Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 09-09-2013] Tôi muốn chia sẻ về việc tôi có thể vượt qua khảo nghiệm trong một vụ tranh chấp đất đai nhờ những giáo lý của Pháp Luân Công như thế nào. Nếu không có Đại Pháp chỉ đạo, tôi khó mà có thể qua được đại quan này.
Đạo đức trong xã hội Trung Quốc ngày nay đã suy giảm nhanh chóng kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc phá hủy đi các giá trị văn hóa truyền thống và các giá trị đạo đức. Tôi là một bà mẹ đơn thân với ba đứa con. 19 năm trước tôi đã mua nhà cho con trai khi cháu cưới vợ, tôi đã hoàn thành mọi thủ tục giấy tờ, nhưng chưa nhận được giấy tờ xác nhận quyền sở hữu nhà của người bán.
Bình thường tôi rất tin tưởng người khác, cho đến khi họ tự bộc lộ bản chất rằng họ không xứng đáng được như vậy. Do đó tôi đã không thúc giục người bán để nhận giấy tờ xác nhận quyền sở hữu nhà khi ông ấy nói rằng mình đã làm mất nó. Chỉ cần con trai tôi có thể chuyển đến ở là tôi cũng thấy ổn rồi, bởi vì tôi đã trả hoàn tất tiền mua nhà.
Nhưng sau đó người bán nhà đã cảm thấy hối hận vì đã bán cả phần đất. Ông ấy đòi tôi trả 50 mét vuông đất lại cho ông ấy.
Tôi đã phải đấu tranh xem giải quyết vấn đề này như thế nào. Đó là tình huống khó khăn và khổ sở nhất mà tôi đã từng trải qua.
Tôi tự nhắc nhở bản thân rằng mình là một đệ tử Đại Pháp, và rằng Sư phụ đã dạy chúng ta là không có chuyện gì xảy ra một cách ngẫu nhiên cả. Hẳn là có lý do đằng sau nó. Có thể là tôi đã nợ nghiệp của người bán nhà trong kiếp trước và bây giờ đã đến lúc tôi phải trả lại cho ông ấy theo cách này. Tuy nhiên, 50 mét đất lại có giá hàng trăm nghìn nhân dân tệ. Làm sao mà tôi có thể từ bỏ được nó đây?
Trong vòng hai tuần lễ, tôi đã không thể học Pháp, ăn hay ngủ được. Mâu thuẫn này ám ảnh tôi mỗi thời khắc, dù nhắm mắt hay mở mắt đều nghĩ đến nó. Sau đó, tôi nhận ra rằng, đây không phải là trạng thái của người tu luyện, cần phải dùng Đại Pháp để quy chính bản thân, dụng tâm học Pháp.
Tôi tự hỏi bản thân xem, là chân ngã của mình hay là quan niệm hậu thiên đã gây nên tình trạng này. Khi nhận ra đó chỉ là quan niệm hậu thiên, và không phải là chân ngã của mình, đã dính mắc vào đó, tôi đã bắt đầu học lại Pháp và cố chính lại những quan niệm này chiểu theo Pháp.
Sư phụ giảng:
“Có lúc chư vị thấy rằng thứ ấy là [của] chư vị, người ta cũng nói với chư vị rằng thứ ấy là [của] chư vị; kỳ thực nó không phải [của] chư vị. Chư vị có thể cho rằng đó là của mình, [nhưng] rốt cuộc nó lại không phải của chư vị; qua đó thấy được rằng đối với sự việc này chư vị có thể vứt bỏ được không; vứt bỏ không được thì chính là tâm chấp trước; chính là dùng cách này để chư vị vứt bỏ tâm [chấp trước] vào lợi ích ấy; chính là vấn đề này. Bởi vì người thường không ngộ được [Pháp] lý này, nên với lợi ích trước mắt mà tranh mà đấu.” (Chuyển Pháp Luân)
Khi đọc đoạn Pháp trên, tôi có cảm giác như thể Sư phụ đang chỉ thẳng vào vấn đề của tôi.
Sư phụ cũng đã giảng:
Lấy một ví dụ; một hôm đơn vị [công tác] phân nhà, lãnh đạo nói: ‘Ai thiếu nhà ở hãy qua đây, trình bày hoàn cảnh, nói xem cá nhân cần nhà ở như thế nào’. Mỗi người đều nói về mình, riêng anh kia không nói gì cả. Cuối cùng lãnh đạo xét qua liền thấy rằng anh này khó khăn hơn mọi người khác, cần cấp nhà cho anh ta. Người khác nói: ‘Không được, nhà ấy không thể cấp cho anh ta, cần cấp cho tôi, tôi cần căn hộ như thế như thế’. Anh ta nói: ‘Thế thì ông lấy đi’. Nếu người thường xét, thì cá nhân kia thật ngốc. Có người biết rằng anh ta là người luyện công, bèn hỏi anh ta: ‘Người luyện công các anh không muốn gì cả; hỏi anh muốn gì?’ Anh ta nói: ‘Điều người khác không muốn, tôi muốn’. Thực ra anh ta không ngốc chút nào hết, rất tinh minh. Chính về mặt lợi ích thiết thân của cá nhân, thì đối đãi như vậy; anh ta giảng tuỳ kỳ tự nhiên. (Chuyển Pháp Luân)
Ví dụ này đã cho tôi thấy nên giải quyết vấn đề như thế nào dưới góc độ một người tu luyện.
Sư phụ đã giảng:
“Nếu như ai ai cũng hướng vào nội tâm mà tìm, ai ai cũng muốn bản thân làm thế nào cho tốt, thì tôi nói rằng xã hội này sẽ ổn định, tiêu chuẩn đạo đức nhân loại cũng sẽ nâng cao trở lại.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã yêu cầu phải tự đặt mình vào vị trí của người bán nhà. Xây được căn nhà quả thật chẳng dễ dàng gì, và nhất là khi bây giờ giá cả bất động sản tăng vọt. Chắc hẳn đối với giao dịch này, ông ấy phải cảm thấy tồi tệ hơn nhiều so với việc tôi nghĩ về mâu thuẫn.
Tôi đã giải quyết các tranh chấp đó một cách êm thấm, thậm chí đến luật sư bất động sản còn phải thốt lên: “Tôi chưa bao giờ thấy ai giải quyết tranh chấp tài sản mà không có xung đột như chị cả.”
Tất cả là nhờ Pháp Luân Công mà tôi mới có thể giữ tâm thái bình hòa và buông bỏ những lợi ích của cá nhân mình.
Trên đây là nhận thức hữu hạn tại tầng thứ sở tại của tôi. Mong các đồng tu từ bi chỉ ra những điều không phù hợp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/9/9/放下几十万-得到一身轻-279236.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/9/22/142348.html
Đăng ngày 04-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.