Bài nói của một bạn tu Tây phương sống tại Mỹ quốc

[Minh Huệ] Thật cho tôi là một vinh dự được nói chuyện trước tất cả chư vị. Điều mà tôi muốn chia sẻ với mọi người, đó cũng là một điều mà tôi nhìn thấy được nơi một số bạn tu họ cũng muốn nói đến. Đó là sự chấp trước vào sắc dục. Nó đã cản trở trầm trọng tôi từ khi tôi mới bắt đầu tu và tôi cũng cảm thấy không thỏai mái để nói về nó với các bạn tu khác. Để chư vị có thể hiễu trọn vẹn sự khó nạn này của tôi, tôi xin nói qua về cái tôi trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp luân Đại Pháp.

Trước khi tôi đắc được Pháp, tôi thuận theo xã hội người thường và xem như thường chuyện quan hệ tình dục với người khác phái trước hôn nhân. Tôi thật không hiễu nó là quan trọng đến dường nào và tôi không được xem thường nó. Nó thật sự là một thứ ghê gớm nhưng tôi lúc bấy giờ chưa thấy được nó là một điều sai. Thật là như Sư phụ dạy,

Chỉ những ai mà tâm tánh đã được nâng cao qua sự tu luyện thì mới hiểu được, khi nhìn lại quá khứ, là giá trị đạo đức của nhân loại đã đồi trụy đến mức ghê gớm như vậy.” (Chuyển Pháp luân, bài số 9, Ý niệm)

Chỉ cho đến khi tôi đọc bài Pháp giảng của Sư phụ tại Nữu Ước mà tôi mới bắt đầu hiểu được sự chấp trước vào sắc dục là quan trọng dường nào, và sự liên hệ tình dục giữa một người nam và một người nữ là thiêng liêng dường nào. Sau khi ngộ ra được cái nguyên lý này, tôi quyết đînh không còn là người như trước nữa, và tôi sẽ tinh tấn để vượt qua chấp trước này. Thành thật mà nói, chín tháng đầu của sự tu luyện của tôi là gần như hoàn toàn xoay chung quanh cái chấp trước này. Tôi còn nhớ một lần khi tôi cuối cùng quyết đînh vượt qua nó, thì sự đau khổ bắt đầu ngay tức thì.

Lúc đầu, trận giặc nội tâm để kiềm chế những tư tưởng của tôi là vô cùng khó khăn. Nó giống như một bãi chiến trường đang xảy ra ở bên trong thân thể tôi. Mỗi khi một ý tưởng đục nhơ sắp dấy lên về một người đàn bà, tôi liền cố gắng để diệt hoặc tiêu trừ nó, nhưng đó là một điều quả thật không dễ dàng mà thực hiện. Nó chống lại tôi rất mạnh mẽ. Hình như mọi nơi mà tôi để mắt đến đều là khêu gợi và mọi thứ đều là nhắc nhở tôi. Xem như tôi không thể nào thoát ra khỏi được cho dù bất cứ tôi xoay đầu về hướng nào. Mỗi ngày đi làm về đến nhà, tôi cảm giác như tôi đang sắp chết. Đầu nhức, thân mình tôi cảm thấy như bị nghẹt thở và ý nghiệp của tôi thật là vô cùng to lớn. Những tư tưởng gớm ghiết lần lượt chạy vào trong trí tôi. Tôi không thể chận đứng chúng được vì mỗi khi tôi tiêu trừ được một cái thì một cái mới khác sẽ lên thay thế ngay.

Mỗi ngày tôi ngồi xuống giữa gian phòng khách và nói với chính mình, ‘Ta biết ta có thể thắng nhà ngươi. Ta biết ta có thể vượt qua ngươi và ngươi không thể cản ngăn ta thăng tiến.’ Tôi ngồi xuống và tự nói với mình là nếu ta phải chịu đau đớn, vậy thì cứ làm đi và hãy làm cho ta đau đớn đi vì cuối cùng ta cũng sẽ thắng nhà ngươi.

Mỗi lần một tư tưởng nhơ bẩn dấy lên, thì hình như tôi có thể cảm giác được một cái gì ở trong tôi đang di động. Khi tôi cố gắng tiêu trừ cái tư tưởng nhơ bẩn đó, cái vật trong tôi sẽ làm cho tôi cảm giác như tôi đang nghẹt thở, giống như nó đang cố nói với tôi là nếu tôi muốn tiêu trừ nó, nó sẽ cố mang tôi đi theo. Nhưng tôi vẫn không ngừng và tôi chỉ ngồi tại nơi đó thật lâu và chiến đãu qua cơn đau. Sư đau đớn của tôi lúc bấy giờ thật là vô cùng.

Trận giặc hình như kéo dài tháng này qua tháng nọ. Tôi thường cảm giác là tôi chỉ được nhẹ đi khi tôi đi đến căn nhà của một bạn tu để luyện Công và học Pháp. Căn nhà này quả là nơi đầu tiên tôi đến để luyện Công. Khi tôi vừa bước chân vào căn nhà thì hình như cái chấp trước đó được cất đi và tôi cảm giác không còn có cái đau đó trong khi tôi ở tại nơi đó. Nhiều khi sự đau đớn của tôi đến tột đình, tôi tự nghĩ nếu tôi có thể đi đến căn nhà của họ một chốc thì tôi sẽ được cảm thấy nhẹ và vượt qua sự chấp trước này.

Cuối cùng sau khi đã qua nhiều tháng như vậy, một đêm tôi bổng thức giấc vào giữa đêm. Khi tôi thức giấc, tôi mở mắt ra, và tôi sẽ không bao giờ quên được cái điều mà tôi đã nhìn thấy. Trên chiếc giường với tôi, là một con vật ghê tởm nhất mà tôi chưa từng thấy. Cách duy nhất mà tôi có thể diễn tả nó là nó giống như một con chuột to lớn dữ dằn bốn thướt bề dài. Khi vừa nhìn thấy nó, tôi ba chân bốn cẳng nhảy ra khỏi giường và chạy ra cửa. Khi đi đến cái cửa, tôi tự nghĩ, ‘Chắc là tôi đang nằm mơ’, nên tôi đi trở lại giường và nhìn vào thì thấy con vật vẫn còn nơi đó xây trở trên chiếc giường của tôi. Tôi lại tự nghĩ, chắc mình đang nằm mơ, nên tôi cố véo lấy tôi nhưng nó vẫn còn ngồi đó trên chiếc giường của tôi. Có lẻ tôi đã đứng tại đó nhìn nó trong nhiều phút trước khi nó cuối cùng tan biến đi trong không khí mỏng. Sau đó tôi ngủ với quyển Chuyển Pháp Luân bên cạnh có lẽ trọn suốt tuần lễ sau đó.

Hai tuần lễ kế, tôi lại thức giấc vào giữa đêm và lại thấy con vật nơi đó. Nhưng lần này thì khác, vì con vật ở khoảng 15 bước cách xa tôi và dù nó cố gắng và cố gắng để đến gần tôi, nhưng nó không thể làm được. Giống như có một tấm chấn chung quanh tôi ngưng không cho con vật đến gần tôi.

Sau đó tôi mới hiễu rằng Sư phụ đã đánh rớt cái điều đó ra khỏi tôi và Sư phụ không cho phép nó làm hại tôi hơn nữa. Sau cái đêm hôm ấy, nó không còn trở lại làm phiền tôi nữa. Sau đó, trận giặc với chấp trước vào sắc dục đã thay đỗi. Cho dù nó vẫn còn đó, nó cũng không cam go như trước. Giống như có hằng tấn gạch đã được cất đi khỏi đôi vai của tôi và tôi có thể lại thở được. Tôi cảm thấy thật là biết ơn điều Sư phụ đã làm cho tôi. Sau này, mỗi khi chấp trước của tôi về sắc dục nỗi lên, tôi có thể cảm giác sự chấp trước dâng lên ở trong tôi, nhưng phần nhiều tôi đýu có thể tiêu trừ nó một cách rất mau mắn bằng Chính niệm.

Cái kinh nghiệm của tôi về cái khó nạn này đã dạy cho tôi nhiều bài học quí giá. Tôi học được rằng chấp trước không phải là điều mà ta phải gạt qua một bên mỗi khi chúng xuất hiện. Tôi thường nhìn thấy các bạn tu khi họ thức giác được một chấp trước nào trong họ mà họ biết rằng họ cần phải vượt qua. Thay vì đói diện với nó, họ thường gạt nó sang một bên và tự nói với họ rằng họ sẽ vượt qua nó trong tương lai hoặc là họ có cái ước tưởng rằng nếu họ không đói diện nó, thì nó bằng cách nào đó tự nó sẽ biến đi mất.

Tôi học được rằng quả là sẽ có đau đớn khi vượt qua một chấp trước, nhưng khi vượt qua chúng rồi, chúng ta hiểu rõ  rằng tất cả những cố gắng của chúng ta đó là xứng đáng lắm. Tôi bây giờ hiểu được rằng nếu chúng ta hết sức cố gắng để vượt qua những chấp trước và với sự giúp đở của Sư phụ, chúng sẽ được vượt qua cho dù dường như khó khăn thế mấy.

Tôi muốn chấm dứt bài chia sẻ này của tôi với một kinh nghiệm gần đây khi tôi ngồi tịnh. Tôi thình lình ý thức rằng trong tôi, Sư phụ đang chính tất cả những vũ trụ mà có liên hệ với tôi. Nhưng tôi cũng ý thức rằng vẫn còn nhiều vũ trụ mà chưa được chính. Trong tâm trí tôi, tôi không thể hiểu được là tại sao, nhưng khi tôi đi đến để nhìn cho rõ, tôi bắt gặp một điều thật là kinh ngạc. Tôi nhìn thấy Sư phụ đã đến một trong những vũ trụ mà có liên hệ với tôi mà chưa được chính và Ngài sắp sửa chính nó. Nhưng, có điều gì ngưng Sư phụ lại trước khi Ngài có thể chính nó. Và kinh ngạc thay, cái điều làm ngưng Sư phụ không cho chính cái vũ trụ ấy lại là CHÍNH TÔI. Chính tôi làm ngăn trở Sư phụ vì những chấp trước của tôi về tính ích kỷ, tự vệ và tất cả những điều mà tôi đã không muốn buông xả đi. Sau khi ý thức được điều ấy, nó đánh thức tôi thật mạnh. Tôi biết rằng tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa để buông bỏ hoàn toàn hơn nữa những chấp trước của tôi và đòng hóa với Pháp. Chỉ như vậy thì tất cả các sanh mạng và vũ tru có liên hệ với tôi mới được chính hoàn toàn.

* * * * *

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2003/4/29/49270.html;
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2003/5/4/35243.html.

Dịch ngày 2-6-2003; đăng ngày 4-6-2003; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share