Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Hắc Long Giang
[MINH HỤÊ 19-11-2013] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi năm nay 46 tuổi, tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công cách đây 15 năm. Tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm tu luyện của bản thân và cứu độ chúng sinh trên cương vị là một giáo viên tiểu học.
Đắc Pháp
Năm 1998, tôi dạy tại trường mầm non. Hiệu trưởng của trường tôi là một người tốt bụng. Tôi biết ông ấy là một học viên Pháp Luân Công và ông ấy đã giới thiệu pháp môn tu luyện cho tôi.
Lần đầu tôi nghe đến Pháp Luân Công là vào năm 1994. Thời gian đó, một đồng nghiệp của tôi đã bị bệnh u gan. Bênh viện đã từ chối phẫu thuật cho anh ấy bởi vì nó quá mạo hiểm. Trong khi đồng nghiệp của tôi đang ở trong bệnh viện, có người đã nói với anh ấy về Pháp Luân Công và khuyên anh ấy thử luyện các bài công pháp. Sau khi anh ấy xuất viện, anh ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công và khối u của anh ấy đã nhanh chóng biến mất. Bất cứ khi nào vợ của anh ấy gặp tôi, cô ấy đều nói nói với tôi rằng Pháp Luân Công rất tốt.
Tôi bắt đầu tò mò và muốn biết Pháp Luân Công là gì vì đây là lần thứ hai tôi được nghe về nó. Tôi đã có được một cuốn sách Chuyển Pháp Luân và bắt đầu đọc nó. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi trước khi tôi đọc hết cuốn sách, và tất cả mọi bệnh tật của tôi đều nhanh chóng biến mất sau khi tôi bắt đầu tu luyện.
Chứng thực Pháp
Tôi trở thành giáo viên dạy toán cho một trường tiểu học trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999.
Mỗi giáo viên đều có một chiếc bảng đen nhỏ. Chúng tôi được yêu cầu viết một vài chữ Hán lên trên bảng và nó được trưng bày ở hành lang trường. Tôi đã viết dòng chữ: “Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và các bài thơ trong Hồng Ngâm. Tôi đã để tấm bảng của tôi ở lối đi và nó rất được chú ý. Phó hiệu trưởng đã yêu cầu tôi dừng viết những điều về Pháp Luân Công. Tôi nói với ông ấy rằng tôi chỉ đơn giản là viết chữ Hán và tôi không viết điều gì chống lại luật pháp cả. Ông ấy đã không nói thêm lời nào nữa và sớm hủy bỏ hoạt động này.
Một lần khác, trường học tổ chức một cuộc triển lãm chữ viết tay của giáo viên. Tôi đã chép lại một số đoạn trong sách Chuyển Pháp Luân, và chúng đã được trưng bày trong một thời gian dài.
Vào tháng 12 năm 2000, tôi cùng một học viên khác đã đi đến Quảng trường Thiên An Môn. Tôi đã thấy nhiều học viên khác giơ cao các băng rôn của họ và hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo! Hãy trả lại thanh danh cho Sư phụ của chúng tôi!”
Chúng tôi cũng cầm băng rôn và hô to: “Hãy trả lại thanh danh cho Sư phụ của chúng tôi! Pháp Luân Công thiên cổ kỳ oan!” Một cảnh sát đã đến và bắt chúng tôi nhưng trong một lúc lâu anh ta không thể làm chúng tôi nhúc nhích. Ngày càng nhiều cảnh sát đến đó và chẳng bao lâu đã tập hợp thành một đám đông. Chúng tôi vẫn hô to khẩu hiệu trong một thời gian dài trước khi chúng tôi bị đẩy vào xe cảnh sát. Tôi bị giam giữ trong vòng ba ngày và bị chuyển tới một trại giam địa phương trong vòng 15 ngày. Tôi đã bị tống tiền 1.000 nhân dân tệ.
Cứu độ chúng sinh
Năm 2007, tôi đã đến dạy học ở một ngôi trường mới. Một đồng nghiệp khác của tôi cũng là một học viên Pháp Luân Công. Khi chúng tôi đến thăm nhà của các học sinh, chúng tôi đã giảng chân tướng cho bố mẹ của các em. Một phụ huynh học sinh đã đề nghị tôi tặng một biểu tượng của Đại Pháp cho con cô ấy. Cậu bé đó đã hai lần bị đau bụng nghiêm trọng. Tôi nói với cháu hãy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Cậu bé đã được an toàn và tôi nghe nói rằng sau khi cậu bé được đưa đến bệnh viện, người ta không thấy cậu bé có vấn đề gì cả.
Nhiều học sinh trong lớp của tôi đã được hưởng rất nhiều lợi ích từ Đại Pháp. Một cậu bé tên là Kỳ Kỳ khi đóng cửa đã bị kẹp một ngón tay vào khe cửa. Bác sĩ đã nói ngón tay của cậu bé này có lẽ phải cắt bỏ. Tôi nói với cậu bé hãy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo,” và đưa cho cậu bé một bùa hộ mệnh. Tay của cậu bé đã được chữa khỏi.
Một cậu bé khác tên là Quân Quân đã bị gãy tay trong khi đang chạy. Tôi đã khuyên cậu bé niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Cậu bé nghe theo lời tôi. Ba ngày sau thạch cao dùng để bó tay cho cậu bé đã được gỡ bỏ và cậu bé đã hồi phục sau đó gần một tuần.
Một cậu bé tên là Cường Cường nói rằng cậu thấy rất khó chịu ở tim và rất khó thở. Tôi đã gọi taxi để đưa cậu bé tới bệnh viện. Tôi nói với cậu bé hãy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Cậu bé đã niệm nó khi ở trên xe taxi và tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Khi bác sĩ khám bệnh, thì thấy cậu bé không có vấn đề gì cả.
Có một phần về việc Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dàn dựng vụ tự thiệu ở Quảng trường Thiên An Môn trong sách giáo khoa. Tôi đã không dạy phần này mà thay vào đó tôi nói với các em sự thực. Tôi cũng nói với giáo viên dạy phần này và khuyên anh ấy nói với các học sinh sự thật. Tất cả học sinh trong lớp của tôi đều giữ các tờ rơi giảng chân tướng mà tôi đã đưa và đọc chúng rất chăm chú.
Tôi cũng dạy các học sinh của tôi học thuộc các bài thơ trong Hồng Ngâm và khuyên các em hành xử theo các nguyên lý của Đại Pháp.
Tôi đã sắp xếp dạy nhiều câu chuyện về văn hóa truyền thống. Tôi tập hợp chúng vào một cuốn sách rồi đưa cho mỗi học sinh một cuốn. Những câu chuyện về người tốt được báo đáp và kẻ ác bị trừng phạt đã đem đến nhiều lợi ích cho học sinh và phụ huynh học sinh.
Trước đây, các em hay đánh nhau và không có đứa nào chịu nhường nhịn nhận lỗi cả. Thay vào đó, trong mỗi lần xảy ra mâu thuẫn, chúng luôn đổ lỗi cho người khác. Sau khi chúng đọc các câu chuyện của tôi, chúng đã cư xử ngày càng tốt hơn. Trong học kỳ trước, chúng gần như đã không đánh nhau một lần nào cả. Các phụ huynh cũng rất vui khi họ thấy con cái họ đã có những thay đổi tích cực.
Hiệu trưởng rất hài lòng với công việc giảng dạy của tôi và rất tin tưởng tôi. Bất cứ khi nào cảnh sát đến sách nhiễu tôi, hội đồng nhà trường đều bảo vệ tôi.
Tôi đã thu thập các địa chỉ email của các phụ huynh học sinh ở trong huyện. Tôi gửi cho họ những email giảng chân tướng hoặc gửi thư tay cho họ để họ biết chân tướng.
Một đồng nghiệp cùng phòng tôi đã nói với tôi rằng cô ấy nhận được những tài liệu về Pháp Luân Công. Cô ấy nói rằng cô ấy đã đọc toàn bộ tài liệu và rất vui vì được biết sự thật. Tôi biết Sư phụ đã khích lệ tôi thông qua lời nói của cô ấy.
Tu luyện bản thân
Tôi luôn luôn hướng nội mỗi khi tôi có mâu thuẫn với các phụ huynh học sinh hoặc các đồng nghiệp.
Một ngày nọ đồng nghiệp của tôi đã nói với tôi rằng phụ huynh của một học sinh đã rất giận dữ tôi bởi vì tôi không bảo vệ con của họ khi con họ bị những đứa trẻ khác bắt nạt. Họ đã nói rằng họ sẽ đi báo cảnh sát vì tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi nhận ra vì sao xảy ra sự việc này, đó là vì tôi vẫn có tâm sợ hãi. Tôi tự nhủ với bản thân rằng Sư phụ đã an bài đường đời cho tôi và tôi sẽ phủ nhận tất cả các an bài khác. Cuối cùng tôi không gặp rắc rối nào cả.
Một lần, một học sinh nữ đã làm một học sinh nữ khác bị thương ở mặt. Mẹ của học sinh bị thương đã yêu cầu tôi không được bỏ qua cho cô bé đã làm con gái bà ấy bị thương, mà phải đưa cô bé đó đến gặp trưởng hội học sinh. Tôi đã không làm theo lời bà ấy. Bà ấy dọa sẽ tố cáo tôi với Phòng giáo dục bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi nói: “Chị có thể tức giận với tôi nhưng không được gây ra bất cứ sự việc gì với đức tin của tôi. Nó sẽ không giúp gì cho chị và con gái chị cả. Các học viên Pháp Luân Công tin vào Chân – Thiện – Nhẫn, và đó là môn tu luyện chân chính nhất. Điều gì sẽ xảy ra với chị nếu chị phản đối nó?” Bà ấy đã không nói được gì cả.
Tôi hướng nội sau sự việc này. Tôi nhận ra rằng đôi khi tôi đã không tôn trọng người khác và có khuynh hướng ra lệnh cho người khác làm điều gì đó. Thêm vào đó, tôi đã không suy nghĩ cho người khác và cách giải quyết vấn đề là không công bằng.
Năm ngoái tôi đã dạy một lớp mới. Hai học sinh đã làm bài không tốt. Một cậu bé đã không thể hiểu các câu hỏi và thậm chí sau nhiều lần tôi giải thích các câu hỏi, cậu bé vẫn không thể hiểu được. Cậu bé còn lại thì không bao giờ làm bài tập về nhà. Cậu bé không học hành chăm chỉ và điểm số của cậu bé rất thấp. Tôi đã dạy đi dạy lại cậu bé và cuối cùng tôi đã mất kiên nhẫn. Đôi khi tôi còn la mắng chúng.
Sau khi học bài Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney, trong đó Sư phụ giảng: “Vô sở cầu nhi tự đắc.”(tạm dịch) Tôi đã hiểu được nguyên nhân của vấn đề này. Đó là bởi vì tôi có chấp trước vào danh. Tôi đã sợ rằng hai đứa trẻ này có thể làm ảnh hưởng đến kết quả trung bình của cả lớp.
Sư phụ đã làm rất nhiều điều cho tôi. Tôi không có cách nào để báo đáp hồng ân của Sư phụ. Một điều duy nhất tôi có thể làm đó là tu luyện tinh tấn và làm tốt ba việc.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu! Hợp thập.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/19/明慧法会–在教师的岗位上修心讲真相-281580.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/5/143499.html
Đăng ngày 13-12-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.