Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Quảng Châu, Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-09-2013 ] Một buổi sáng tôi có một cuộc hẹn với một đồng tu ở bến xe buýt. Tôi đã đến điểm hẹn vào lúc 09 giờ 50 để mang tài liệu cho cô ấy. Tôi đã gọi cho cô ấy vào lúc 10 giờ 00 nhưng cô ấy không trả lời. Tôi nghĩ có thể cô ấy không thể nghe được điện thoại nếu vẫn đang còn ở trên xe buýt. Tôi bắt đầu cảm thấy thất vọng sau khi chờ được 20 phút. Tại sao cô ấy không rời khỏi nhà sớm hơn? Tôi có một cuộc hẹn khác vào lúc 11 giờ 00 cùng ngày. Các tài liệu khá là nặng nếu như phải mang theo đến điểm hẹn kế tiếp.
Một câu trong sách Chuyển Pháp Luân đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi:
“Người lái xe phóng nhanh, nhưng anh ấy phải chăng cố ý đâm người ta? Anh ta chẳng phải vô ý là gì? “
Sau đó tôi hiểu rằng người học viên kia không cố ý đến trễ và chắc hẳn đã phải rất vội vàng để chạy đến điểm hẹn.
Tôi bắt đầu phát chính niệm để loại bỏ mọi nhân tố tà ác đã can nhiễu đến cô ấy. Một lúc sau, tôi nhận được điện thoại của cô. Do là không quen với khu vực đó nên cô ấy đã đi lạc sang địa điểm khác, nhưng vẫn đang trên đường đến chỗ hẹn. Khi cô ấy xuất hiện, cô ấy chạy nhanh nhất có thể. Ngay sau khi nói chuyện xong, tôi đã phải nhanh chóng đến cuộc hẹn kế tiếp và cố gắng để đến đúng giờ – mọi việc đều diễn ra tốt đẹp.
Sau đó tôi mới biết rằng cô ấy đã coi cuộc hẹn này là rất nghiêm túc và đã rời khỏi nhà vào lúc 08:00 để có nhiều thời gian. Tuy nhiên cô ấy chưa từng biết đến địa điểm hẹn và đã xuống xe buýt ở một bến có cái tên na ná giống với điểm hẹn. Tình huống này đã cho tôi một cơ hội để tu luyện tâm tính, trong tất cả các kinh nghiệm chờ đợi trong quá khứ thì lần này có vẻ như tôi đã vượt qua được quan tu luyện bản thân một cách tốt nhất. Tôi đã từng thiếu quan tâm đến người khác và thường trách họ là đã làm lãng phí thời gian của tôi. Tuy nhiên, tôi không nhận được ra rằng họ đang cho tôi một cơ hội để đề cao bản thân.
Một trong những kinh nghiệm trước đây, khi phải đợi một đồng tu trong một thời gian dài. Những suy nghĩ xấu nổi lên trong đầu, kiểu như: “Hôm nay nóng quá!” “Mất cả nửa ngày trời để đi lòng vòng.” “Không biết có chuyện gì xảy ra với cô ấy thế nhỉ?” “Làm thế nào mà cô ấy có thể hẹn mình đến đây một cách vô nghĩa như vậy được nhỉ?” “Tôi sẽ không bao giờ hẹn với cô ta nữa” cuối cùng, thái độ của tôi đã thay đổi. Tôi nghĩ: “Nếu tôi thôi không phàn nàn nữa và chỉ sắp xếp lại cuộc hẹn mà không phàn nàn gì, đó chẳng phải là đã đề cao tâm tính rồi đó sao? Như vậy, tôi cũng không bị lãng phí thời gian”. Tôi đột nhiên cảm thấy như tỉnh ngộ thông qua tình huống này, nhưng thật đáng tiếc là tôi đã không phát chính niệm để loại bỏ đi những nhân tố tà ác mà đã cố giữ những học viên đó để ngăn họ tạo thành một chỉnh thể thống nhất.
Tôi là một học viên mới và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 2008. Vài năm qua, tôi đã đọc rất nhiều những bài chia sẻ kinh nghiệm của các học viên và đã học hỏi được rất nhiều điều từ họ. Tôi cố gắng trình bày những hiểu biết khiêm tốn của tôi và chia sẻ với các đồng tu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/9/13/学习从他人的角度着想-279448.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/10/9/142626.html
Đăng ngày 16-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.