Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 20-09-2013]

Năm nay tôi 61 tuổi và đã tu luyện được gần bảy năm. Hết lần này đến lần khác, tôi đã gạt bỏ những cơ hội quý báu để bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cuối cùng, khi đã tuyệt vọng cùng cực, sự giúp đỡ đã tới. Dưới đây là câu chuyện của tôi.

1Cuối cùng tôi đã nhận ra tôi có duyên được đắc Pháp

Tôi từng là một lãnh đạo trong hệ thống tài chính. Tuy nhiên, nhiều năm đau đớn và chịu đựng bệnh ung thư tử cung, cao huyết áp, nhịp tim rối loạn, viêm dạ dày, tăng sản đốt sống lưng cổ, làm tôi kiệt quệ và tôi chỉ chờ chết. Tất cả những thuốc Trung y và Tây y tôi dùng đều không có hiệu quả. Cuối cùng tôi đã bỏ việc để tập trung phục hồi sức khỏe.

Một buổi sáng tháng 04 năm 2005, một người thân đến thăm tôi. Sau khi thấy tôi đau khổ thế nào, anh ấy đã chỉ cho tôi một bài luyện công. Anh ấy không giải thích đó là gì, nhưng nói rằng cô chú của anh ấy đã luyện được hơn mười năm và họ hoàn toàn khỏe mạnh. Chiều hôm đó, cô chú anh ấy đã đi taxi 30 dặm để tới chỗ tôi. Họ cho tôi một bản copy cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, Chuyển Pháp Luân, và một số bài giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí tại các Pháp hội. Họ kể với tôi họ đã hưởng lợi ra sao cả về cơ thể lẫn tinh thần sau khi luyện. Họ cũng chỉ cho tôi năm bài công Pháp và viết câu niệm để phát chính niệm trước khi về.

Nhiều năm trước 1998, khi tôi có vấn đề sức khỏe, một đồng nghiệp trong công ty đã cho tôi một bản cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi đọc:

“Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp; vậy nên, không ai có thể tuỳ tiện thay đổi nó.” (Bài Giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Đáng tiếc là tôi bị cản trở bởi học thuyết vô thần. Vì chế độ này trừng trị chúng tôi nếu đi theo văn hóa và tín ngưỡng cổ xưa, tôi không tin vào luân hồi. Năm 1999, Đảng bắt đầu bức hại Đại Pháp, bất cứ lúc nào Pháp Luân Đại Pháp được nhắc đến, tất cả mọi người đều trở nên sợ hãi và im lặng. Vì tôi là một lãnh đạo trong công ty, tôi bị gây áp lực phải trả lại cuốn sách.

Năm 2002, tôi đi nghỉ ở Hồng Kông. Có tài liệu giảng chân tướng ở nhiều địa điểm du lịch, nhưng vì đầu óc tôi bị đầu độc bởi ĐCSTQ, tôi không dám cầm hay thậm chí nhìn chúng. Giờ, cô chú lại tặng tôi cuốn Chuyển Pháp Luân lần nữa và dạy tôi các bài công pháp, và tôi cũng không cản họ. Đây chính là an bài từ bi của Sư phụ – đã đến lúc tôi phải đắc Pháp và tu luyện. Sư phụ thực sự trông nom từng đệ tử!

Sau khi đọc xong Chuyển Pháp Luân, càng đọc, cuốn sách càng thu hút tôi. Thật kỳ lạ, ngay cả trước khi tôi đọc xong cuốn sách tôi bỗng cảm thấy tràn đầy năng lượng. Vì bệnh tật nên tôi luôn kiệt sức và không lau dọn nhà cửa trong nhiều năm. Sau khi tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, tôi chỉ cần ba ngày để lau hết nhà cửa mà không hề mệt! Tôi biết Sư phụ đã bắt đầu quản tôi!

Tôi luyện công mỗi tối và sau đó được tịnh hóa cơ thể thêm hai lần nữa. Sau ba tháng, tất cả bệnh tật tôi chịu đựng nhiều năm đã biến mất và gương mặt tôi rạng rỡ khỏe mạnh.

2.  Tôi không còn là một viên chức hủ bại

Khi bước trên con đường phản bổn quy chân, tôi xấu hổ khi nghĩ đến việc mình đã luôn cư xử ra sao. Khi tôi hiểu rằng Sư phụ đang chịu đựng và giải nghiệp lực gây ra bởi những hành động sai trái trong quá khứ của các học viên, tôi đã cảnh cáo bản thân mình, “Vì tôi đã tiến nhập tu luyện Đại Pháp, tôi phải nghe Sư phụ.” Sư phụ giảng: “Trước đây các đầu [mẩu] khăn tắm của nhà máy dệt kim thường bị cất đi mang về nhà, các công nhân đều lấy [như thế].” (‘Bài Giảng thứ tư,’Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã đem trả lại lò sưởi và các thứ khác công ty cho tôi và xé biên lai ăn uống có giá trị hơn 3000 nhân dân tệ và có thể được hoàn lại. Tôi đã trả gần 10.000 nhân dân tệ bằng giá trị quà cáp lại cho cấp dưới. Mặc dù tôi không còn giữ chức vị đó nữa, tôi vẫn có thể dùng xe của công ty, và tôi được cho tiền đi lại nếu xe không được sử dụng. Tôi nhận ra rằng sử dụng xe của công ty cho mục đích cá nhân như vậy là sai trái.

Tôi luôn cố gắng giúp đỡ các hạng mục Đại Pháp như đóng góp tiền cho các cơ sở sản xuất tài liệu hoặc mua tài liệu in ấn. Khi tôi gặp một học viên buộc phải bỏ nhà đi, tôi đã trả tiền thuê căn hộ và thường mua những vật dụng hàng ngày cần thiết cho anh ấy. Sau này, thông qua việc giảng chân tướng, người học viên này đã lấy lại được tất cả tiền lương đã bị giữ lại và trả lại tất cả số tiền các đồng tu và tôi đã cho anh ấy. Chúng tôi đưa số tiền này quyên góp cho cơ sở sản xuất tài liệu.

3. Hài hòa mối quan hệ trong gia đình

Tôi luôn thiếu kiên nhẫn và chỉ muốn làm mọi việc theo ý mình. Từ nhỏ tôi đã luôn kiêu ngạo và coi thường người khác. Sau khi bắt đầu tu luyện, hai việc xảy ra đã khơi dậy các quan niệm người thường và tâm chấp trước của tôi.

Chỉ sáu tháng sau khi tôi đắc Pháp, con gái tôi để mắt tới một thanh niên không có bằng cấp và có tính cách hung hăng. Họ hàng và bạn bè đều phản đối quan hệ của chúng và luôn gọi điện cho tôi.

Khi luyện công, tôi không thể tĩnh lại được. Sư phụ giảng,

“Chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh của vợ, cha mẹ, anh em; chư vị có quyết định được [những việc ấy] không? Hơn nữa, chư vị sau này không phải lo lắng, chư vị không có phiền phức gì nữa, thì chư vị tu luyện gì đây? Luyện công một cách quá ư thoải mái chăng? Lẽ nào có chuyện ấy?” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm thấy con gái tôi không tôn trọng tôi và cố tình làm điều này để gây tổn thương tới tôi. Do đó, hai mẹ con còn tiếp tục giận nhau tới gần một năm.

Vì tôi dường như không tự đột phá được, Sư phụ đã an bài cho một đồng tu tới giúp tôi. Người đồng tu đã chỉ ra rằng thể ngộ của tôi không ở trong Pháp, và chúng tôi đã cùng học Chuyển Pháp Luân với nhau. Sau đó chúng tôi đã nói chuyện từ mười giờ sáng tới ba giờ chiều. Pháp của Sư phụ như sương sớm thấm đẫm trái tim tôi. Các ý niệm của tôi trở nên rõ ràng, sự tức giận đã biến mất, và một luồng năng lượng ấm áp đi qua toàn thân tôi. Tôi rơi nước mắt, chỉ có một niệm trong tâm trí: “Cảm ơn, Sư phụ. Con đã minh bạch rồi.” Người đồng tu cũng chỉ cho tôi cách phát chính niệm và phủ nhận an bài của cựu thế lực và cũng giải thích làm sao để chứng thực Pháp.

Do đó, nút thắt trong tâm tôi cả năm nay đã được gỡ bỏ chỉ trong vài giờ. Một lần nữa, tôi lại tự mình chứng kiến sự vĩ đại của Đại Pháp và không còn hận con gái và con rể tôi và đã xin lỗi chúng.

Sau khi nghỉ hưu tôi phải trông coi cháu gái. Ngày nào tôi cũng phải mua thức ăn, nấu nướng và đưa cháu tới trường. Tôi bận đến nỗi cảm thấy mình phải xoay như chong chóng. Cuối cùng tôi bảo con dâu tìm người khác, nhưng con dâu lại trở nên không vui với tôi. Một ngày, cháu gái nói với tôi: “Bà ơi, bà bảo cháu niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo mỗi ngày, nhưng bà lại luôn cau có. Thế là không tốt. “Bất chợt tôi bừng tỉnh. Sư phụ đã phê bình tôi thông qua những lời nói của cháu gái tôi.

Sau khi một người bước vào tu luyện, không có gì xảy ra là ngẫu nhiên. Việc gì cũng có quan hệ trực tiếp với sự tu luyện của chúng ta. Sư phụ giảng,

“Những gì chư vị tiếp xúc [trong] hoàn cảnh công tác và hoàn cảnh gia đình, chúng đều là hoàn cảnh tu luyện của chư vị, đều là con đường mà chư vị tất yếu phải đi, tất yếu phải đối diện, tất yếu phải đối diện một cách ngay chính; không có gì có thể hời hợt được.  (Giảng Pháp tại Canada 2006).

Tôi bình tâm nhìn lại sự tu luyện của mình một cách nghiêm túc: Tôi vẫn còn bám vào những chấp trước nào? Đằng sau sự truy cầu hạnh phúc và tiện nghi là các chấp trước ích kỷ, danh lợi, tật đố, tranh đấu và các vật chất xấu khác. Sư phụ giảng,

“Tiểu hoà thượng ấy càng chịu khổ thì càng dễ khai công, còn đại hoà thượng kia càng hưởng thụ càng khó khai công, bởi vì [ở đây] có vấn đề chuyển hoá nghiệp lực.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân).

Tôi ngộ ra được rằng: “Đây là những tâm chấp trước tôi cần loại bỏ”. Tôi tự nhắc nhở bản thân: “Là người tu luyện, chúng ta phải nghĩ đến người khác”. Sau đó, tôi đã đảm nhận việc nhà và cháu gái tôi bắt đầu nghe lời tôi. Cháu học thuộc Hồng Ngâm và học cách cư xử theo Chân-Thiện-Nhẫn. Khi trao đổi với các đồng tu, tôi thường nói rằng thật là tốt khi được làm một “tiểu hòa thượng” ở nhà.

4Giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh

Sư phụ dạy chúng ta:

“Do vậy trách nhiệm của các đệ tử Đại Pháp, không phải là chỉ vì viên mãn cá nhân, mà là cứu độ chúng sinh trong khi chứng thực Pháp, đó mới là sứ mệnh của các đệ tử Đại Pháp, đó mới là chỗ vĩ đại của các đệ tử Đại Pháp chân chính.” (Giảng Pháp luân lưu tại  Bắc Mỹ)

Chỉ một tháng sau khi tôi đắc Pháp và nhờ có sự động viên của một đồng tu, tôi bắt đầu giảng chân tướng.

Giảng chân tướng cho người nhà

Những thay đổi đáng ngạc nhiên về sức khỏe và tính cách của tôi là minh chứng tốt nhất để gia đình tôi hiểu rằng bất cứ điều xấu nào ĐCSTQ nói về Đại Pháp là lừa dối. Họ hiểu rằng “tự thiêu” là một trò lừa bịp khác của Đảng. Sau khi tôi bảo họ thoái Đảng và bất cứ ai ủng hộ Đại Pháp sẽ được phúc báo, họ đã thoái Đảng và các tổ chức liên đới và ủng hộ tôi tu luyện. Khi bố mẹ tôi nghe nói tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, họ không biết phải nói gì. Bố tôi biết rất rõ sự tàn bạo của ĐCSTQ. Ông nói nghiêm khắc: “Con có một sự nghiệp thành công. Đừng tự mang đến phiền nhiễu.” Tôi không động tâm và vẫn tiếp tục đến thăm và giúp họ làm việc nhà. Tôi cũng mang các tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại tới cho họ đọc. Bố tôi cuối cùng đã thoái Đảng, và hiện giờ cả hai đều tu luyện.

Giảng chân tướng cho họ hàng

Tôi có rất nhiều họ hàng. Một số người tôi đến thăm để giảng chân tướng cho họ, một số tôi nói chuyện ở các buổi họp mặt gia đình, đám cưới, và một số tôi giảng chân tướng khi gặp họ ngoài đường.

Bác của chồng tôi và tôi có một vài hiểu nhầm trong quá khứ do công việc của con trai bà, và chúng tôi oán hận nhau sâu sắc. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi trở nên lo lắng cho bà, thường xuyên quan tâm tới bà và cuối cùng mâu thuẫn của chúng tôi đã được giải quyết.

Trong lần giỗ mười năm ngày mất của chồng bà, tất cả họ hàng bà đến từ một số tỉnh. Họ bao gồm sĩ quan quân đội, viên chức cảnh sát, nhà quản lý kinh doanh, nhà nghiên cứu và giáo viên. Tôi chuẩn bị bằng cách phát chính niệm và nhẩm Pháp trên đường tới đó và xin Sư phụ gia trì cho tôi. Tôi muốn nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại trước khi cuộc họp mặt bắt đầu. Sư phụ đã nhìn thấy tâm chân thành của tôi và đã an bài cho họ đến theo từng nhóm riêng rẽ. Sau khi tôi nói chuyện xong với một nhóm, một nhóm họ hàng nữa lại tới. Dường như họ chờ đợi cơ hội này. Sau khi hiểu chân tướng, họ rất vui vẻ thoái Đảng.

Giảng chân tướng cho bạn bè và đồng nghiệp

Tôi thu thập các thông tin liên lạc của đồng nghiệp, bạn bè và gửi họ các tin nhắn giảng chân tướng cũng như các tài liệu. Khi gặp họ, tôi giảng chân tướng lần nữa và đã có kết quả tốt đẹp. Khi một trong những cấp trên của tôi trước kia gặp tôi, ông ấy đã nhận xét: “Nước da của chị bây giờ rất đẹp. Cái gì đã chữa lành cho chị vậy?” Tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”. Tôi kể với ông tôi đã đắc Pháp như thế nào, và cho ông biết sự thật về vụ tự thiêu dàn dựng. Tôi nói với ông về thông điệp ẩn trên tảng đá được tìm thấy nhiều năm trước và khuyên ông thoái Đảng để bảo vệ bản thân mình. Sau khi chăm chú lắng nghe, ông nhận chiếc bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp một cách rất thành kính mà tôi đưa cho ông bằng cả hai tay. Ông cho tôi một bí danh dùng để giúp ông thoái Đảng. Ông cũng hỏi xin tôi một cuốn sách Đại Pháp. Một vài tháng sau, ông được thăng chức.

Khi tôi mới đắc Pháp, việc tiêu nghiệp thật là đau đớn. Một đồng nghiệp bảo tôi tới công ty và làm một số việc. Trong tâm tôi xin Sư phụ gia trì cho tôi để tâm trí rõ ràng và tôi có thể làm tốt việc chứng thực Pháp. Khi tôi tới, hai lãnh đạo mà trước kia tôi đã làm việc cùng tới gặp tôi. Chúng tôi nói về sức khỏe, và tôi đã giảng chân tướng rất tự nhiên. Họ đã thoái Đảng và các tổ chức liên đới. Một người trong số họ thậm chí còn mời tôi về nhà để dạy vợ ông các bài công pháp. Tôi đã để lại cuốn Chuyển Pháp Luân cho họ và sau đó các bệnh tật của vợ ông đã khỏi. Sau khi thoái Đảng, bệnh mất ngủ lâu năm của người kia cũng biến mất. Trên đường về nhà, không chỉ cảm giác đau đớn do bị bệnh mà tôi trải qua lúc sáng chấm dứt, điện thoại của tôi đã hiện ra hình ảnh “Phật quang phổ chiếu”. Tôi phấn khởi và rất cảm ơn Sư phụ đã khích lệ tôi.

Giảng chân tướng cho các nhóm trong xã hội

Bình thường, tôi luyện tất cả các bài công pháp một lần vào buổi sáng, và sau khi ăn sáng, tôi lại học một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân. Khi tôi làm xong việc nhà, tôi đi giảng chân tướng vào buổi chiều, và về đêm, tôi đọc các bài giảng của Sư phụ tại các Pháp hội hoặc Tuần báo Minh Huệ. Trước khi đi ra ngoài giảng chân tướng, tôi phát chính niệm trước tiên và mang theo tài liệu và đĩa CDs.

Một lần tôi thấy một người nông dân đang bế một đứa trẻ trên đường. Tôi đã chào hỏi và nói chuyện với ông ấy. Sau khi ông thoái Đảng, ông có nói rằng ông luôn muốn đọc Chuyển Pháp Luân nhưng không thể tìm thấy cuốn sách ở bất cứ đâu. Tôi viết lại số điện thoại di động của ông và khi tôi chuẩn bị xong tất cả các sách và tài liệu, tôi rủ một đồng tu đi cùng tôi. Chúng tôi đã đi hơn 20 dặm để tìm người nông dân đó. Khi ông có cuốn sách, ông liên tục nói: “Cảm ơn các chị! Cảm ơn các chị!” Chúng tôi nói: “Ông hẳn phải có duyên. Đừng cảm ơn chúng tôi, hay cảm ơn Sư phụ, và đọc kỹ cuốn sách”. Ông nói: “Vâng, tôi sẽ làm vậy. Vâng, tôi sẽ làm vậy.”

Trong nhiều năm nay, tôi biết sâu sắc rằng mỗi bước đi của tôi đều không thể tách rời sự bảo hộ của Sư phụ và sự tu luyện của một đệ tử Đại Pháp. Ở đây, tôi muốn được hợp thập trước Sư phụ từ bi vĩ đại.

5. Thất bại không ngộ ra được nhưng điểm hóa

Mùa xuân năm 2009, tôi lập ra điểm sản xuất tài liệu gia đình của chúng tôi. Nhờ sự giúp đỡ của một đồng tu hiểu biết về kỹ thuật, tôi nhanh chóng học cách tải, in và đốt CDs. Tuy nhiên, vì không chú ý đến an toàn điện thoại khi tiếp xúc với các đồng tu, sơ hở của tôi đã bị tà ác lợi dụng. Một đêm tháng 10 năm 2010, bảy người đột nhập vào nhà tôi và lấy đi thiết bị, sách và tài liệu. Tôi bị đưa đến một sở cảnh sát địa phương trong hai ngày và sau đó bị đưa vào trại giam trong 22 ngày. Do huyết áp cao, tôi được “tạm thả do bảo lãnh” và cho về nhà. Tuy nhiên, trong những ngày bị giam, tôi vật lộn để có thể sống sót và chính niệm của tôi không đủ.

Dần dần, tâm tôi cũng tĩnh lại được một chút và tôi nhớ Sư phụ đã giảng phải “hướng nội nhìn”. Tôi nói với Sư phụ: “Chỗ này không phải là chỗ mà một đệ tử Đại Pháp nên ở. Ngay cả nếu con có sơ hở, cựu thế lực không có quyền bức hại con, Xin Sư phụ hãy giúp con!” Khi suy nghĩ của tôi thay đổi, Sư phụ đã an bài cho hai đồng tu được chuyển đến từ một nhà tù khác. Chúng tôi nhẩm Pháp, luyện công và phát chính niệm. Chúng tôi cố gắng cùng nhau tinh tấn trong khi trải qua những khó khăn to lớn. Khi tôi được thả, tôi đã có một danh sách thoái Đảng với gần 40 cái tên trong đó.

Sau khi rời trại giam, những khảo nghiệm mới lại tới. Phòng 610 của thành phố sai công ty tôi cử người theo dõi tôi và treo việc của con gái tôi để nó có thể theo dõi tôi 24 giờ một ngày. Họ hạn chế không cho tôi ra ngoài trong suốt cả năm và đưa tôi tới trung tâm tẩy não để “chuyển hóa”. Họ đe dọa sẽ hủy bỏ vị trí của tôi trong công ty và cắt các phúc lợi nhân viên của tôi. Họ đe dọa các con tôi và nói với chúng rằng chúng sẽ phải chịu trách nhiệm. Chịu áp lực to lớn, và tại một thời điểm nguy cấp, chính niệm của tôi không đầy đủ. Do đó, tôi đã bị ép viết ba cam kết.

Sau khi trở về, tôi tự xét lại bản thân. Trước tiên, tôi có chấp trước vào làm các việc, tâm hiển thị, hoan hỉ, và coi học Pháp như một việc tầm thường và không dụng tâm mà học. Tôi coi việc giảng chân tướng như tài năng của tôi. Thứ hai, tôi có tâm lý cảm thấy may mắn, tâm lười biếng, và suy nghĩ rằng là một học viên mới tôi có thể phớt lờ vấn đề an toàn. Thứ ba, tôi không thích đọc các bài viết về các đệ tử bị bức hại, vì tôi nghĩ họ không liên quan gì tới tôi. Thứ tư, tôi kiêu ngạo và sợ rằng nếu tôi không viết ba bản cam đoan, tôi sẽ bị công ty khiển trách và gia đình phê phán. Thứ năm, tôi cảm thấy tự mãn, thờ ơ và không ngộ ra những điểm hóa của Sư phụ. Vài ngày trước khi bị bức hại, rất nhiều lần, tôi không thể tìm được nội dung Đại Pháp trên điện thoại của mình. Tôi cũng không thể tìm được tiền mà một đồng tu đã đưa tôi để đổi lấy các tờ tiền có in thông tin giảng chân tướng trên đó. Tôi đã không suy nghĩ sâu khi những việc này cứ mãi xảy ra, do đó tôi đã phạm một sai lầm lớn.

6. Tu bỏ chấp trước sợ hãi và sửa chữa lỗi lầm

Sau khi bị bức hại, chấp trước sợ hãi và gánh nặng lo âu rất nặng nề. Bất cứ khi nào có ai gõ cửa, tôi cảm thấy rất lo lắng và ký ức cảnh sát ập đến nhà vẫn đọng lại. Không lâu sau, Sư phụ đã an bài cho tôi gặp các đồng tu mới. Họ chuẩn bị sách Đại Pháp, CDs và Tuần báo Minh Huệ cho tôi. Tôi tĩnh tâm lại và học Pháp thật nhiều, phát chính niệm để loại trừ sợ hãi.

Khi cái bóng của cuộc bức hại lại hiện lên trong tâm trí tôi, tôi nhớ lại những gì Sư phụ giảng:

“Chớ nên giữ gánh nặng trên lưng ấy [chỉ vì sai lầm trong quá khứ], làm sai rồi thì chư vị cần làm tốt hơn. Sự việc trước đây có sao thì cũng không nhớ đến nữa, cần nghĩ đến là từ nay về sau làm sao cho tốt, thật sự có trách nhiệm với bản thân mình và chúng sinh.” (Giảng Pháp Luân lưu tại Bắc Mỹ)

“Tôi, là Sư phụ, vẫn luôn không nhớ kể đến những việc sai sót mà chư vị làm trong tu luyện, chỉ nhớ kể đến những việc làm được tốt và những thành tựu của chư vị.” (Vượt qua cửa tử)

Một nguồn năng lượng từ bi to lớn ngay lập tức làm tan biến sự u tối trong tâm tôi. Mỗi lần nhớ tới lời Sư phụ giảng, tôi không thể ngăn dòng nước mắt tuôn trào. Bây giờ tôi lại quay lại trạng thái “tu luyện như ban đầu” (Giảng Pháp tại Pháp Hội Quốc Tế New York). Tôi hiện giờ đã lý trí hơn và tu bản thân tốt để hoàn thành sứ mệnh cứu độ chúng sinh.

Tôi muốn qua đây tạ ơn Sư phụ từ bi vĩ đại đã cứu tôi! Cảm ơn các bạn đồng tu! Nếu có gì không hợp lý, xin hãy từ bi chỉ rõ.

Hợp thập.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/25/财经系统“女强人”-修炼与使命-277193.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/9/20/142235.html

Đăng ngày 11-10-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share