[MINH HUỆ  20-09-2013] Bài viết này mô tả lại những chuyện có thực đã xảy ra trong tù trong suốt 3 năm qua. Người viết chỉ có được những thông tin hữu hạn do cuộc bức hại, nhưng những câu chuyện này cũng đủ để thể hiện sự quyết tâm mạnh mẽ của các học viên Pháp Luân Công đối với việc tu luyện, quyền năng của Đại Pháp và niềm tin chân chính vững chắc của các học viên đó vào Sư phụ và Đại Pháp. Chúng tôi hy vọng bài viết này sẽ khích lệ các học viên vẫn đang bị giam giữ trong tù, để họ vững tin và can đảm đối diện với cuộc bức hại.

1. Lòng quyết tâm

a. Học viên A tiếp tục luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công mỗi đêm khi lần đầu cô bị bắt vào tù. Các lính canh và những tù nhân đã tẩy não và tra tấn cô, nhưng cô đã chịu đựng tất cả với lòng quyết tâm. Trong suốt 3 năm, hằng đêm, họ đều trói chân tay cô vào giường, hơn 1000 đêm như vậy, nhưng cô vẫn không đầu hàng. Tháng 10 năm 2011, một tù nhân đã dùng dây làm tay phải của cô bị thương vì cô luyện công. Cô đã không thể lành thương tích kể từ đó, nhưng vẫn thường hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Do đó, các lính canh đã dùng băng keo dán mồm cô. Tháng 3 năm 2011, các lính canh đã cố gắng để tẩy não cô trong hơn 20 ngày. Họ dùng băng keo bịt mồm cô cả ngày và dùng dây treo người cô lên. Các tù nhân thay phiên nhau đọc lớn tiếng những lời tuyên truyền dối trá về Pháp Luân Công trong 17 – 18 giờ một ngày. Cô không được phép ngủ vào ban đêm, và bị tra tấn bằng nhiều hình thức khác nhau, nhưng cô không đầu hàng và cũng không từ bỏ niềm tin của mình.

b. Tháng 2 năm 2012, học viên B từ chối đeo phù hiệu nhà tù hay lao động khổ sai. Các lính canh đã áp dụng một chính sách liên đới và trừng phạt tất cả các tù nhân trong phòng, buộc họ phải ngồi trên một tấm ván trong thời gian dài. Họ không cho phép tù nhân tắm rửa nhằm kích động họ thù hận chống lại Pháp Luân Công. Một vài ngày sau, cô bị đưa tới một xà lim không có lò sưởi. Ở đó lạnh cóng với nhiệt độ là âm 20 độ C. Cô đã luyện công. Khi các lính canh phát hiện ra điều đó, họ đã theo dõi cô và không cho phép cô luyện nữa. Cô đã viết trên bức tường xà lim: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo. Trời sẽ diệt Trung Cộng. Thoái Đảng bảo bình an.” Ba mươi ngày sau, cô bị chuyển tới một khu nghiêm ngặt hơn. Hai mươi ngày sau, vì cô không chịu hợp tác, cô được chuyển trở lại phòng giam thường. Một lính canh đưa cô tới văn phòng và cố buộc cô đeo phù hiệu nhà tù, nhưng cô đã chống cự lại. Các lính canh và tù nhân nhảy xổ vào cô và ấn cô nằm xuống đất. Các lính canh đã dẫm lên vai cô bằng giầy da của mình và các tù nhân bẻ quặt tay cô ra sau và trói lại bằng dải băng. Cô chống cự và liên tục hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Bức hại các học viên Pháp Luân Công là tội ác.” Cô hô lên như vậy trong hai tiếng đồng hồ. Trong 11 tháng sau đó, cô bị treo lên trong 14-15 tiếng mỗi ngày và chỉ được rửa ráy 1 tháng 1 lần. Cô cũng không được phép mua bất kỳ thực phẩm nào. Tuy vậy, cô đã không đầu hàng cho dù tà ác điên cuồng bức hại cô tới mức nào, cho tới khi cô được trả tự do.

c. Học viên C là một học viên mới. Ngay sau khi cô tu luyện Pháp Luân Công, hai người họ hàng của cô cũng là các học viên đã chết vì bị tra tấn nghiêm trọng. Vì cô từ chối ký vào các giấy tờ đồng ý hỏa táng những người thân của mình, cô đã bị buộc tội “tống tiền” và bị bỏ tù. Trong tù, cô có mong muốn được học Pháp. Một ngày tháng 10 năm 2012, một học viên đã viết lại một số bài giảng của Sư phụ trên một mảnh giấy và đưa nó cho cô. Cô đã để rơi nó xuống sàn khi kết thúc công việc của mình mà không biết. Một tù nhân đã thấy nó và đưa cho đội trưởng. Một vài lính canh đã tra hỏi cô và cố tìm ra ai đã đưa mảnh giấy đó cho cô, nhưng cô từ chối nói bất cứ điều gì. Các lính canh đã nhảy xổ vào cô và đồng loạt đánh cô. Họ đánh vào vết thương trên cổ cô, chỗ mà cô có hai vết mổ phẫu thuật thanh quản. Cho dù họ đã làm cô đau tới cỡ nào, cô cũng không phản bội người học viên đó. Các lính canh đã liên tiếp đánh cô tới khi cô ngất đi. Sau đó, họ sợ cô chết và đưa cô tới bệnh viện. Cô không hề sợ hãi sau sự việc này và vẫn tiếp tục hỏi xin các học viên những bài giảng của Sư phụ. Cô nói vui: “Đó là để khảo nghiệm ý chí của tôi.”

d. Học viên D đã tuyệt thực nhiều lần để phản đối cuộc bức hại. Bà đã bị bức thực tàn bạo ngoài sức chịu đựng. Chân tay bà bị trói chặt trên giường chết và không thể cử động được. Bà chỉ được tháo dây trói một lần một tuần, và nó đau đớn khủng khiếp mỗi khi họ thay các ống thép và buộc bà trở lại. Bà la hét và toát mồ hôi như tắm. Mỗi đợt tuyệt thực của bà kéo dài liên tục trong 1 tháng. Các nhân viên nhà tù đã rất sốc và lo sợ mỗi khi bà tiếp tục tuyệt thực. Do đó, họ đã không tăng cường bức hại bà cho dù bà làm gì để chống lại sự ngược đãi đối với mình hay khi bà từ chối làm việc hay từ chối đeo thẻ tù nhân. Môi trường ngày càng tốt hơn.

e. Học viên E là một giáo viên. Bà bị bắt năm 2009 và bị giam giữ trong trại tạm giam. Một buổi chiều phán quyết của bà đã được công bố. Các tù nhân trong cùng buồng giam với bà, những người biết sự thật đã ôm chặt bà, khóc và nói: “Bà làm việc trong cơ quan nhà nước và có lương cao. Thật không hay khi bà bị mất việc.” Người học viên này đã không bị động tâm và nghĩ: Tôi sẽ tiếp tục tu luyện ngay cả khi tôi phải ăn xin. Bà không thừa nhận trong tâm rằng bà sẽ mất việc. Buổi tối hôm đó bà đã ăn và ngủ như bình thường. Sáu tháng sau, anh trai bà đến thăm bà và nói với bà rằng trường học vẫn giữ nguyên vị trí cho bà. Bà cũng không động tâm và không hoan hỷ. Bà nói một cách bình tĩnh: “Phải là như vậy, đó là công việc của tôi.”

2. Những kỳ tích

a. Học viên F bị bỏ tù và bị tẩy não vào tháng 12 năm 2009. Các lính canh còng tay bà và treo bà lên ống sưởi với đôi chân trần hầu như không chạm đất trong 93 giờ liên tục. Một tối, còng tay đã cắt vào cổ tay bà ngày càng sâu, và bà mất cảm giác thân bên trái. Vào khoảng 2 giờ sáng, còng tay bên trái tự mở ra. Bà từ từ hạ tay trái xuống và quay người về bên phải để giảm bớt áp lực lên tay phải của bà. Bà cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Vài phút sau, một phạm nhân phát hiện ra và treo tay trái của bà lên lại. Vì có một thời gian được thả tay, các cánh tay của bà không bị thương và bà có thể vẫn cử động qua lại một cách dễ dàng.

b. Vào tháng 12 năm 2009, nhiệt độ ngoài trời là âm 30 độ. Trong phòng họp nhà tù lạnh đến mức như thể là ở đó không hề có hệ thống lò sưởi. Khi các tù nhân đứng trong thời gian dài, họ phải dậm chân cho ấm. Một học viên đã không thể ngồi hoặc làm việc do bị tra tấn trước đó. Các lính canh ra lệnh cho các tù nhân phải kéo bà xuống dưới chiếc ghế dài họ đang làm việc. Bà phải nằm trên nền xi măng. Một lính canh khác đã ra lệnh cho một tù nhân khác cởi giầy của bà ra để làm bà lạnh cóng. Bà đã phát chính niệm và nhẩm Pháp trong khi nằm trên sàn. Bà nằm ở đó trong 12 tiếng nhưng không cảm thấy lạnh, ngay cả với đôi chân trần.

c. Mùa hè năm 2010, một học viên đã tuyệt thực để phản đối sự bức hại đối với bà. Bà đã được đưa tới bệnh viện, ở đó bà đã bị bức thực. Đó là một ngày hè nóng như thiêu như đốt và bà bị bức thực trên tầng một, nơi có rất nhiều muỗi vào ban đêm. Do nhiều muỗi ở đây nên hai tù nhân được giao canh giữ học viên này đã không thể ngủ được. Họ phun nước nhà vệ sinh vào trong phòng, nhưng không hiệu quả, muỗi vẫn cắn họ. Nhưng không có con muỗi hay ruồi nào cắn người học viên này hay chạm vào bà, mặc dù cơ thể bà bốc mùi vì bà không thể tắm rửa do cơ thể bà bị treo cả ngày. Các tù nhân giận dữ hỏi: “Tại sao muỗi không cắn bà ấy?”

d. Vào mùa đông đầu năm 2011, một học viên đã bị đưa tới bệnh viện để bị bức thực. Các lính canh và tù nhân không cho phép bà được mang chăn. Họ trói tay chân bà vào chiếc giường gỗ lạnh để khiến bà phải dừng tuyệt thực. Các tù nhân đắp những chiếc chăn dày bên ngoài quần áo họ, nhưng họ vẫn bị lạnh. Tuy nhiên, người học viên đó lại cảm thấy ấm như thể bà đang nằm trên một cái giường ấm. Một tù nhân bị tiểu đường đã hỏi bà: “Bà không thấy lạnh sao?” Cô ấy đặt một cánh tay lên lưng người học viên và nói: “Người bà ấm thật đấy.” Người học viên đó đã nghĩ: Sư phụ đã sưởi ấm chiếc giường cho tôi.

e. Vào mùa hè năm 2012, một học viên đã bị đưa đi bức thực. Các lính canh đã còng tay bà vào cạnh giường trong 21 ngày đêm, trong suốt thời gian đó bà không hề cảm thấy đau mà còn ngủ khá tốt. Khi chiếc còng tay được tháo ra, các cánh tay của bà đã phục hồi trong vòng 1 giờ đồng hồ. Các tù nhân nghĩ đó là một điều kỳ diệu.

f. Vào mùa thu năm 2012, một học viên đã phản đối bức hại bằng cách không đeo thẻ nhà tù và từ chối làm việc. Các lính canh không cho phép bà tắm rửa trong 90 ngày. Mặc dù bà không được tắm rửa hay giặt đồ của mình, cơ thể bà lẫn quần áo đều không hề bốc mùi. Thỉnh thoảng các tù nhân nhờ bà giúp đỡ, nhưng bà không muốn đến gần họ quá vì bà nghĩ bà có thể bốc mùi, nhưng các tù nhân nói với bà rằng họ không thấy có mùi gì cả. Bà không cảm thấy ngứa ngáy mặc dù bà đã không được tắm trong 3 tháng. Một ngày nọ bà cởi chiếc áo sơ mi mà bà đã mặc trong 1 tháng. Bà thầm nghĩ: nó chắc hẳn phải có mùi rất kinh khủng, nhưng nó hoàn toàn không có mùi gì cả. Bà cảm tạ Sư phụ từ đáy lòng mình.

g. Một học viên đã từ chối làm việc trong tù. Khi các tù nhân thấy bà ngồi ở đó cả ngày không làm gì cả, họ đã nhờ bà giúp họ viết các mác để gắn vào quần áo. Bà đã sử dụng cơ hội này để viết các bài giảng của Sư phụ và chuyển chúng cho các đồng tu. Bà cũng viết một bài viết có tiêu đề “Cuộc sống trong tù”. Trong khi bà đang viết, bà nghĩ về những gì Sư phụ nói trong Bài giảng thứ 5 của Chuyển Pháp Luân: “Cơ thể này có thể tiến nhập vào các không gian khác.” Bà tưởng tượng rằng bà đã tiến nhập vào không gian khác và các lính canh cùng các tù nhân không thể thấy bà. Bà đã cắt một mảnh giấy thành 8 phần và đặt chúng phía dưới các mác quần áo. Nếu người khác tiến lại gần bà, bà đang viết trên các nhãn mác. Nếu không có ai lại gần chỗ bà, bà lại viết các bài giảng của Sư phụ. Trong suy nghĩ của mình, bà cũng thanh trừ tà ác bằng chính niệm. Bà đã làm như vậy trong hơn một năm. Bà đã làm được ba bản sao các bài giảng của Sư phụ mà bà có thể nhớ và chuyển nó cho các học viên ở các nhóm khác nhau thông qua các tù nhân đã hiểu chân tướng. Bà cũng viết chúng ra cho các tù nhân, một số tù nhân thậm chí cũng có thể đọc thuộc lòng các bài thơ trong Hồng Ngâm. Họ nói rằng họ sẽ tu luyện Đại Pháp sau khi họ được thả.

(Còn nữa)


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/9/20/记狱中法轮功学员的坚定与正念(1)-279862.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/10/15/142721.html

Đăng ngày 11-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share