Bài viết của Chung Nguyên

[MINH HUỆ 20-07-2008] Trong một thời kỳ của Trái đất lần trước, Pháp Luân Đại Pháp đã được hồng truyền tại thế gian con người, cũng nhờ Đại Pháp có uy lực vô tỷ, mà đã khiến cho trình độ đạo đức của toàn nhân loại đạt đến cao độ chưa từng có. Đồng thời cũng đã sáng tạo ra nền văn minh nhân loại với trình độ phát triển đỉnh cao. Mặt trăng là từ đó mà được tạo ra, tác dụng của nó không chỉ là chiếu sáng, mà đồng thời đối với hoàn cảnh sinh thái của Trái Đất, nó cũng khởi tác dụng điều hòa tốt. Nó cũng là một chiếc phi thuyền có thể ngao du vũ trụ trường kỳ và cũng có một hệ thống vũ khí cường đại; có thể bảo vệ nó và Trái đất không bị sinh mệnh tà ác từ các tinh hệ ngoại lai xâm chiếm và phá hoại.

Ngoại hình của Mặt trăng là hình bầu dục, một đầu vĩnh viễn [cố định] hướng về phía Trái đất, cho nên từ trên mặt đất mà nhìn nó là hình tròn. Vỏ ngoài của nó có thể mở ra, khi mở ra nó giống như một đóa hoa sen nở rộ, chìa khóa để khởi động nó là một thanh bảo kiếm được truyền vào năng lượng cường đại. Các chủng công năng của nó mạnh hay yếu là tùy thuộc vào tâm tính cao thấp của người điều khiển mà quyết định. Khi đến thời kỳ kết thúc của nền văn minh này (thời gian tồn tại của một nền văn minh đều có một định số), đạo đức của nhân loại không những không bại hoại, ngược lại so với trước đây còn tốt hơn, do đó không thể hủy diệt nó [Trái đất], nhưng cũng không để nó ảnh hưởng đến nền văn minh kế tiếp. Thế nên nhân loại của thời kỳ đó và nền văn minh họ sáng tạo nên đều cùng lúc được Thần đưa vào một không gian mỹ hảo khác. Tuy nhiên, Mặt trăng đã được lưu lại.

Đến mạt kỳ nền văn minh cuối cùng của Trái đất trước, nhân loại đã biến thành cực kỳ bại hoại, vì để tranh đoạt nguồn năng lượng đã rơi vào chiến tranh trường kỳ, cuối cùng Trái đất trong chiến tranh mà bị nổ tung. Nhưng có một số người tốt vào trước lúc bị nổ tung đã được một vị là người truyền thừa của Đại Pháp cứu lên tinh cầu Mặt trăng. Cùng thời điểm Trái đất bị nổ tung đã khởi động Mặt trăng bay đi, từ đó bắt đầu một cuộc du ngoạn giữa các hành tinh. Trong lúc du ngoạn đã gặp được rất nhiều văn minh của những tinh cầu khác, có cái rất tốt, họ đều đem những thứ tinh hoa đó lên Mặt trăng, trong đó gồm có phương pháp tu luyện Mật tông và văn minh kim tự tháp. Cũng có cái rất xấu, thậm chí muốn chiếm đoạt Mặt trăng, kết quả là bị Mặt trăng làm cho bị thương nặng. Với những người ngoài hành tinh mà họ đã kết duyên thì sau này đã trở thành cựu thế lực và đó là cái cớ cho phép người ngoài hành tinh đến Trái đất.

Sau khi Trái đất mới được sản sinh, Mặt trăng lại trở về hệ Mặt trời, dừng lại ở cách Trái đất một quỹ đạo rất gần (gần hơn so với khoảng cách hiện nay). Bởi vì năm đó số người được cứu đến Mặt trăng đã sinh sôi nảy nở rất nhiều, họ lại trở về trên Trái đất. Thần không cho phép họ sinh sống trên mặt đất, nên họ đã xuống dưới mặt đất. Tại đó họ đã tổ hợp thành năm quốc gia. Do có kỹ thuật tiên tiến, họ thường phi hành đi lại trên mặt đất, trong không gian của Mặt trăng hoặc tự do phi hành trong hệ Mặt trời. Họ đồng thời là người bảo vệ Trái đất. Do đạo đức cao thượng, họ sinh sống khá đầy đủ sung túc và vui vẻ. Đa số họ rất trường thọ, đặc biệt là Vương của họ đều là người tu luyện, họ thường có thọ mệnh đặc biệt dài. Tu luyện đến một trình độ nhất định, họ đều sẽ đến trên Mặt trăng mà sinh sống. Tuy rằng họ không tiếp xúc với nhân loại trên mặt đất nhưng có đôi lúc có thể dùng phương thức ám thị mà cấp cho họ [con người] một số tri thức. Như vậy một mạch đến hơn một vạn năm trước, dưới sự thao túng của cựu thế lực đã phát sinh một loạt thay đổi lớn.

Do hai quốc gia phát sinh chiến tranh, kết quả làm hại đến Mặt trăng, vỏ ngoài của Mặt trăng bị tổn thương, hai quốc gia phát động chiến tranh bị Thần trừng phạt nghiêm khắc, lãnh thổ quốc gia và người dân của họ đều bị chìm xuống đáy biển, người nội địa đã đưa Mặt trăng lên trên quỹ đạo hiện tại và tiến hành tu bổ lại vỏ ngoài của nó, nhưng hoàn cảnh điều tiết sinh thái và năng lực của Mặt trăng bị tổn thất lớn. Rất nhiều khu rừng trên mặt đất bị biến mất, khí hậu dần dần trở nên xấu đi, năng lượng địa hạch cũng dần dần yếu đi. Nền văn minh nội địa vốn nhờ cậy vào sự tồn tại của chủng năng lượng này, do đó mà khoa học kỹ thuật không còn lớn như trước đó nữa. Đến 5.000 năm trước, phiền phức lớn hơn nữa lại xảy đến, một hạm đội to lớn ngoài hành tinh xuất hiện tại hệ Mặt trời, chúng muốn chiếm lĩnh Trái đất, lẽ ra đối với người nội địa mà nói để đuổi chúng đi không phải là vấn đề, nhưng do nền văn minh nội địa không được như lúc trước, càng không thể là đối thủ của chúng, trong tình huống không có biện pháp nào khác đành phải khởi động Mặt trăng vốn đang bị thương, tiêu hủy đi hạm đội ngoài hành tinh. Nhưng vì phải mở chìa khóa khởi động Mặt trăng nên Thần kiếm cũng vì đó mà bị gãy. Thần bảo vệ Mặt trăng là Hậu Nghệ và Hằng Nga đem thanh kiếm gãy cắm vào một tảng đá lớn của thế giới nội địa, đồng thời lưu lại dự ngôn: “Tương lai ai có thể rút ra được thanh kiếm này thì người đó có thể tu sửa Thần kiếm và người của Mặt trăng.” Hai người họ không làm tròn bổn phận nên cũng phải đả nhập nhân gian. Sau này Hằng Nga lại tu trở về trên Mặt trăng, ngược lại Hậu Nghệ ở nhân thế luân hồi.

Sau này, người ngoài hành tinh lại đến xâm lấn, người nội địa liên tiếp thua trận mà tháo chạy, cho đến khi bị người ngoài hành tinh phong bế toàn bộ bên trong Trái đất, đồng thời người ngoài hành tinh đã sáng tạo ra khoa học và đảng cộng sản, triệt để đoạn tuyệt quan hệ giữa người và Thần, từ đó hoàn toàn khống chế nhân loại. Vài thập kỷ trước, một vị quốc vương của người nội địa đã rút ra được Thần kiếm đó, thế là Ngài được lệnh tìm kiếm cách cứu vãn dân tộc và pháp môn của Mặt trăng. Sau khi Ngài vội vàng ra khỏi nội địa đã bị người ngoài hành tinh giết chết, nhưng nguyên thần đã chuyển sinh đến Trung Quốc và đã đắc Pháp, bốn năm trước Ngài đã hồi tưởng lại tất cả và đến nay đem toàn bộ câu chuyện viết ra.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/7/20/182265.html

Đăng ngày 28-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share