Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-11-2013]
Tôi là một học viên tương đối mới, bắt đầu tu luyện năm 2010. Hồi đầu khi mới tu luyện, tôi đã trải qua mọi việc mà Sư phụ nhắc đến trong cuốn Chuyển Pháp Luân khi thảo luận về các hoàn cảnh khác nhau được sử dụng để đề cao tâm tính cá nhân, ví dụ như việc cư xử thế nào khi bị xe ô tô đâm, khi bị cáo buộc oan bởi đồng nghiệp và nhận quà biếu.
Tôi đã chiểu theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp, tôn kính Pháp và do đó có thể đối đãi với mọi việc giống như một người tu luyện.
Một lần, chúng tôi đã bị yêu cầu kiểm tra huấn luyện thể chất ở chỗ làm. Người điều hành đơn vị chúng tôi đã khuyên chúng tôi kiếm một giấy chứng nhận có bệnh từ bác sĩ để lấy lý do không tham gia kiểm tra. Đồng nghiệp của tôi đã nói rằng sẽ hỏi anh trai của anh ấy, một bác sĩ, để cấp cho chúng tôi giấy chứng nhận. Tôi đã đồng ý.
Tối hôm đó lưng tôi đột nhiên bắt đầu bị đau. Tôi đã hướng nội và lập tức nghĩ đến giấy chứng nhận sức khỏe. Chẳng phải tôi đã gian lận nếu sử dụng nó? Chẳng phải là không “chân” ư? Tôi đã ngay lập tức gọi lại cho đồng nghiệp. Anh ấy thực sự đã lấy được một giấy chứng nhận, nhưng tôi đã nói rằng mình không cần nó nữa vì tôi sẽ tham gia đợt kiểm tra. Sau đó tôi đã không còn bị cơn đau lưng hành hạ nữa.
Tôi đã trải nghiệm tính nghiêm túc của tu luyện cũng như sự tuyệt vời của nó.
Bị dọa sa thải sau khi trở thành người tốt
Tôi là một cảnh sát đã trực tiếp tham gia vào việc bức hại các học viên. Tôi đã biết được sự thật về Pháp Luân Đại Pháp thông qua việc thường xuyên liên lạc với các học viên và nhận tài liệu giảng chân tướng từ họ. Tôi đã trở thành một học viên vào năm 2010.
Năm ngoái, cấp trên của tôi và lãnh đạo đơn vị đã khiển trách tôi vì việc đã phân phát nhiều bản sao của Cửu Bình và các tờ rơi thông tin về Pháp Luân Công tại chỗ làm.
Tôi đã bị buộc phải từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp, nếu không sẽ bị sa thải.
Tôi đã nhớ đến những gì Sư phụ giảng:
“Thỉnh thoảng có xuất hiện vấn đề. Vấp phải khó khăn ở đâu, thì không được tránh né, ở đâu có vấn đề chính là cần chư vị đến giải quyết, chính là cần chư vị đến giảng chân tướng; chư vị nhất định phải nhớ điểm này! Hễ khi nào xuất hiện vấn đề ở đâu, thì chính là cần chư vị đến giảng chân tướng.” (Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York)
Tôi đã nhận ra đấy là cơ hội tốt cho tôi giải thích sự thật về Đại Pháp và chứng thực Pháp. Tôi đã cầu Sư phụ gia trì và phát chính niệm để giải thể tà ác đằng sau các đồng nghiệp. Sau đó, tôi đã nói cho họ về những thay đổi mà tôi trải nghiệm được kể từ khi học Đại Pháp.
Tôi nói: “Trong quá khứ, tôi được biết đến như một kẻ nghiện rượu và cờ bạc, cũng như có rất nhiều bạn gái. Tôi đã làm tất cả những điều đồi bại mà một nhân viên cảnh sát có thể làm. Tôi bỏ bê công việc trong một nửa thời gian và thường hay đánh lộn với các đồng nghiệp. Sau khi học Đại Pháp, tôi đã thay đổi thành người khác, không còn rượu chè, cờ bạc và bỏ việc nữa. Tôi đã hợp tác với mọi người. Hai tháng sau khi học Đại Pháp, bệnh rối loạn tâm thần của vợ tôi vốn hành hạ cô ấy trong 13 năm cùng những căn bệnh khác đã biến mất.”
Tôi tiếp tục: “Các anh không để ý đến tôi khi tôi là người xấu, nhưng bây giờ các anh lại muốn sa thải tôi khi tôi đã trở thành một người tốt hơn sau khi học Đại Pháp. Như vậy có nghĩa là Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) không cho người ta trở thành tốt sao? Tôi đã hưởng lợi từ việc tu luyện Đại Pháp và tin vào tu luyện bởi vì nó là tốt.”
Họ đã yên lặng lắng nghe, vì vậy tôi đã nhân cơ hội nói thêm cho họ tại sao Đại Pháp là tốt và ĐCSTQ là hung ác.
Tôi kết thúc bằng việc nói: “Hiến pháp của Trung Quốc nói rằng con người có quyền tự do tín ngưỡng. Do vậy Pháp Luân Đại Pháp là hợp pháp và được bảo vệ bởi luật pháp của đất nước chúng ta. Là những người thực thi pháp luật, tôi sẽ yêu cầu các anh chỉ ra những điều luật nào mà tôi đã vi phạm; nếu có tôi sẽ chịu phạt. Còn nếu không thì các anh đang bức hại tôi.”
Đơn vị của tôi đã yêu cầu phòng cảnh sát thành phố sa thải tôi. Đó là một khảo nghiệm khó khăn, trong khi chờ đợi quyết định thì rất nhiều chấp trước của tôi đã nổi lên. Tôi đã lo lắng về việc bị sa thải, rằng cha mẹ tôi sẽ không được chăm sóc tốt, bạn bè và người thân sẽ coi thường tôi. Thậm chí tôi còn nghĩ đến việc xin sự giúp đỡ từ người thường.
Thông qua học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm với các đồng tu, tôi đã gia cường phát chính niệm để loại bỏ những nhân tâm đó của mình.
Tôi nhẩm đi nhẩm lại những lời giảng của Sư phụ:
“Nếu hôm nay các vị đối mặt với sinh tử – dưới bất kể hình thức nào – và hoàn toàn không sợ hãi, nếu các vị không quan tâm đến nó dù thế nào đi nữa và nghĩ: ‘Có thể tôi sẽ lên Thiên đường sau khi chết,’ thì cái chết sẽ thật sự không diễn ra.” (Giảng Pháp tại hội nghị ở Châu Âu) (tạm dịch)
“’Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’–thì chúng không dám làm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu năm 2003)
Vài ngày sau, mặc dù mọi người tin rằng tôi sẽ bị sa thải nhưng điều đó đã không xảy ra. Tôi chỉ bị giáng chức nhưng lại được chuyển lên văn phòng cấp cao hơn. Nhiều người nói rằng tôi hẳn phải có người khác giúp. Tôi đã đáp lại: “Đúng thế, tôi đã có Sư phụ giúp.”
Ngay sau khi tôi được chuyển đến vị trí mới, trưởng phòng và nhân viên từ phòng nội vụ đã nói với tôi rằng theo các nguồn tin đáng tin cậy, tôi sẽ bị sa thải và bị bắt vào tù ngay sau khi tôi bị sa thải. Họ đã nói rằng vẫn không quá muộn để tôi từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi đáp lại: “Niềm tin của tôi sẽ không thay đổi.” Họ đã yêu cầu tôi viết đơn xin nghỉ việc do bị bệnh. Tôi nói: “Tôi không bị ốm. Tôi không thể nói dối.” Trong tâm tôi nghĩ rằng những điều họ nói không được tính.
Mười ngày sau, ban kỷ luật thành phố thông báo rằng tôi sẽ không bị sa thải. Với chính niệm có được nhờ học Đại Pháp cũng như sự bảo hộ của Sư phụ và sự giúp đỡ của các bạn đồng tu, tôi đã có khả năng phủ nhận bức hại của tà ác và vượt qua được khổ nạn.
Phân phát đĩa DVDs Biểu diễn Nghệ thuật Thần Vận
Các đồng tu và tôi đã phân phát các đĩa DVD Biểu diễn Nghệ thuật Thần Vận và phần mềm vượt tường lửa. Chúng tôi ra ngoài ít nhất một lần một tuần và phần phát hàng trăm đĩa DVDs.
Trước khi đi phân phát tài liệu, chúng tôi nhẩm Pháp của Sư phụ trong tâm:
“Giải cứu chúng sinh truyền chân tướng.
Khiếu ngã cứu nhân đích thị Thần”
(Cứu nhân đích thị Thần, Hồng Ngâm III)
Tôi đã gặp đủ loại người. Lúc đầu khi mọi người mắng tôi, ném các đĩa DVD hoặc cố ngăn cản tôi phân phát tài liệu, tâm tranh đấu của tôi đã nổi lên. Tôi sẽ nói: “Không cho phát tôi cứ phát.” Tôi sẽ nhìn chằm chằm vào người khác và quên rằng tôi là một người tu luyện khi có ai đó đánh tôi. Tôi đã quên phát chính niệm để giải thể nhân tố tà ác đằng sau họ.
Tôi đã hướng nội và nhìn thấy rằng đó là do chấp trước vào tâm tranh đấu và giữ thể diện của tôi. Nguyên nhân căn bản chính là tôi đã không tinh tấn học Pháp.
Trong một kỳ thi tuyển sinh đại học, các đồng tu và tôi đã phân phát trên một ngàn bản sao của phần mềm vượt tường lửa tới các bậc phụ huynh đang đợi ngoài phòng thi. Quá trình phân phát đĩa chính là một quá trình tu luyện.
Trong một kỳ thi trung học phổ thông, tôi đã tự mình làm việc này. Tôi đã phân phát hơn 400 đĩa DVD và cùng lúc đó hướng dẫn mọi người cách sử dụng phần mềm. Mọi thứ tiến triển rất tốt.
Tuy nhiên, chấp trước hoan hỉ, hiển thị và chứng thực bản thân đã dần dần phát triển. Sau đó tôi nhớ rằng tất cả những việc này thực sự do Sư phụ làm, tôi chỉ có mỗi nhiệm vụ đi thực hiện nó, vì vậy không có gì đáng hiển thị cả. Bằng cách này, tôi đã có thể loại bỏ các chấp trước của mình nhanh chóng.
Một lần khi tặng đĩa DVD cho hai người ngồi trong xe ô tô, một người trong đó đã chộp lấy cặp tôi và nói: “Pháp Luân Đại Pháp! Anh quả là gan dạ khi phân phát phần mềm này ở đây.” Tôi đáp lại: “Việc này là hợp pháp.” Anh ấy đã gọi cho ai đó và báo cáo tôi. Họ đã lấy 90 bản sao của phần mềm nhưng để tôi đi.
Tôi đã hối hận vì không nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp và ngăn cản họ thực hiện tội ác chống lại Đại Pháp. Tôi cũng đã không phát chính niệm hướng tới họ. Tôi tự hỏi: “Chính niệm của mình đã ở đâu?”
Tôi nhận ra rằng mình thường xuyên chú ý vào bản thân con người và bỏ qua nhân tố tà ác đằng sau họ. Tôi đã quên Pháp của Sư phụ. Tôi quyết tâm sẽ phải học Pháp nhiều hơn trong tương lai.
Sư phụ giảng:
“Tà ác không dám phản đối việc giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh, điểm then chốt là ở chỗ tâm thái khi làm công tác không có sơ hở cho chúng dùi vào.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002)
“Truyền xong sư phụ lại bảo nó: ngươi còn rất nhiều tâm chấp trước cần phải bỏ, ngươi hãy trở ra đi vân du. ‘Vân du’ rất khổ, bước đi ngoài xã hội, phải xin ăn, gặp các loại người, giễu cợt nó, nhục mạ nó, khinh nhờn nó, các sự tình đủ loại đều sẽ gặp phải. Nó coi bản thân là người luyện công, dàn xếp tốt quan hệ với người ta, giữ vững tâm tính, không ngừng đề cao tâm tính, những dụ dỗ từ các loại lợi ích nơi người thường đều không làm nó động tâm; trải qua bao nhiêu năm vân du nó quay trở lại. Sư phụ nói: Ngươi đã đắc Đạo rồi, viên mãn rồi. Nếu không còn việc gì, thì ngươi trở về chuẩn bị rời đi; nếu còn việc gì, thì ngươi hãy hoàn tất sự việc ấy nơi người thường đi. Như vậy sau bao nhiêu năm, phó ý thức đã trở về; nó vừa trở về, thì bên này chủ nguyên thần cũng liền xuất định,chủ ý thức tỉnh ngủ.” (Chuyển Pháp Luân)
Phối hợp cùng các đồng tu để tạo thành chỉnh thể
Ngay cả trước khi trở thành một học viên, tôi đã cảm thấy kính trọng các học viên. Họ thực sự xuất sắc, sẵn sàng nhận lấy rủi ro thay người khác. Họ vẫn kiên định vào niềm tin của mình. Tôi đã thắc mắc về lực lượng đằng sau họ và muốn làm việc gì đó cho họ.
Một ngày tôi đã nghĩ: “Tôi sẽ dùng hành động của mình để hỗ trợ họ. Tôi cũng sẽ học Pháp Luân Đại Pháp.”
Khi tâm tính đề cao lên, tôi đã hiểu được sự quý giá của Pháp Luân Đại Pháp.
Sư phụ giảng:
“Sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành tại cá nhân.” (Chuyển Pháp Luân)
Con xin tạ ơn Sư phụ đã dẫn dắt con.
Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi muốn ủng hộ các đồng tu. Sư phụ hẳn đã nhìn thấy tâm nguyện này của tôi và đã an bài cho tôi gặp rất nhiều đồng tu. Tôi đã hỗ trợ phát chính niệm cho những ai phải đối mặt với khổ nạn. Tôi đã chia sẻ với những đồng tu địa phương và giúp họ hướng nội.
Tất cả mọi người bắt đầu hướng nội và toàn bộ nhóm chúng tôi đã đề cao.
Trong quá trình hỗ trợ các đồng tu, tôi đã được hưởng lợi rất nhiều. Tôi biết rõ rằng Sư phụ đã an bài tất cả, nhờ vậy mà những học viên mới như tôi có thể đề cao nhanh chóng.
Tuy nhiên sau đó tôi đã trệch khỏi Pháp, trở nên phụ thuộc và bắt đầu sùng bái một học viên, người mà có những thể ngộ cao hơn về Pháp. Tôi cũng nảy sinh tình cảm. Tình hình này dẫn đến việc thành lập của một vài nhóm nhỏ và gần như đã hủy hoại đồng tu. Tôi cũng đã trượt ngã và việc tu luyện của tôi bị gián đoạn một thời gian.
Sư phụ đã cho tôi một điểm hóa bằng cách làm cho tôi không thể kéo chân lên khi ngồi đả tọa. Nhưng tôi đã không nhận ra nó. Đầu năm nay, tôi đã không thể nói chuyện trong một tuần, do vậy tôi đã học Pháp ở nhà và đọc các bài viết trên trang web Minh Huệ.
Tôi đã dần dần hiểu rằng một người học Pháp tốt cũng có thể cải thiện nhận thức của mình về Pháp và đề cao tầng thứ.
Sư phụ đã giảng:
“Dĩ Pháp vi Sư” (Bài giảng tại Sydney)
Tôi luôn nói: “Một người phải nghe theo lời Sư phụ và làm bất cứ những gì mà Ngài yêu cầu chúng ta thực hiện thì là một đệ tử chân tu thực sự.” Thật xấu hổ, tôi đã không làm trọn trách nhiệm của mình. Tuy nhiên, khi người ta còn có thể nhận thức nó, người ta có thể tiến bộ. Tôi sẽ tinh tấn hơn và bù đắp cho những thiếu sót của mình cũng như làm tốt ba việc để bắt kịp tiến trình Chính Pháp của Sư phụ.
Nhìn lại chặng đường tu luyện trong 2 năm rưỡi qua, con xin cảm tạ Sư phụ đã bảo hộ con trên mọi bước đường tu luyện. Tất cả những gì con có thể làm là tinh tấn hơn nữa. Tôi cũng muốn cảm ơn các đồng tu vì sự quan tâm và giúp dỡ của họ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/16/明慧法会–新学员勇猛精進-跟上正法進程-282016.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/29/143427.html
Đăng ngày 15-12-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.