[MINH HUỆ 24-07-2013] Tôi đã đắc Pháp vào năm 1997, và tôi sẽ không thể có mặt ở đây hôm nay nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ. Sau khi bị gãy cột sống từ cú ngã, tôi đã hồi phục chỉ trong hai tuần! Việc này không cần đến bất cứ cách chữa trị y tế nào mà chỉ dựa trên việc học Pháp, phát chính niệm, luyện các bài công pháp Pháp Luân Công và có tín tâm kiên định vào Sư phụ và Đại Pháp. Đó là điều kỳ diệu! Ngay cả phẫu thuật y tế cũng không thể đạt được điều này.

Ngu muội mà tạo nên nghiệp lớn

Trước kia tôi là một bác sĩ chuyên khoa về phụ khoa và sản khoa. Tôi đã thực hiện nhiều ca phá thai và giết nhiều sinh mệnh theo chỉ thị trong chiến dịch kế hoạch hóa gia đình của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Chúng tôi đã cưỡng bức phá thai của những phụ nữ vốn đang mang thai từ ba đến tám tháng. Để bố mẹ không nghe được tiếng khóc của con họ, chúng tôi buộc phải giết đứa trẻ ngay khi chúng được sinh ra. Chúng tôi tiêm i-ốt vào tim hoặc não chúng, hoặc làm chúng bị ngạt thở. Bị ăn sâu bởi hệ tư tưởng Đảng Cộng sản, tôi dửng dưng và lạnh lùng trước tư tưởng giết người, việc đó đã tạo nhiều nghiệp quả.

Ba năm sau, tôi được chuyển sang khoa khác và tiếp tục làm công tác siêu âm. Lúc đó, tôi đã không hiểu vì sao tôi bị thuyên chuyển. Sau khi tôi đắc Pháp tôi nhận ra rằng Sư phụ đã coi sóc tôi và mở ra con đường cho sự tu luyện của tôi, để tôi có thể rời khỏi vị trí độc hại đó.

Cũng vì sự ngu muội của mình, tôi đã dọn đến ở cùng với bạn trai trước khi kết hôn. Tôi đã năm lần phá thai và đã mắc rất nhiều bệnh phụ khoa Tôi cũng thức thâu đêm chơi cờ bạc, và sau đó bị mất ngủ trầm trọng mà không loại thuốc nào có thể làm bệnh thuyên giảm. Thậm chí tôi đã nghĩ đến việc tự tử để thoát khỏi chứng mất ngủ.

Qua lời giới thiệu của một đồng nghiệp, tôi đã biết về Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi thầm nghĩ, “Mình muốn làm một người tốt, mình muốn tu luyện.” Tối hôm đó, tôi cảm thấy có gì đó đang xoay chuyển trong bụng dưới của tôi. Tôi không biết điều gì đang diễn ra và không nói với bất cứ ai. Sau khi đọc các bài chia sẻ về trải nghiệm của các đồng tu, tôi đã nhận ra rằng Sư phụ đã cấp Pháp Luân cho tôi. Tôi bắt đầu luyện các bài công pháp theo sự hướng dẫn trong sách Đại Viên Mãn Pháp vào ngày hôm sau, và sau đó học tất cả các bài công pháp ở nhóm luyện công.

Tiêu trừ nghiệp bệnh

Một lần khi tôi đang luyện bài công pháp thứ hai ngay sau khi đắc Pháp, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng quạt quay trên đầu, nhưng khi mở mắt ra tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì ở đó. Tôi cảm thấy các bánh xe đang quay giữa cánh tay và nhận ra rằng chúng là các Pháp Luân. Thỉnh thoảng tôi nghe thấy nhạc luyện công vào ban đêm hoặc vào sáng sớm, nhưng nếu tôi muốn nghe chúng được rõ thì chúng sẽ biến mất. Tôi nghĩ đó là sự tưởng tượng của mình, nhưng sau đó đã ngộ ra rằng thiên nhĩ thông của tôi đã được khai mở.

Khi tôi luyện tĩnh công, đôi lúc tôi có thể cảm nhận được các Pháp Luân nhỏ đang quay quanh đầu và tay tôi. Sư phụ đang tịnh hóa cho tôi. Khi luyện tĩnh công, tôi thấy thật khó để vắt chéo chân thậm chí ngay trong tư thế đơn bàn, và chỉ có thể giữ chân được khoảng 15 phút đầu. Sau khi tôi có thể ngồi như vậy khoảng 30 phút, tôi đã cố gắng vắt chéo chân trong thế song bàn. Nó đau đến nỗi chân của tôi run rẩy một cách thiếu kiểm soát và tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi biết Sư phụ đang giúp tôi tiêu trừ nhiều nghiệp lực, vì hết thảy những sinh mệnh mà tôi đã sát sinh trong quá khứ. Tôi liên tục niệm, “Nan Nhẫn, năng Nhẫn. Nan hành, năng hành” (Chuyển Pháp Luân), và tôi có thể ngồi tĩnh công khoảng một tiếng đồng hồ.

Đặc biệt có một lần khi tôi ngồi tĩnh công, phía dưới chân của tôi rất đau. Như thể có ai đó đang cưa xương của tôi. Thân thể tôi ngả về phía sau và lao về phía trước do đau đớn tột độ. Tôi tiếp tục tĩnh công và bỗng nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh toát ra ở chân. Cơn đau lập tức biến mất. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã giúp tôi tiêu trừ cục nghiệp lực khác.

Một lần, tôi bị nhức đầu. Nó càng lúc càng trở nên tồi tệ hơn, và tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi đã cầu xin Sư phụ, “Con không thể chịu đựng được thêm nữa, có lẽ con phải uống thuốc thôi.” Nhưng ngay tức khắc, tôi cảm thấy khí lạnh toát ra ở phía sau đầu, và cơn đau đầu đã biến mất.

Tôi đã từng mắc bệnh phụ khoa nặng, và hai lần sau khi tôi ngồi tĩnh công có ba con giun kim dài màu hồng đang bò ngoằn ngoèo trong quần lót của tôi, thật đáng kinh sợ. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã lấy đi linh thể bám trên thân tôi. Nếu không tu luyện, tôi chắc chắn sẽ bị chuyển sang dạng ung thư hoặc vài bệnh nào đó tồi tệ hơn. Tôi không uống thuốc và mọi bệnh tật của tôi đã biến mất! Thật là kỳ diệu! Tôi không biết được Sư phụ đã chịu đựng cho các học viên nhiều đến nhường nào khi chúng ta tiêu trừ nghiệp lực.

Trong quá khứ, đôi lúc tôi đi ngoài ra máu, nhưng tôi không bao giờ để ý đến nó và cũng không đi khám ở bệnh viện. Có một lần tôi đi phát các tài liệu giảng chân tướng cùng với các đồng tu, hành trình khoảng 25 dặm. Sau khi trở về nhà, chân của tôi bị đau và có một vài nốt giộp. Sáng hôm sau, tôi thấy rằng các nốt giộp đó bị vỡ ra và không còn đau nữa. Khi đi vào nhà tắm, tôi cảm thấy có cái gì đó quanh hậu môn, tôi nhận ra đó là bệnh trĩ, nhưng nó đã biến mất ngay ngày hôm sau. Từ đó tôi không còn đi ngoài ra máu nữa. Bệnh trĩ nội vô cùng đau đớn, và cần phải phẫu thuật để cắt bỏ chúng, nhưng Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi bởi vì tôi tu luyện Đại Pháp.

Hồi phục trong vòng hai tuần sau khi bị gãy cột sống

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, các đồng tu và tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Tôi bị ĐCSTQ bức hại nhiều lần. Tôi bị bắt tám lần và bị giam giữ ở trại lao động cưỡng bức, trại tạm giam và trung tâm tẩy não.

Tôi bị giam giữ ở trung tâm tẩy não lần đầu tiên vào tháng 05 năm 2003. Tôi bắt đầu tuyệt thực ba ngày sau khi vào trại, và tôi cầu cứu Sư phụ giúp đỡ. Khi lính canh chìm vào giấc ngủ say, tôi có thể trốn thoát bằng cách nhẹ nhàng mở cửa và bước ra khỏi nơi đó.

Cảnh sát truy lùng tôi một cách ráo riết. Họ đã thu điện thoại của họ hàng cùng người nhà của tôi và theo dõi nhà của họ. Khi tôi đến nhà của một trong số những người thân của mình vào khoảng 03 giờ chiều, cảnh sát cũng vừa đến nơi. Tôi đã trèo xuống từ một cái thang ở tầng hai. Tôi nghĩ mình đã ở bậc thang cuối cùng và nhảy xuống, nhưng tôi đã ngã lăn ra và rơi tự do. Tôi bị đau đớn cùng cực.

Tôi cầu xin Sư phụ trong tâm: “Cựu thế lực đang cố gắng để bức hại con, con sẽ phủ nhận chúng. Xin Sư phụ hãy giúp con.” Tôi nhanh chóng tỉnh dậy và rút cái thang đi, vì vậy cảnh sát không thể đuổi theo tôi ngay lập tức. Tôi còn bị mất cả dép, và phải đi chân trần trong đêm tối giữa bụi tre hoang. Cũng có nhiều mảnh thủy tinh bị vỡ vương vãi khắp nơi, nhưng chân tôi không hề bị đứt hoặc chảy máu.

Khi đi lạc vào một cánh đồng ngô, đột nhiên tôi hoàn toàn không thể cử động được, cơn đau xuyên từ cột sống, tôi không thể đứng hoặc ngồi, tôi quỳ trên mặt đất và dùng tay để đỡ cho trọng lượng của mình. Tôi không biết tôi ở đó bao lâu. Mọi người nói với tôi rằng trời đã mưa đêm hôm đó, nhưng tôi không bị ướt. Khi trời hửng sáng, tôi nghĩ rằng tôi không thể ở đó thêm được nữa. Sau đó tôi nhích từng bước men theo bên đường tới khi đến nhà của họ hàng bên chồng tôi. Thậm chí tôi đã trèo qua một bức tường nhỏ và bảo gia đình đưa tôi về nhà.

Khi về đến nhà, tôi nằm lên giường và không thể cử động. Tôi chỉ có thể phát chính niệm trên giường, và học Pháp trong khi tôi nằm ngửa. Tôi không thể ngủ do cơn đau hành hạ. Sau hai ngày, tôi nhận ra rằng đây là sự bức hại và rằng tôi không thể thừa nhận nó. Tôi muốn đứng dậy để luyện công. Khi tôi luyện bài công pháp thứ hai, tôi cảm thấy có trọng lượng nặng trên đầu và ở cột sống, và không thể cúi xuống khi luyện bài công pháp thứ tư. Nhưng tôi đã không bỏ cuộc. Sau các bài công pháp đứng, tôi muốn luyện tĩnh công. Tôi đã nói với cựu thế lực, “Chẳng phải ngươi muốn bức hại ta đến mức ta không thể đứng dậy và cứu chúng sinh sao? Ta sẽ không thừa nhận ngươi và sự bức hại của ngươi.” Khi ngồi xuống, cột sống của tôi đã gập xuống được. Tôi đã cố rướn để sờ vào cột sống, và cảm thấy đốt sống trồi ra. Tôi biết cột sống đã bị gãy. Nó hẳn là từ cú ngã, khi tôi rơi xuống một cách tự do. Tôi có chính niệm rất mạnh và nói mà không có bất cứ quan niệm người thường nào, “Ta chỉ tín Sư tín Pháp.”

Dựa trên kiến thức y khoa căn bản của tôi, khi cột sống của ai đó bị gãy, người ta phải phẫu thuật để cố định bằng vít với đĩa kim loại ở chỗ gãy, nếu không có thể bị liệt suốt đời. Tôi không hề nghĩ về điều này. Tôi tin mình sẽ ổn. Tôi chỉ có thể vắt chéo chân ở thế đơn bàn khoảng 05 phút. Sau đó nâng dần lên được 10 phút, rồi 15 phút. Sau đó tôi bắt đầu vắt chéo chân trong thế song bàn, và đau đớn khôn tả.

Sau chín ngày, tôi đã có thể đứng dậy và đi ra nhà vệ sinh phía ngoài sân. Sau tổng cộng 12 ngày, cuối cùng tôi đã có thể cúi người xuống mà không gặp bất cứ vấn đề gì. Tôi ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng với các đồng tu sau 15 ngày.

Con xin tạ ơn Sư phụ vì lòng từ bi cứu độ của Ngài.

 


Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/14/141551.html

Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/24/腰椎断裂半个月不医而愈-277085.html

Đăng ngày 20-09-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share