Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-11-2013] Trích đoạn:Năm 2006 là năm mà tôi phải chịu đựng bức hại khốc liệt nhất. Tôi bị gãy xương ở phần thắt lưng và vỡ xương bàn chân. Bàn chân và mắt cá chân của tôi bị biến dạng, và chân trái bị tê liệt. Một tấm thép đã được cấy vào thắt lưng của tôi. Kể từ đó, tôi không ngừng nhắc nhở bản thân: “Mình không phải người bình thường, mà là một người tu luyện trên con đường thành Thần.”

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998. Trong bài viết này, tôi xin được phép báo cáo với Sư phụ và chia sẻ với các đồng tu về kinh nghiệm của tôi khi vượt qua khổ nạn bằng chính niệm.

Các học viên Pháp Luân Đại Pháp chân chính, những người đang trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh, thường xuyên có những thể ngộ mới và những câu chuyện bất tận về niềm vui và đau khổ trên con đường tu luyện của họ. Dưới đây là một vài câu chuyện của tôi.

Giúp mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó

Tôi đã giảng chân tướng và giúp mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi có một vườn cây ăn quả khoảng ba hecta và nuôi hơn 30 con chim. Tuy nhiên, không gì có thể ngăn cản tôi trợ Sư chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh.

Khi đi mua sắm, tôi nghĩ rằng: “Mua sắm chỉ là phụ. Trợ Sư cứu người quan trọng hơn nhiều.” Đôi khi tôi có thể đem chân tướng về Đại Pháp đến hơn 10 người. Ngay cả khi đang vội, tôi cũng không xao lãng trách nhiệm của một đệ tử Đại Pháp. Khi dự đám cưới, việc đầu tiên tôi làm là phát chính niệm. “Hôm nay tôi sẽ đến đó để cứu người, không phải để thưởng thức bữa tiệc hay sự vui vẻ.” Tôi thường có thể cứu từ bảy đến 20 người tại một đám cưới.

Đôi khi tôi đi ngang qua một người đang phơi lúa mì, và tôi sẽ giúp anh ấy mở túi trong khi nói về Pháp Luân Công, và anh ấy vui vẻ chấp nhận.

Một ngày trên đường đi học Pháp, tôi nhìn thấy năm phụ nữ đang ngồi trong công viên. Họ mỉm cười với tôi, và một ý nghĩ lóe lên trong tâm trí của tôi: “Họ muốn tôi cứu họ.” Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng tôi có thể [đến nhóm] học Pháp muộn nếu dừng lại.

Nhưng suy nghĩ lại, tôi nhận ra rằng Sư phụ yêu cầu tôi học Pháp tốt để cứu người. Vì thế, tôi quay lại, đỗ xe đạp bên lề đường, và tiến đến họ với một nụ cười: “Các chị, tôi có thông tin quý giá cho các chị đây.”

Tôi đã tặng mỗi người họ một bùa hộ mệnh mang dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Tất cả đều rất vui khi nhận được chúng. Tôi cũng nói với họ về lý do tại sao họ nên thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, và một số thông tin về Pháp Luân Công. Họ rất vui khi nghe tôi nói và cảm ơn tôi.

Sau đó, tôi thấy một người đàn ông lớn tuổi trên một chiếc xe ba gác. Tôi đi chậm lại và bắt chuyện với ông ấy. Tôi nói với ông ấy về tầm quan trọng của việc thoái ĐCSTQ, và ông ấy vui vẻ nghe theo lời khuyên của tôi.

Bây giờ những người này đã được cứu, và tương lai của họ nằm ở một niệm của chúng ta. Chúng ta thực sự cần phải duy trì chính niệm mọi lúc.

Vài ngày 06 tháng 09, một cán bộ ĐCSTQ về hưu và bạn bè của ông ấy đến chỗ tôi để mua ngô. Tôi đã khuyên họ thoái ĐCSTQ. Một trong số họ còn chần chừ chưa quyết định. Tôi nói rằng tôi sẽ cho ông ấy một bí danh, nhưng ông ấy không đồng ý và nói chỉ có cha của ông ấy mới có thể đặt tên cho ông. Cuối cùng, tôi nói: “Tên là Sui thì sao ạ?” Cuối cùng, ông ấy cũng đồng ý.

Khi họ sắp rời đi, tôi cảm thấy rằng ông ấy vẫn còn ngần ngại. Tôi đóng gói ngô cho ông ấy và nói với ông sự thật một lần nữa. Vợ ông ấy đang đứng bên cạnh, nói: “Cô đang thực sự làm điều này để muốn tốt cho chúng tôi, và tôi xin cảm ơn cô. Sau khi chúng tôi trở về nhà, tôi sẽ giục ông ấy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ thường xuyên’.”

Không gì ngăn được một học viên tinh tấn

Một chiếc xe khác dừng lại và bốn người đến mua ngô, nhưng ngô đã hết. Sau đó họ nói: “Chúng tôi có thể lấy lạc được không?” Tôi đưa họ đến cánh đồng của tôi và nghĩ: “Không phải là họ đến vì chân tướng sao?”

Họ thích các nông phẩm màu xanh lá cây trên cánh đồng của tôi. Họ lấy đậu, lê, dưa chuột và lạc. Họ rất vui, và tôi bắt đầu nói chuyện với họ về Pháp Luân Đại Pháp và khuyên họ thoái ĐCSTQ.

Một phụ nữ nói với tôi rằng chồng của bà làm việc tại đồn cảnh sát. Tôi không có bất kỳ suy nghĩ nào khác ngoài việc muốn cứu ông ấy. Tôi nói với chồng bà: “Dù ông làm nghề gì, tôi cũng sẽ cứu ông. Người tại đồn cảnh sát cũng là nạn nhân, và hôm nay là một cơ hội tốt. Chúng ta hãy chọn một bí danh cho ông để ông có thể thoái ĐCSTQ và tất cả các tổ chức liên đới của nó!”

Tôi nói với họ về Pháp Luân Công và những lý do cần phải thoái ĐCSTQ. Tôi tặng họ Cửu bình Cộng sản Đảng và các tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp khác. Tôi khuyên ông ấy đối xử tốt với các học viên Pháp Luân Đại Pháp trong tương lai và giúp họ nếu họ gặp nguy hiểm. Ông ấy gật đầu đồng ý. Trước khi nói lời tạm biệt, họ cố nài đãi chúng tôi một bữa ăn tối tại nhà hàng. Chúng tôi cảm ơn họ nhưng từ chối lời mời tốt bụng của họ.

Tôi thường phối hợp với con gái tôi khi giảng chân tướng. Chúng tôi có thể giúp hơn 10 người thoái ĐCSTQ trong vòng một hoặc hai giờ. Khi chúng tôi đi bộ dọc theo con đường, những công nhân xây dựng đã thoái ĐCSTQ nói với tôi: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Chúng tôi vẫy tay và thực sự thấy mừng cho họ.

Có một lần tôi đi ra chợ với một đồng tu. Chúng tôi đã phối hợp tốt với nhau và giúp 40 người thoái ĐCSTQ sáng hôm đó.

Hai năm trước, một công viên mới mở gần nhà tôi. Nhiều công nhân đến đó để mở đường, trồng cây, hoặc làm các công việc xây dựng khác. Chúng tôi đã giúp tất cả họ thoái ĐCSTQ, hết nhóm này đến nhóm khác.

Vào mùa Thu, tôi tặng họ những trái lê to ngon trồng trong vườn của tôi. Tất cả họ đều rất vui, và nhận xét: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp rất tốt bụng. Đây là sự thật.” Vài tháng sau đó, một số thậm chí đã đến nhà tôi để xin đĩa DVD giảng chân tướng. Chồng tôi nói với tôi: “Em đang làm rất tốt, thậm chí khách hàng của em còn đến nhà của chúng ta.”

Các công nhân nhận xét: “Trời luôn mưa sau khi chúng tôi về đến nhà”

Vài năm trước, vườn cây ăn quả của tôi lớn gấp ba lần hiện tại và có nhiều người làm thuê. Tôi đã giúp tất cả họ thoái ĐCSTQ. Hầu hết họ đều chấp nhận sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Đối với một số người từ chối sự thật, tôi kiên nhẫn chờ đợi và giảng chân tướng một lần nữa cho họ trong thời gian họ ăn trưa.

Tất cả họ đều rất thích nghe tôi hát những bài hát được viết bởi các học viên. Đôi khi 30 người cùng lúc lắng nghe giọng hát của tôi. Bầu không khí ấm áp, an hòa này vượt quá miêu tả của bất kỳ từ ngữ nào.

Một số người nói với tôi: “Chúng tôi thường nói về cô dù chúng tôi làm việc ở đâu. Chúng tôi biết rằng cô tu luyện Đại Pháp và cô rất tốt bụng. Khi chúng tôi làm việc trong vườn của cô, chúng tôi thậm chí không phải lo lắng về việc bị trời mưa. Trời luôn mưa sau khi chúng tôi về đến nhà.” Những người khác nói: “Cô học Đại Pháp và các vị Thần đang giúp cô. Vườn cây ăn trái của những người khác không làm ra tiền, nhưng vườn của cô lại làm ra rất nhiều tiền. Tất cả mọi thứ trong vườn cây ăn quả của cô rất tốt, vì cô được phúc lành của Đại Pháp.”

Cứu người là một vấn đề rất nghiêm túc. Đôi khi không cứu được những người có tiền duyên, tôi cảm thấy rất có lỗi. Tôi thậm chí không dám nhìn vào ảnh của Sư phụ. Giảng chân tướng và cứu người là trách nhiệm của các học viên. Đó là một phần trong thệ nguyện và sứ mệnh lịch sử của chúng ta. Đây là một cơ hội mà Sư phụ đã ban cho chúng ta để thiết lập uy đức. Đó cũng là quá trình tu luyện tâm tính và đề cao tầng thứ của chúng ta.

Vượt qua khổ nạn bằng thần niệm

Năm 2006 là năm mà tôi phải chịu đựng bức hại khốc liệt nhất. Tôi bị gãy xương ở thắt lưng và vỡ xương bàn chân. Bàn chân và mắt cá chân của tôi bị biến dạng, và chân trái bị tê liệt. Một tấm thép đã được cấy vào thắt lưng của tôi. Kể từ đó, tôi không ngừng nhắc nhở bản thân: “Mình không phải người bình thường, mà là một người tu luyện trên con đường thành Thần.”

Tình hình của tôi rất tệ. Hai cảnh sát thay phiên nhau theo dõi tôi suốt ngày đêm, nhưng tôi không sợ. Khi bác sĩ nói với tôi rằng tôi sẽ bị tàn phế trong phần đời còn lại, tôi không chỉ không tin lời nói của ông, mà còn xin về nhà vào ngày thứ tư sau ca phẫu thuật.

Gia đình của tôi là phản đối quyết định của tôi, và vị bác sĩ chế giễu tôi. Các bệnh nhân trong bệnh viện cũng không thể lý giải nổi. Một người đàn ông với một mắt cá chân bị vỡ nói với tôi: “Cô sẽ làm gì sau khi trở về nhà? Vấn đề của cô tệ hơn rất nhiều so với của tôi, và tôi đã nhập viện hơn một tháng rồi.”

Tôi trả lời: “Tôi là một người tu luyện. Tôi có Sư phụ bảo hộ. Tôi khác với ông. Nếu ông không tin tôi, xin hãy đến thăm tôi một năm sau.” Tôi đã cho ông ấy địa chỉ nhà của tôi.

Sau khi trở về nhà, bạn bè và người thân của tôi đã không hiểu được quyết định của tôi. Một số người bạn đến thăm tôi. Khi tôi giảng chân tướng cho họ, họ nói: “Cô đang như thế này, vì vậy tại sao cô vẫn tiếp tục đức tin của cô? Ai sẽ chăm sóc cô?” Tôi nói với họ: “Đừng lo lắng về tôi vì tôi đã có Sư phụ của tôi. Tôi sẽ cho các bạn thấy.”

Họ nói: “Được rồi, nếu cô có thể phục hồi như trước đây, thì chúng tôi sẽ tin cô và thoái ĐCSTQ.” Họ châm biếm khi nói: “Giờ chúng tôi sẽ đi, để chờ Sư phụ của cô chữa cho cô!”

Trong vòng một năm, tôi đã có thể làm một số việc lao động nhẹ trên đồng. Họ thấy rằng tôi có thể đi bộ, và phản ứng đầu tiên của họ là: “Chà! Điều này thực sự thần thánh.” Tôi nhắc nhở họ: “Đừng quên lời hứa của các bạn.” Tôi đưa họ về nhà, và giúp họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Quá trình hồi phục của tôi nói thì dễ hơn làm. Tôi có đối xử với bản thân mình như một vị Thần hay không được phản ánh trong từng hành động của tôi. Những khổ nạn trong gia đình của tôi với các con tôi là rất nhiều, nhưng tôi sẽ không nói về chúng ở đây. Điều quan trọng là niệm đầu tiên khi gặp phải vấn đề. Đó là sự khác biệt giữa suy nghĩ của một vị Thần với suy nghĩ của một người thường.

Sư phụ giảng:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã thành công trong việc hồi phục lại tất cả các chức năng cơ thể vì tôi có đức tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Suốt cả ngày, tôi học Pháp và luyện công trên giường. Ngay cả khi toàn bộ cơ thể của tôi run lên khi luyện bài công pháp thứ hai, tôi vẫn tiếp tục kiên trì.

Cơ thể của tôi đã trải qua những thay đổi lớn. Tôi đã phục hồi được cảm giác ở chân trái vào ngày thứ bảy. Lần đầu tiên tôi cố gắng bước đi, tôi cảm thấy đau như bị những chiếc kim đâm vào bàn chân. Tôi vẫn kiên trì đi bộ từng bước một. Tôi nói với Sư phụ: “Rất nhiều chúng sinh đang chờ đợi con cứu họ. Con sẽ sử dụng phép màu này để chứng thực Đại Pháp!”

Từ “tàn tật” không bao giờ xuất hiện trong tâm trí tôi. Tôi chưa bao giờ sử dụng gậy để bước đi, tôi cũng không truy cầu sự hồi phục. Tôi chỉ có một suy nghĩ thần thánh rằng tôi sẽ ổn, và tôi không có bất kỳ nghi ngờ gì về điều đó.

Khi bàn chân của tôi đau đớn, tôi nói với nó: “Cơ thể của ta là một cơ thể thần thánh. Nó cấu thành bởi vật chất cao năng lượng, và ta không thừa nhận cơn đau này.”

Chồng tôi bảo tôi rằng tôi phải đi đến bệnh viện để gỡ bỏ tấm thép ra, việc đó sẽ tốn khoảng 8.000 nhân dân tệ. Tôi nói: “Không cần đâu anh, bởi vì tấm thép đã biến mất rồi, vì Đại Pháp có thể làm bất cứ điều gì.”

Sáu năm đã trôi qua, và tôi đã ở độ tuổi lục tuần. Tôi không bao giờ cảm thấy bất kỳ tấm thép nào trong cơ thể của mình. Tất cả những người biết về trải nghiệm của tôi đều kinh ngạc bởi các phép màu mà tôi đã trải nghiệm được thông qua tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sư phụ đã phục hồi cơ thể của tôi, và tôi sẽ hoàn thành lời hứa của mình, nói cho chúng sinh về các phép màu mà tôi đã trải nghiệm từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sư phụ đã dạy cho chúng ta rằng con đường các đệ tử Đại Pháp đi là để lưu lại cho hậu thế. Tôi sẽ lưu lại những gì cho con người tương lai? Tôi sẽ lưu lại một ví dụ về việc chiểu theo những yêu cầu của Sư phụ trong cuộc sống hàng ngày của mình, loại bỏ chấp trước, hướng nội, và thể hiện vẻ đẹp của Đại Pháp cho chúng sinh.

Các đồng tu, chúng ta hãy cùng nhau phối hợp thật tốt để hoàn thành thệ nguyện lịch sử trợ Sư Chính Pháp của chúng ta và để lại một lịch sử tuyệt vời cho hậu thế!

Con xin cảm ơn Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/20/明慧法会–分秒必争救众生-神念正视解魔难-281567.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/25/143380.html

Đăng ngày 29-11-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share