Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung quốc

[MINH HUỆ 24-03-2008] Sư phụ nói về tiệm ngộ và đốn ngộ trong Chuyển Pháp Luân. Ngày nay trong Chính Pháp, Đại Pháp đã để cho tôi một con đường tiệm ngộ. Nhiều bạn đồng tu quanh tôi đã tu luyện trong hành trình tiệm ngộ, và một số trong họ đã bị hỏng vì họ không làm tốt. Tôi cũng không tu luyện một cách êm ả. Nhưng Đại Pháp đã an bài cho tôi sứ mạng quan trọng này, vì vậy tôi cảm thấy nhu cầu nói về con đường mà tôi đã đi để cung cấp một sự tham chiếu cho các bạn đồng tu. Tôi hy vọng rằng các bạn đồng tu có một sự hiểu biết sáng suốt và ngay chính về điều này.

Hình thức tiệm ngộ mà tôi có là tôi có thể nghe với Thiên nhĩ và nhìn thấy một phần nào với Thiên mục của tôi. Lúc đầu tôi không xem mình là một người tu, và tôi chấp trước vào việc tôi có thể nghe và nhìn thấy nơi các không gian khác. Tôi đã chấp trước vào công năng nhỏ bé này. Ví dụ, tôi có thể biến hóa ra một trái táo, hoặc nghe những điều hay ho tại các không gian khác và tôi thích thú nó. Tôi nhìn thấy càng lúc càng nhiều ảo ảnh vì chấp trước này, và tôi đã chịu đủ loại khó nạn.

Sau khi học Pháp thâm sâu, tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về hình thức tu luyện này. Tôi nghĩ rằng con đường mà tôi đi là yêu cầu bởi các chúng sinh hiện hữu trong hệ thống của tôi. Các hệ thống sinh sống khác nhau có các yêu cầu cho các chúng sinh khác nhau, và sự khác biệt trong sự cấu trúc của trời đất và nhân loại tạo nên sự khác biệt trong sự hiểu biết và sự biểu hiện của mọi điều. Bản chất của cựu thế lực là dựa trên sự ích kỷ và vị ngã mà biểu hiện trong sự hiểu biết về Pháp bởi các chúng sinh đó. Chính Pháp là để chính lại vũ trụ. Sư phụ đã chọn để cho các chúng sinh học Pháp và đồng hóa với Pháp bằng con đường chính diện. Tôi cảm thấy rằng trong quá trình này chúng ta tự nguyện tu luyện, và mọi điều đều có nơi đó và chúng được tạo ra bởi sự tu luyện chứ không phải là đã sẵn có như vậy. Thiên mục và thiên nhĩ của tôi được mở. Điều này đòi hỏi tôi phải điều chỉnh sự liên hệ của tôi với các không gian khác và trời đất và người, để đi một con đường ngay chính.

Đây là thời Chính Pháp, và tôi đang tu luyện như một con người và chứng thực Pháp từ góc độ của một con người. Làm sao tôi có thể làm tốt việc cứu độ chúng sinh trong lúc tu luyện? Tôi phải đối đãi như thế nào cho đúng đắn các điều mà tôi nghe, nhìn thấy, hoặc cảm nhận? Sau những điều đã xảy ra, tôi hiểu được rằng mỗi sự hiểu biết phải được dựa trên Pháp của Sư phụ — rằng tôi phải xem xét từng cử chỉ hành động của mình.

Khả năng định của tôi không đủ lúc đầu. Nhiều điều xảy ra trong các giấc mơ của tôi trong lúc ngủ. Tôi thình lình thấy rằng tôi bị bắt, bị đánh, và bị nhốt trong lồng sắt. Bây giờ tôi hiểu rằng phần đông các điều đó là không thật, nhưng mà là kết quả của sự biến hóa thể theo ý niệm. Nhưng tại sao tôi hiểu ra nó lúc bấy giờ? Sư phụ nói: “Mỗi khi một thứ can nhiễu nào đến sự tu luyện của chư vị, chư vị phải nhìn vào trong để tìm nguyên nhân và tìm ra điều gì chư vị vẫn chưa buông bỏ.” (Chuyển Pháp Luân, bài giảng thứ sáu)

Tôi một lần nằm mơ rằng tôi bị bắt, và tôi tức thời nghĩ đến dọn nhà đi chỗ khác. Kết quả của các cảm giác sai lầm đó là tạo bởi ma quỉ, tôi thấy các chúng tà ác nơi một không gian khác nói với Sư phụ, “Hãy nhìn xem! Điều chúng tôi làm là đúng phải không? Y không xem mình là một người tu luyện. Y có nhìn vào trong không? Y có tu luyện không? Y đi theo con đường mà chúng tôi đã an bài.” Sư phụ không thể làm gì. Tà ác làm điều này thể theo quan niệm con người của tôi. Nói cách khác, tôi đã không xem mình như một người tu. Khi chúng ta sáng suốt, chúng ta có thể nhìn vào trong và phủ nhận các quan niệm đó khi chúng ta gặp nguy hiểm, khảo nghiệm, và xung đột. Nhưng, khi nhìn thấy các cảnh tượng của các không gian khác, nhiều người trong chúng ta lại sợ. Kỳ thật, chúng không là gì cả chỉ là các hình thức khác mà thôi. Dĩ nhiên, Sư phụ điểm hoá cho tôi khi mạng sống của tôi thật sự gặp nguy hiểm.

Vì chúng đến từ các quan niệm con người của tôi, bất kể điều gì tôi nhìn thấy hoặc cảm nhận, tôi đều không phân tích chúng là đúng hay không. Thay vì vậy, tôi nhìn vào trong để tìm các chấp trước của tôi, và cố tìm cho ra tại sao tôi lại sợ. Điều này phù hợp với trạng thái tu luyện, và sau đó tôi phát chính niệm để phủ nhận sự an bài và tiêu trừ các nhân tố tà ác sau lưng nó. Nếu tôi bị sợ và cố hành động, tôi không thể làm tốt. Nó là như vậy, cả nếu tôi dùng các phương pháp thông thường và phát chính niệm, phủ nhận sự an bài của cựu thế lực, muốn điều mà Sư phụ an bài.

Tôi cũng thấy rằng một số bạn đồng tu đi tìm những giải pháp hời hợt sau khi có điều gì xảy đến cho họ. Sư phụ có một kinh văn về “An ngoài bằng tu trong” Tôi nhìn thấy nơi không gian khác rằng nếu một người nhìn vào trong mình, tà ác sẽ hoàn toàn bị khống chế hoặc thậm trí bị buộc rút lui ngay. Đó là biểu hiện của sức mạnh của Pháp. Vì tà ác đến để khủng bố Đại Pháp, cả nếu chúng rút lui họăc không làm hại chúng ta, chúng ta vẫn cần tiêu trừ chúng.

Trong năm năm tôi đã nghe nhiều lần nơi không gian khác là tôi thật đặc biệt, và tôi là một vị Phật và Đạo lớn lao, v.v. Tôi cả được gọi là đại sư, là quỉ, v.v. Tôi cũng nhìn thấy hoa sen vá sức lực của tôi cao. Có những yếu tố lịch sử, khuyến khích từ các chúng sinh nơi các không gian khác, phát hiện nơi tầng đó, và các hình thức giả tạo tạo bởi tà ác can nhiễu từ tâm ý của chính mình. Tôi là một người tu, và phía tu luyện xong của tôi đã được cách ly. Phía con người của tôi là phía mà chưa tu luyện tốt, và là phía mà cần được tu luyện. Tôi ngộ ra được sự kiện là tất cả các hiển hiện đó là đến để giúp tôi tu luyện, và sự tu luyện không nên được nhìn với cái tâm con người. Sau khi tôi được nghe tâng bốc hoặc chỉ trích tôi nhìn vào trong tôi để tìm cái tâm người thường bất kể nó là loại gì. Tôi bất kể chúng là thật hay giả, tôi chỉ đối đãi với chúng bằng chính niệm.

Có một bài học đắt giá trong lịch sử trong thời Chính Pháp. Vô lượng chúng sinh ở tầng gọi là cao thượng với thể lực thần, nhưng không có tâm tính thần, không thể hiểu được sự biểu hiện của Pháp thể theo tiêu chuẩn của Pháp. Kết quả là họ bị tiêu trừ. Tôi giữ điều đó trong tâm. Cả nơi các không gian khác mà tôi được gọi là Phật, Đạo và Trời, cả khi tôi được gọi là Vương hoặc đức Thánh, cả khi có một hoa sen với ngàn cánh và thần lực, tất cả chỉ là hiện tượng. Pháp là vĩnh viễn. Tôi chỉ có thể tin nơi “ChânThiện Nhẫn”, không tin nơi khả năng, tiền tài và quyền lực.

Tôi có thể nghe bằng thiên nhĩ và nhìn thấy với thiên mục. Tôi có thể liên lạc với các chúng sinh nơi các không gian khác. Nhưng tôi không chấp trước vào các điều đó. Tất cả các điều đó là để cứu độ chúng sinh và chứng thực Đại Pháp, và nếu chúng không được dùng đúng đắn, vậy chúng sẽ là vô ích. Tôi dùng thiên nhĩ của tôi để nghe về các chương trình khủng bố. Tôi dùng thiên mục của tôi để tìm các thiếu sót để cứu độ chúng sinh. Tôi dùng thiên tỉ của tôi để kiểm xem nó có hôi thối hay là ngọt ngào, ích kỷ hay vô vị kỷ. Tôi có thể liên lạc với các chúng nơi các không gian khác, và tôi hỏi Thần Đất các nơi mà mọi điều cần được thăng tiến. Tôi đề nghị với các chúng sinh cao cấp mà đã được cứu nơi các không gian khác rằng họ cần làm những điều gì trong các phận sự khác nhau.

Tất cả các điều mà tôi nhìn thấy hoặc nghe không nhất định là đúng. Tôi không trực tiếp nói với người khác về các cảnh tượng đó, hoặc điều mà các chúng sinh đó nói với tôi. Tôi nhìn kỹ, và nếu tôi cảm thấy cần, tôi sẽ nói với mọi người về tình trạng như vậy họ sẽ không chấp trước vào đó. Có một bạn tu trẻ trong vùng của chúng tôi mà đi lên trời và dự một Pháp hội, nơi đó Sư phụ nói với anh ta rằng Chính Pháp đã chấm dứt. Anh nói với mọi người, và cái tin sai lầm đó truyền bá khắp nơi, và kết quả là có hiệu quả xấu vì can nhiễu đến Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Điều anh ta nghe có thể có thật nơi không gian đó, nhưng thời gian không có cùng thời gian với nhân gian. Vậy tại sao anh ta nghe được điều đó? Anh là một người tu, và anh được nhắc nhở cần dùng thời gian của mình cho tốt. Anh ta không nên chấp trước vào đó. Sự việc đó cho thấy rằng anh không tự xem mình là người tu, và không hiểu Pháp từ khía cạnh của Pháp.

Một số bạn tu khâm phục tôi, nhưng tôi không để nó ảnh hưởng đến tôi. Tôi thường tự vệ bằng cách trở nên vô hình, và tôi khâm phục các bạn tu mà dùng Chính Niệm và kỹ thuật. Một lần tôi nhìn thấy Pháp Thân của Sư phụ nói với tôi rằng tôi là người tu tệ nhất trong các bạn đồng tu. Tôi một lần bị giam trong một trại lao động cưỡng bức, và trong khi phát chính niệm tôi nhìn thấy các bạn đồng tu bay lên. Nhưng tôi bay lên chậm nhất và đến một chỗ thấp nhất. Tôi muốn nhắc nhở mọi người rằng công năng không đại diện cho Tâm tính, và các bạn tu với Tâm tính cao không nên biểu diễn hoặc biết đến thần lực. Sư Phụ đang truyền Pháp Luân Đại Pháp. Một học viên sáng suốt sẽ không khoe khoang thần lực giữa các bạn đồng tu để không khơi dậy chấp trước. Tu luyện Đại Pháp của vũ trụ, chúng ta không nên có chấp trước và khiếm khuyết. Chúng ta cần bắt đầu từ tâm và chọn lựa các kỹ thuật và các hình thức một cách có lý tính. Trên đây chỉ là một số điều hiểu biết cá nhân của tôi để chia sẻ với chư vị. Còn nội hàm thâm sâu hơn trong lời Pháp được nêu ra từ Sư phụ. Nếu có điều gì không đúng, xin chỉ điểm cho tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/4/9/176128.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/4/18/96519.html
Đăng ngày 1-5-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share