Bài chia sẻ của Tiểu Trân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ Tỉnh Vân Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-09-2013] Tên tôi là Tiểu Trân, và tôi 42 tuổi. Khi tôi 28 tuổi, tôi được chẩn đoán bị ung thư hạch đã di căn. Bệnh viện tỉnh thông báo với gia đình tôi rằng tôi đang trong tình trạng nguy kịch và chỉ sống được 3 tháng nữa. Nghe tin này, gia đình tôi và tôi đau đớn vô cùng.

Mẹ chồng tôi thấy tôi không thể sống lâu hơn nữa và bà ấy đã thuyết phục chồng tôi ly dị tôi. Bệnh tật của tôi đã mang lại một gánh nặng kinh tế lớn cho gia đình, và tinh thần của gia đình bị áp lực. Đứa con trai 4 tuổi của tôi phải chịu đựng cùng chúng tôi. Có lẽ mẹ chồng tôi không thể thấy bất cứ hy vọng nào, nên bà ấy đã mất hết lý trí của mình. Bà ấy đã quyết định để tôi chết.

Nhìn đứa con trai tôi, gia đình tôi, và đối mặt với cái chết, tôi đã quá mức tuyệt vọng. Tôi cảm thấy thậm chí sống còn khủng khiếp hơn cả chết. Tôi cũng  quyết định đi khỏi ngôi nhà của mình trước khi cái chết ập đến. Tôi đã cố gắng tự tử ba lần. Tôi bị mất rất nhiều máu do cắt cổ tay; tôi đập đầu vào tường. Nhưng tôi không thể chết được (sau đó tôi đã ngộ ra rằng thực tế Sư phụ đang coi sóc tôi, và ngăn không để tôi chết.) Sau khi kết thúc hóa trị, tôi bị rụng hết tóc và mặt tôi xanh mét. Tôi phải tiêm thuốc với chi phí hơn 100 nhân dân tệ mỗi ngày, và tôi còn phải uống các loại thuốc khác. Tôi liên tục bị buồn nôn.

Một học viên Pháp Luân Công tốt bụng đã bảo tôi học Pháp Luân Công. Nhưng tâm trí tôi quá u mê bởi sự đau đớn đến nỗi tôi không thể hiểu được lòng tốt của người khác. Tôi nghĩ họ đang giễu cợt và lừa gạt tôi. Lúc đó tôi đã giận dữ. Tôi nói: “Các người đang giễu cợt tôi đấy à, làm sao tôi có thể tập được Pháp Luân Công? Thậm chí tôi còn không thể đi bộ được.” Những người tốt bụng kia nói: “Chính vì lợi ích của cô mà chúng tôi muốn cô tập Pháp Luân Công thôi. Học Pháp Luân Công sẽ thực sự giúp cô đấy.” Lúc đó tôi không nghe họ, và đuổi họ đi.

Vài ngày sau, một vài học viên đã tìm tôi và lại khuyên tôi học Pháp Luân Đại Pháp. Lần này tôi muốn thử, vì vậy tôi đã đi theo họ để xem các bài giảng của Sư phụ. Tôi thực sự bị hút vào đó. Tôi nghĩ những điều mà Sư phụ giảng thật quá đúng, và Ngài đã giải đáp rất nhiều  thắc mắc của tôi. Tôi muốn tìm hiểu thêm trong khi tôi vẫn còn sống. Vì vậy tôi đã ngừng tiêm và uống thuốc. Tôi luyện công mỗi buổi sáng và buổi tối, và đọc các sách Pháp Luân Đại Pháp vào ban ngày. Tôi cũng đã chép tay các sách Pháp Luân Đại Pháp. Đôi khi tôi toát nhiều mồ hôi khi đang luyện công, nhưng tôi không dừng lại. Tôi chỉ có một niệm: rằng mình cần phải học nhiều hơn trong lúc còn sống. Sau khi tập luyện khoảng 2 tháng tôi để ý rằng toàn bộ thân thể tôi đã chuyển sang màu vàng. Các bạn đồng tu đã chia sẻ với tôi, “Đó là điều tốt đấy. Đừng để ý gì đến nó.” Sau đó tóc của tôi bắt đầu mọc trở lại.

Tôi đến bệnh viện để kiểm tra sau 3 tháng. Kết quả là bệnh ung thư đã biến mất! Tôi không tin vào những gì tôi nghe thấy. Bác sĩ cũng không thể tin nổi vào điều đó. Ông ấy nói, “Làm sao chị có thể bị ung thư? Trông chị khỏe mạnh mà.” Tôi nói với bác sĩ: “Bác sĩ à, tôi thực sự đã bị ung thư hạch. Anh xem kết quả của các mẫu xét nghiệm sinh thiết đi. Tôi đã làm hóa trị, sau đó tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công. Pháp Luân Công đã chữa cho tôi.” Bác sĩ nghĩ việc này thực sự là kỳ lạ.

Tôi đã tạ ơn Sư phụ với cả tấm lòng của mình vì đã ban cho tôi cuộc đời thứ hai. Tôi được ban cho cuộc đời này bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi phải trân quý nó, và tu luyện bản thân thật tốt. Tôi thực sự rất may mắn. Tôi tu luyện rất tinh tấn.

Tôi bị sốc khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu phỉ báng Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Tôi hoàn toàn không thể hiểu được vì sao môn tu luyện tốt như vậy và Sư phụ từ bi như thế lại bị phỉ báng. Họ đã phạm tội gì? Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người làm người tốt, tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn, và chú ý tới đạo đức. Làm sao điều này lại có thể là tà ác? Tôi nhất định phải dùng trải nghiệm cá nhân của mình để nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Vì vậy tôi đã đi thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Tôi bị đưa tới trại lao động khoảng 2 năm. Bởi vì tôi không ngộ Pháp tốt và không thể buông bỏ các chấp trước của người thường, tôi sợ mất đi mọi thứ, và cuối cùng đã đi chệch đường.

Sư phụ từ bi đã cứu tôi một lần nữa, và cho tôi cơ hội để bù đắp. Bây giờ tôi đã ngộ ra các Pháp lý một cách rõ ràng và lại tu luyện tinh tấn trong Pháp Luân Đại Pháp.

Bất luận ĐCSTQ bức hại chúng tôi như thế nào, tôi sẽ vẫn kiên định tu luyện theo Pháp Luân Đại Pháp. Gia đình tôi được Pháp Luân Đại Pháp ban phúc, con trai tôi được nhận vào một trường đại học tốt, và cuộc sống gia đình tôi rất hòa ái. Sau khi học Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã biết nghĩ đến người khác trước. Tôi chăm lo tất cả công việc nhà. Tôi cũng lau sạch cầu thang ở cơ quan. Tôi trở nên vui vẻ, và có thể hòa thuận với bất cứ ai. Tôi cảm thấy mình là người may mắn nhất trên thế giới. Tôi thật may mắn vì có thể học được Đại Pháp quý giá như vậy. Tôi sẽ cố gắng làm tốt ba việc.

Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điểm nào chưa phù hợp.


Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/9/21/142330.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/9/3/淋巴癌患者的第二次生命-278878.html

Đăng ngày 07-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share