[MINH HUỆ 16-06-2013] Tôi là một học viên Pháp Luân Công 77 tuổi sống ở khu vực nông thôn phía Tây tỉnh Hà Bắc. Tôi muốn chia sẻ về việc những vết bỏng nặng của tôi đã hồi phục chỉ trong 10 ngày như thế nào. Tôi hi vọng chia sẻ của tôi sẽ giúp mọi người có nhận thức tốt hơn về sự thần kỳ và lợi ích của Pháp Luân Công. Tôi hi vọng mọi người với trái tim lương thiện sẽ có nhiều hạnh phúc và bình an trong cuộc sống.

Đó là mùa hè năm 2003, khi Trung Quốc đang bị dịch SARS (Hội chứng viêm hô hấp cấp tính nặng do virus). Đó là khoảng thời gian bận rộn nhất của mùa thu hoạch mà gia đình tôi lại thiếu nhân lực. Con trai và con dâu tôi đã đến để giúp thu hoạch lúa mạch.

Lúc đó tôi đang ở nhà một mình rán bánh bằng bếp than vào giữa buổi trưa. Đang rán bánh, tôi thấy bếp sắp hết than nên lấy thêm củi cho vào bếp bằng một tay, trong khi tay còn lại cầm chảo rán đầy dầu đang sôi. Không ngờ, khi tôi cúi người, cán chảo bằng gỗ bị trượt, chảo dầu bị nghiêng, dầu từ chảo chảy vào bếp than tổ ong. Một ngọn lửa bùng lên thẳng từ bếp tới trần nhà. Ngọn lửa táp vào đôi tai và sức nóng đốt cháy mặt tôi.

Tôi chợt nhớ rằng căn bếp được làm bằng vật liệu dễ cháy và đã lâu ngày, tôi biết mình phải làm gì đó để dập tắt ngọn lửa, ngay cả trước khi định hình được hoàn cảnh của mình. Tôi lấy một bình nhôm có chứa nước đổ vào bếp. May thay, số nước đó đủ để dập tắt ngọn lửa. Sau đó tôi nhìn lại bản thân mình. Tôi thấy chiếc áo mình đang mặc bị cháy rụi thành những viên nhỏ, tay áo bị thiêu cháy hoàn toàn và lông mày của tôi cũng bị cháy.

Sau một lúc, các con tôi đi làm ruộng trở về và rất hoảng hốt khi biết chuyện. Tôi nói với chúng chuyện gì đã xảy ra và nói với con dâu: ”Hôm nay con sẽ nấu ăn, còn mẹ sẽ đi đọc sách.” Tôi không hề cảm thấy sợ hãi hay đau đớn. Tôi cảm thấy ngạc nhiên vì phần cơ thể bị bỏng của tôi như được thoa một lớp thuốc mỡ mát lạnh. Tôi hoàn toàn tự tin rằng mình sẽ không sao vì tôi là một đệ tử Đại Pháp.

Sau khi đọc sách một lúc, tôi cảm thấy mặt mình sưng lên, một lát sau tôi không thể nhìn được. Ngọn lửa đã khiến tôi bị bỏng một vết lớn trên mặt và những vết nhỏ hơn ở hai cánh tay. Chồng tôi lo lắng khuyên tôi nên đi gặp bác sĩ nhưng tôi cương quyết nói rằng mình không muốn đi, vì biết rằng đó là quá trình tiêu trừ nghiệp lực.

Ngày tiếp theo, con trai út trở về nhà thăm tôi. Nó la lớn “Mẹ ơi” khi bước vào phòng. Tôi đáp lại nhưng không thể nhìn thấy con. Tôi tự hỏi không biết con mình đang ở đâu và cảm thấy lạ lẫm vì không thể nhìn thấy nó. Tôi không thể mở mắt ra vì mí mắt bị dính vào nhau, hậu quả của vết bỏng trên mặt. Tôi dùng tay mở hai mí mắt ra thì thấy con mình đang cố gắng ngăn cơn xúc động và nước mắt. Con trai tôi cảm thấy rất đau buồn khi thấy tôi phải chịu đựng như vậy.

Con trai tôi nói: ”Mẹ, mẹ phải đi khám bác sĩ ngay.” Tôi trả lời: “Không.” Con trai tôi nhanh chóng đáp lại: “Không được, nếu mẹ không đi bệnh viện, con chỉ có thể chăm sóc mẹ nhiều nhất bảy ngày thôi và con không thể nghỉ việc quá lâu được.” Tôi trả lời: “Đừng lo lắng. Mẹ sẽ hồi phục trong vòng sớm hơn một tuần. Con sẽ có thể đi làm lại sau bảy ngày.” Đứa con lại tiếp tục nói: “Không, mẹ sẽ không thể hồi phục nhanh như vậy được.” Tôi đáp: “Vậy hãy chờ xem. Đặt tay con lên trán mẹ xem da mẹ mát hay nóng. Con đã từng bị bỏng trước đây nên chắc sẽ biết trong tình huống này da mẹ sẽ thế nào.” Đứa con sờ lên trán tôi và ngạc nhiên nói: “Mẹ ơi, trán của mẹ mát lắm.” Tôi nói tiếp: “Đúng vậy. Con cứ yên tâm mẹ không đau đớn gì vì bị bỏng, dù mẹ trông bề ngoài thật thảm hại. Mẹ là một người tu luyện và mẹ đang tiêu nghiệp qua việc này, vậy nên con đừng lo lắng vì mẹ sẽ ổn. Đừng bắt mẹ đi bệnh viện nữa nhé.”

Một lát sau, tôi nói với con trai tôi rằng mình muốn đi thăm con lợn nái vừa sinh nở nhưng con tôi ngăn cản và khuyên tôi đừng đi. Nó nói: “Con sẽ chăm lo mọi thứ, nên mẹ không cần phải lo lắng gì nữa.” Tôi ở trong nhà và nằm nghỉ trên giường. Đến buổi chiều, vết bỏng trên má tôi chảy dịch. Chất lỏng này đặc sệt và chiếc khăn tôi dùng để lau nhanh chóng ướt sũng nên tôi phải dùng cái mới. Vết bỏng của tôi liên tục chảy ra dịch, suốt một ngày một đêm. Tuy nhiên, tôi vẫn bình thản vì biết rằng Sư phụ đang tịnh hoá cơ thể tôi. Không chừng diện mạo của tôi sẽ đẹp hơn sau khi những thứ xấu được bài trừ.

Vào ngày thứ tư chất lỏng chảy ra bắt đầu khô lại và tạo thành da khô. Sau đó vết bỏng ngứa ngáy đến mức tôi không thể chịu được và liên tục gãi. Vết da khô nhanh chóng tróc ra. Tôi soi gương và gỡ xuống một đống da khô. Da mặt tôi ửng đỏ. Khi lũ trẻ từ làm ruộng trở về, chúng rất ngạc nhiên: “Trông mẹ thật kỳ lạ.” Tôi nói: “Mẹ ổn, giờ mẹ rất ngứa nhưng đó là dấu hiệu tốt. Mẹ đã bóc hết lớp da khô và không sao cả.” Sau một lúc, cơn ngứa ngáy biến mất như tôi đã dự kiến.

Vào ngày thứ 10, con trai cả của tôi trở về nhà và nói: “Dì nghe nói mẹ bị bỏng nên muốn gặp mẹ. Mẹ có gặp dì được không?” Tôi đồng ý. Con trai lái xe chở tôi đến nhà em gái tôi bằng xe máy. Khi em gái thấy tôi cô ấy rất ngạc nhiên: “Chị ơi, chẳng phải chị bị bỏng sao? Mặt chị nhìn lành lặn vậy chị bị bỏng ở đâu?” Tôi nói: “Em hãy nhìn gần lại hơn.” Dù vậy, cô ấy cũng không thể nhìn thấy vết bỏng. Tôi kéo tay áo lên và nói: “Nhìn này, có hai vết bỏng trên tay chị. Nó nhanh chóng vỡ ra và chảy rất nhiều dịch nhưng chị không thấy đau đớn.” Em tôi nói: “Em sẽ gọi chị gái của chúng ta và bảo chị ấy đến thăm chị ngay.”

Chị tôi cũng là đệ tử Pháp Luân Công. Khi thấy tôi, chị ấy nói: “Trông diện mạo của em, chị có thể nói rằng em đã tu luyện thực sự rất tốt vì em trông rất khoẻ mạnh và tươi tắn. Mặt của em từng bị bỏng nhưng giờ lại trắng hồng và mịn. Tay em sao vậy, có bị thương không?” Chị có thể đoán được tay tôi bị thương khi nhìn thấy vết sẹo để lại sau khi vết phồng rộp vỡ ra. Tôi liền kể cho chị chuyện gì đã xảy ra. Chị tôi nói: “Không có dấu vết gì của vết bỏng trên mặt em, và cũng không có vết sẹo nào cả. Nhìn em thậm chí nhìn còn đẹp hơn trước. Chúng ta hãy đến thăm cháu trai để kể chuyện này cho chúng nghe, như vậy chúng sẽ thấy được sức mạnh của Đại Pháp.” Chúng tôi đã đến thăm cháu trai của mình. Mọi người đều cảm thấy rất thần kỳ. Sau khi tôi trở về nhà, tất cả dấu vết từ vết bỏng đều biến mất.

Câu chuyện của tôi thật thần kỳ. Nếu tôi đến bệnh viện, liệu tôi có thể được chữa khỏi trong vòng 10 ngày không? Nếu tôi đến đó, có lẽ tôi đã phải chịu đựng rất nhiều và sẽ bị sẹo trên mặt. Tôi viết lại câu chuyện của mình để mọi người đều có thể thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Chồng tôi từng phải gánh chịu nhiều bệnh tật như đau cổ, thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng. Ông ấy yếu đến nỗi không thể làm việc. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, ông hồi phục rất nhanh mà không cần dùng bất kỳ loại thuốc nào. Ông ấy 74 tuổi còn tôi thì 77. Chúng tôi có mảnh đất rộng khoảng 2,5 héc-ta và nuôi hai con bò. Mỗi ngày ông ấy đều bận rộn công việc cày bừa nhưng chưa bao giờ thấy mệt mỏi. Không gì đáng giá hơn một sức khoẻ tốt và tất cả đều nhờ có phúc của Đại Pháp.

Những điều tôi kể trên đều là sự thật mà tôi đã trải qua. Tôi hi vọng những ai có thiện tâm đều sẽ biết được vẻ đẹp của Đại Pháp từ câu chuyện này. Tôi chúc tất cả mọi người được  hạnh phúc và bình an.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/16/河北老太-亲历大法神奇-烧伤十天痊愈-275346.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/24/141668.html

Đăng ngày 25-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share