[Minh Huệ 04-10-2013] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!
Tiến trình Chính Pháp đang nhanh chóng tiến về phía trước và 21 năm đã trôi qua. Tôi đã luôn gặp phải vấn đề tu luyện lên trên hay rớt xuống, làm Sư phụ phiền muộn rất nhiều. Trên con đường tu luyện, tôi được đắm mình trong đại từ bi của Sư phụ. Không lời nào có thể bày tỏ lòng biết ơn và kính trọng sâu sắc của tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi cứu độ chúng sinh! Tôi hy vọng tất cả các học viên trẻ như tôi có thể học hỏi từ những sai lầm của tôi, loại bỏ hết thảy các chấp trước người thường, dũng mãnh tiến về phía trước.
Năm 1998, mẹ con tôi đắc Pháp. Thông qua tu luyện, mẹ tôi đạt được sức khỏe tốt và dần dần ngộ được nội hàm của Đại Pháp. Để chắc chắn rằng tôi sẽ không bị tụt lại phía sau, mẹ tôi bắt đầu dạy tôi học thuộc Hồng Ngâm. Lúc đó tôi mới tám tuổi và không nhận thức được thế nào là tu luyện. Vì quá mải chơi, tôi cũng không thể hiểu được nội hàm của Pháp. Sau đó, tôi bị một trận đau bụng đột ngột, dữ dội đến gần chết, tôi quỳ xuống, khóc và khẩn cầu Sư phụ. Đột nhiên, cơn đau biến mất như thể chưa từng xảy ra. Thấy ngạc nhiên, tôi quỳ xuống trước bức hình của Sư phụ và nói, “Sư phụ, con đã quyết định tu luyện!”
Sư phụ giảng trong bài giảng thứ Ba, Chuyển Pháp Luân:
“Họ có thể không chịu. Họ dùng trăm phương ngàn kế để cản trở chư vị, không cho chư vị tu luyện, vì vậy viện đến đủ loại phương pháp để can nhiễu chư vị, thậm chí đến giết chư vị.”
Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã vượt qua một khổ nạn lớn trong mơ. Hai con quỷ cầm dao xuất hiện trong mơ cố gắng giết tôi. Tôi nhảy xuống tầng hai của một tòa nhà và tiếp tục bỏ chạy thục mạng không ngoảnh đầu lại. Khi tôi sắp sửa bị những con quỷ này bắt đi, một vị Phật vĩ đại xuất hiện ở một góc, mặc bộ áo cà sa màu vàng và ngồi trên Pháp Luân. Tôi dừng lại và chăm chăm nhìn vào vị Phật. Ngài vẫy tay, tức thì hai con quỷ đã bị Pháp Luân hút vào. Ngay lập tức tôi quỳ xuống cảm tạ, Ngài mỉm cười đỡ tôi đứng dậy. Sau đó, tôi tỉnh giấc.
Năm sau, trong một giấc mơ tương tự, tôi bị một số kẻ mang rìu rượt đuổi và tấn công. Khi tôi tỉnh dậy, tôi có thể cảm thấy đau âm ỉ ở lưng. Tôi ngộ ra rằng mình vừa trả nghiệp. Sư phụ đã ân cần chăm sóc và bảo hộ tôi. Không lời nào diễn tả được lòng biết ơn của tôi.
Năm 1999, cuộc bức hại bắt đầu. Vào thời điểm đó, tôi vẫn giữ được bản chất tiên thiên của mình, cho nên những niệm đầu của tôi rất chính. Để duy hộ Đại Pháp, hai mẹ con tôi vội vã đến Bắc Kinh vào ban đêm và nghỉ tại nhà của một đồng tu. Nơi này có hơn 40 học viên đến từ khắp nơi trên đất nước. Đêm đó, tất cả các học viên ngủ cùng dưới một mái nhà. Vì chúng tôi không đủ đồ ăn, các học viên lớn tuổi đã nhường đồ ăn của họ cho chúng tôi.
Họ hỏi tôi: “Cháu sẽ làm gì nếu bị công an bắt và cố gắng tịch thu sách Đại Pháp?” Tôi trả lời hết sức nghiêm túc, “Cháu thà chết còn hơn phải giao nộp sách. Họ có thể đánh chết cháu, nhưng cháu sẽ không bao giờ nộp.” Tất cả các học viên trong phòng đều cười. Tại thời điểm đó, tất cả chúng tôi đều quyết tâm duy hộ Đại Pháp và buông bỏ chấp trước sinh tử. Trong tâm chúng tôi không hề sợ hãi.
Ngày hôm sau, hàng trăm học viên bị nhốt trong sân của một đồn công an. Tất cả chúng tôi đã bị bắt điền vào một mẫu đơn và xếp hàng để người ta xét hỏi. Bất cứ họ hỏi điều gì, tôi đều trả lời một cách đường đường chính chính. Công an bắt đầu trêu và chế nhạo tôi là một kẻ ngạo mạn. Nhờ sự chăm sóc từ bi của Sư phụ, hai mẹ con tôi không bị bức hại nghiêm trọng. Chúng tôi bị chuyển tới đồn công an địa phương và bị giam ở đó qua đêm.
Thời gian đó, bầu không khí ảm đạm và tăm tối bao trùm mọi nơi. Tôi thấy như bị nghẹt thở. Áp lực từ gia đình và trường học buộc tôi phải chuyển hết trường này tới trường khác. Để khích lệ tôi, trong một lần nhập định, Sư phụ đã cho tôi thấy toàn bộ những lần chuyển sinh của tôi từ lúc hạ xuống nhân gian tới giờ. Những giọt nước mắt lăn dài trên má và tôi cảm nhận được uy đức vĩ đại của Sư phụ cũng như những khổ nạn mà Ngài đã phải gánh chịu.
Là một đứa trẻ tôi không nhận thức được nhiều về tu luyện và chỉ làm bất cứ việc gì Sư phụ yêu cầu. Vì hồi đó tâm thuần tịnh, tôi đã không bỏ lỡ một việc nào. Từ phát chính niệm, các vụ kiện chống lại Giang Trạch Dân, phát tài liệu giảng chân tướng, tới tất cả các bài giảng Pháp của Sư phụ, tôi đã chứng kiến cảnh tượng huy hoàng, thần thánh ở không gian khác. Bất cứ khi nào bị một số cảnh cuốn hút, tôi được nhiều yếu tố ngoại lai đánh thức nhắc nhở tôi trở về.
Tại thời điểm đó, sinh mệnh tà ác từ khắp các phương tràn xuống tựa như sóng biển. Khi chính niệm của tôi mạnh, Sư phụ gia trì cho tôi. Niềm vui của tôi không thể diễn tả thành lời mỗi khi tôi nhìn thấy Sư phụ. Chu du hết tầng này đến tầng khác, tôi thấy vô lượng chúng sinh ở mỗi tầng. Họ đang háo hức chờ được cứu. Cựu thế lực đã thực hiện những gì chúng đặt ra hết tầng này đến tầng khác, bắt đầu từ một không gian thâm sâu. Ở mỗi tầng, nếu học viên không đủ chính niệm, chúng sinh ở đó bị cựu thế lực kiểm soát, làm ảnh hưởng đến tầng tiếp theo. Đôi khi, tôi phát chính niệm một lúc lâu và bị ra khỏi trạng thái định vì cơn đau ở chân. Cho nên, tôi yêu cầu năm phó nguyên thần của mình ngồi trong một vòng tròn như những hộ Pháp và đột nhiên quyền năng của tôi được tăng cường. Các sinh mệnh tà ác biến thành hình tượng Sư phụ để can nhiễu tôi, nhưng tôi không bị ảnh hưởng bởi chúng và la lớn: “Tôi là đệ tử của ngài Lý Hồng Chí!” Pháp Luân xoay chuyển khắp thiên địa khiến tà ác hiện nguyên hình, hút chúng vào trong, và giải thể chúng hoàn toàn. Mỗi khi tôi học Pháp hoặc luyện công, Sư phụ sẽ ở bên và bảo hộ tôi. Nước mắt lăn dài trên mặt tôi mỗi khi nghĩ về lòng từ bi vĩ đại của Sư phụ.
Để cứu độ chúng sinh, mẹ con tôi ra ngoài vào ban đêm để phát tài liệu giảng chân tướng. Khi mẹ tôi treo tài liệu trên cột điện, tôi phát chính niệm bên cạnh bà. Thỉnh thoảng một chiếc xe công an đi qua, nhưng chúng tôi đã được Sư phụ từ bi bảo hộ. Hai mẹ con tôi liên tục giảng chân tướng từ thành phố tới nông thôn. Nhiều lần chúng tôi phải tách ra đi những đường khác nhau. Trời rất tối và con đường rất hẹp. Tôi luôn có thể nghe thấy một số tiếng động lạ. Tôi sợ đến nỗi không dám đi tiếp. Khi đó, tôi liên tục đọc nhẩm những bài thơ về Chính Pháp, nhắc nhở bản thân rằng mình nên làm việc này. Mỗi lúc như vậy, tôi cảm thấy rằng Pháp thân của Sư phụ đang dõi theo và bảo hộ mình. Một lần khi chúng tôi phát chính niệm mạnh mẽ trước cổng Viện kiểm sát, đột nhiên bầu trời tối sầm và đổ mưa. Tôi thỉnh cầu Sư phụ trợ giúp và bắt đầu liên hệ với các sinh mệnh từ một không gian khác. Ngay lập tức, mưa ngừng rơi và mưa chỉ bắt đầu trở lại sau khi hai mẹ con tôi về tới nhà an toàn. Mỗi khi phép màu này xảy ra, tôi càng trở nên kiên định tín tâm vào Đại Pháp.
Dần dần, tôi bị ô nhiễm bởi xã hội thường ngày ở trường. Tôi không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng dần dần tâm tôi ly khai khỏi Đại Pháp. Mặc dù còn rất trẻ, tôi đã phát triển nhiều chấp trước, như: đề cao bản thân, tật đố, tâm so bì với người khác, cố gắng bợ đỡ người khác, danh, lợi, tình, v.v. Mẹ tôi đề nghị tôi học Pháp cùng với bà, nhưng tôi bắt đầu từ chối thậm chí còn cãi lại. Vật chất màu đen bắt đầu hình thành từng lớp từng lớp trên cơ thể tôi, cuối cùng, tôi không còn thấy được chân ngã của mình. Thực ra, từ một đệ tử Đại Pháp tôi đã rơi xuống tầng thứ của người thường.
Tôi ngừng tu luyện và không thể ngồi song bàn. Kết quả là tôi thường bị tà ác can nhiễu và trở nên ốm yếu. Chấp trước của tôi mạnh hơn, và bị quan niệm của người thường lèo lái. Cuối cùng, một ngày nọ Sư phụ nói với tôi hết sức nghiêm túc: “Con không còn là Lưu Dương của thuở đầu nữa rồi.” Nhưng tôi vẫn không thức tỉnh, tôi vẫn chấp vào lợi ích của người thường. Tôi đã rơi vào an bài của cựu thế lực. Mặc dù từ sâu thẳm trong tâm một giọng nói đã nhắc nhở tôi rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp, nhưng luôn có một lực kéo tôi ra khỏi Đại Pháp. Khi tôi tới Bắc Kinh một lần nữa, đứng trên Quảng trường Thiên An Môn, tôi vô cùng sợ hãi. Nếu không có chính niệm, tôi không thể là một người tu luyện có thể chứng thực Pháp.
Sư phụ từ bi đã không bỏ rơi tôi. Một ngày nọ, mẹ tôi có một đĩa DVD, bài giảng Pháp của Sư phụ tại Úc Châu. Khi lại nhìn thấy Sư phụ, tôi bật khóc và ngộ ra Sư phụ đã phải gánh chịu cho chúng ta nhiều như thế nào. Tôi cũng ngộ ra rằng tôi đã không đáp ứng được yêu cầu của Ngài. Vì những học viên như tôi, Sư phụ đã phải chờ đợi hết lần này tới lần khác. Tôi ngộ ra sự thật rằng, vì những sai lầm của tôi, chúng sinh được an bài xung quanh tôi đã mất cơ hội được cứu. Tôi quyết định đứng dậy lần nữa từ chính nơi tôi đã vấp ngã.
Ngay sau đó, trong một trong các lớp học chính trị của chúng tôi, giáo viên phỉ báng Đại Pháp. Lúc đầu tôi do dự không dám đứng lên. Do chấp truớc sợ hãi, tôi sợ bị đuổi khỏi trường và những người khác la mắng. Nhưng rồi tôi hít một hơi thật sâu và nghiến răng đứng dậy. Tôi nói rất to với giáo viên rằng ông đã sai. Ngay lập tức lớp học lặng thinh, tất cả mọi người chằm chằm nhìn tôi hết sức ngạc nhiên. Tôi rất bình tĩnh vào lúc đó và cảm nhận được sự gia trì của Sư phụ. Tôi đã giảng chân tướng về Đại Pháp, và kể rằng Pháp Luân Công đã hồng truyền tới hơn 100 quốc gia. Khi tôi vừa dứt lời, mọi người vỗ tay tán thưởng.
Tôi ngộ ra rằng đây là một điểm hoá từ Sư phụ, vì những chúng sinh này đã biết được chân tướng, điều mà họ đã chờ đợi từ rất lâu. Tôi quyết tâm trở lại con đường tu luyện. Nhà trường đã đuổi tôi, mẹ tôi quyết định gửi tôi ra nước ngoài, hy vọng rằng tôi sẽ không bị đầu độc một cách tệ hại như ở Trung Quốc.
Tôi đến Úc. Khi tôi bước vào căn phòng triển lãm nghệ thuật quốc tế Chân – Thiện – Nhẫn được tổ chức và nhìn thấy bức vẽ Sư phụ, tôi đã rơi nước mắt, giống như một đứa trẻ xa nhà rất nhiều năm.
Bây giờ tôi rất minh bạch về tu luyện. Tôi sẽ nói Đại Pháp mỹ hảo như thế nào, Thần vận mỹ diệu ra sao. Một giáo viên trợ giảng biết được chân tướng đã chủ động nói chuyện với những sinh viên của mình về bản chất tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc.
“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ nhất)
Tôi ngộ ra rằng tất cả những việc này đã xảy ra vì tôi đã có thệ ước, và Sư phụ từ bi đã giúp tôi.
Sau khi tôi công tác trong Đài Truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV), tâm hiển thị của tôi mạnh mẽ hơn và rất khó phát hiện. Chẳng hạn, dù chương trình đã được thực hiện tốt hay chưa, tôi vẫn hình thành quan niệm người thường. Điều này là do thiếu nhận thức về ý nghĩa của “trợ Sư Chính Pháp”.
Sư phụ giảng trong “Thế nào gọi là ‘trợ Sư Chính Pháp’?”
“Thì mới là [điều] chư vị nên làm, đâu thể nào kêu Sư Phụ trợ giúp [ý kiến] chư vị? Lẽ nào có thể trong Chính Pháp mà dùng Đại Pháp để viên dung ý kiến con người của chư vị?”
Tôi chợt ngộ ra mình đã khác nhiều so với bản thân trong quá khứ, khi tôi không có quá nhiều quan niệm và chấp trước người thường. Vì thế, tôi vâng lời Sư phụ với tâm thuần tịnh. Nhưng sau đó tôi khó có thể đáp ứng yêu cầu là “làm theo lời giảng của Sư phụ”. Khi chính niệm của tôi không đủ mạnh, vật chất ở tầng người thường tiến nhập vào cơ thể tôi, vì tôi cùng tầng với họ. Đồng thời, tôi sai lầm nghĩ rằng tất cả những dục vọng của người thường và ý niệm đều xuất khởi từ chân ngã của tôi. Kết quả là, tôi không thể phủ nhận chúng. Khi nhận ra điều này, mắt tôi nhòa lệ bởi vì tôi nhận ra rằng tôi đã đề cao bản thân mà không hay biết. Sư phụ đã loại bỏ rất nhiều vật chất xấu khỏi cơ thể của tôi, vì vậy tâm của tôi đã được đề cao. Được bao bọc bởi lòng từ bi của Sư phụ, tôi cảm thấy hối tiếc sâu sắc về những gì tôi đã không thực hiện tốt trong cuộc sống thường ngày.
Sư phụ điểm hóa cho tôi qua những giấc mơ để giúp tôi nhận ra rằng tôi nên cứu độ nhiều chúng sinh hơn trong thời gian sớm nhất có thể. Tôi nhớ lại một trong những giấc mơ, cả thế giới dựng đứng theo chiều dọc và những con sóng biển cao tới vài trăm mét. Sau trận lụt, con người bị nhấn chìm, và những tòa nhà cao tầng bị phá hủy. Chỉ có tôi được tách ra, trong khi mọi người liên tục giơ tay khẩn cầu tôi cứu họ. Cả thế giới đầy những tiếng khóc than cuồng loạn, một cảnh tượng thực quá khủng khiếp. Tôi bị sốc nhưng không thể làm gì khi đối mặt với vô vàn người bị đào thải. Tôi khóc to với tâm đau đớn. Tôi tỉnh dậy và vẫn còn khóc.
Một trong những giấc mơ đặc biệt của tôi năm nay, tôi thấy nhân gian được thanh lọc. Sư phụ đưa tất cả các đệ tử Đại Pháp tới một không gian tráng lệ. Các đệ tử đang ngồi xung quanh Sư phụ. Sư phụ giảng Pháp một lúc, sau đó Ngài đi tới từng đệ tử Đại Pháp và nhẹ nhàng chỉ một lần vào trán của họ. Ngay lập tức, tôi thấy cơ thể của mình vô biên, ngập tràn hạnh phúc, huy hoàng, tâm tôi có thể giao tiếp với vũ trụ với trí huệ vô biên. Hết thảy các đệ tử Đại Pháp đã phản bổn quy chân. Tôi run rẩy tỉnh giấc. Đây là giấc mơ duy nhất của tôi sau giấc mơ về đại thảm họa. Tôi nghĩ rằng thời gian còn rất ít. Nếu chúng ta làm không tốt, chúng ta sẽ không thể đối diện với Sư phụ, với những chúng sinh đã mất đi cơ hội được cứu.
Tôi chân thành hy vọng các bạn tiểu đồng tu và các học viên trẻ có thể rút ra bài học từ những sai lầm của mình, thụ ích trong tu luyện để trở thành những đệ tử Đại Pháp chân chính của thời kỳ Chính Pháp. Tôi chân thành hy vọng các học viên vẫn còn đang lạc lối nơi người thường sẽ thức tỉnh trong thời gian sớm nhất.
Xin đừng cô phụ hồng ân khổ độ của Sư phụ. Hãy xứng với sự mong mỏi của vũ trụ. Tôi chân thành hy vọng tất cả chúng ta có thể tu luyện từng tư từng niệm trên con đường chân tu và làm tốt ba việc để không phải hối tiếc và cảm thấy đã quá muộn khi khảo nghiệm cuối cùng diễn ra.
Con đường tu luyện của chúng ta rất hẹp, và khi đối diện với “thống khổ và khổ nạn” khi chúng ta phóng hạ những chấp trước, và trong những nỗ lực bền bỉ để cứu độ chúng sinh, chúng ta phải làm hết thảy mọi việc với tâm và chính niệm của mình, có nghĩa là chúng ta phải vững tin vào việc trợ Sư Chính Pháp, cứu độ chúng sinh, và với một quyết tâm vững vàng tu luyện Đại Pháp không thể lay chuyển.
” Công tu hữu lộ tâm vi kính
Đại Pháp vô biên khổ tố chu.”
(“Pháp Luân Đại Pháp“, Hồng Ngâm)
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu! Trên đây là thể ngộ của cá nhân của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp. Hợp thập.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/10/4/助师正法中的难忘历程和教训-280639p.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/10/17/142781.html
Đăng ngày 11-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.