã mua, vì vậy tôi đã phải mua thêm. Đôi khi, điều này đã xảy ra nhiều lần. Chi phí đi lại của tôi đến hàng chục nhân dân tệ. Khi tâm tôi bị lay động, tôi đã không thể nhập tĩnh được khi thiền định. Tôi đã bắt đầu xuất định và tự hỏi bản thân: “Các học viên đang hy sinh cả hàng chục nghìn nhân dân tệ và có những người nghèo còn hy sinh đến cả hàng trăm nghìn. Tuy nhiên, mình lại bị lay động khi mới chỉ mất có vài chục ngàn để đi lại, uy đức ở đâu đây?” Khi nghĩ về điều này, tâm của tôi đã bình tĩnh trở lại và ngay lập tức tôi thậm chí còn thấy có một cảm giác thật thần thánh.

8. Viên dung với yêu cầu của Sư phụ

Một điều phối viên không chỉ cần phải có thể chịu đựng được gian khổ và có sự hy sinh, mà còn cần phải có tâm đại nhẫn. Tôi hiểu được các Pháp lý, nhưng khi gặp phải tình huống khảo nghiệm, tôi đã không nhẫn và từ bi. Biểu hiện ra thì tôi có vẻ như là xử sự được tốt, nhưng trong tâm tôi vẫn không thể buông bỏ được. Chẳng phải là tôi đang lừa dối chính bản thân mình hay sao?

Khi một học viên có nhận xét nặng nề về tôi, tôi đã bình thản nghĩ rằng đây là một hảo sự. Dù nó là một hảo sự, nhưng vì do tâm chấp trước còn chưa buông bỏ được của tôi đã khiến cho tôi nhìn vào những thiếu sót của học viên ấy.

Khi thực sự hướng nội, tôi thấy rằng vấn đề cơ bản đó là do tôi đã không thể buông bỏ được tự ngã. Tôi đã tu luyện và tu luyện, nhưng sau một khoảng thời gian, trên bề mặt, các mâu thuẫn vẫn còn tiếp tục xảy ra và thậm chí chúng còn dữ dội hơn trước.

Trong lúc chúng tôi chia sẻ, một vài điều một học viên nói đã giúp ích cho tôi. Đại ý là: “Trong khi chứng thực Pháp, nếu chúng ta có thể chân chính viên dung yêu cầu của Sư phụ, chúng ta sẽ đề cao nhanh chóng và việc tu luyện sẽ thật là dễ dàng.”

Một lần, trong khi đang chia sẻ kinh nghiệm với các điều phối viên đến từ những nơi khác, một điều phối viên đã chỉ trích, cáo buộc, và thậm chí còn làm bẽ mặt chúng tôi. Tôi đã phát ra một chính niệm mạnh mẽ: “Tôi phải viên dung với yêu cầu của Sư phụ. Chúng tôi và các học viên đến từ các nơi khác là một chỉnh thể. Cựu thế lực không thể bức hại các học viên. Học viên này cũng có phương diện đáng lưu tâm. Ông còn các tâm chấp trước chưa buông bỏ được, nhưng cựu thế lực các ngươi không thể gia cường thêm [các tâm chấp trước đó được]. Ta vẫn còn có các tâm chấp trước chưa buông bỏ được, nhưng đó không phải là việc của các ngươi. Chúng ta là một chỉnh thể và chúng ta có Sư phụ quản.”

Bởi vì suy nghĩ này của tôi là hoàn toàn dựa trên Pháp và xuất từ tự kỷ, tôi có thể tự cảm thấy được rằng mình đang hòa tan vào trường năng lượng từ bi và tôi cảm thấy thật thoải mái. Không còn như cảm giác oan tâm thấu cốt mà tôi đã từng trải qua khi còn tu luyện cá nhân nữa. Thay vào đó, tôi cảm thấy tiếc cho ông và e rằng ông ấy sẽ còn nói những điều sai trái và tạo nghiệp, do đó sẽ khiến ông không thể đề cao được.

Tóm lại, hãy vì lợi ích của người khác. Từ khi bắt đầu tu luyện, tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác này trước đây. Cảm thấy như mình vừa tìm thấy được cánh cửa để tu luyện. Do đó, tôi ngộ ra rằng viên dung với yêu cầu của Sư phụ là đại thiện niệm và cũng là phủ định cựu thế lực rồi.

Còn có nhiều điều hơn nữa mà tôi muốn nói, nhưng tôi sẽ dừng lại ở đây. Xin vui lòng chỉ ra nếu có bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán:

Share