Bài viết của Hiểu Đồng

[MINH HUỆ 14-02-2013] Mẹ tôi bị bắt đến Đồn công an Tân Thành ở thành phố Thất Đài Hà vào cuối tháng 10 năm 1999, khi bà đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho quyền được tập luyện Pháp Luân Công. Khi cả gia đình chúng tôi đến thăm bà, với hy vọng có thể đưa bà về nhà, công an nói với tôi rằng mẹ tôi không được về nhà trừ khi bà kí vào một biên bản tuyên bố sẽ ngừng tập luyện Pháp Luân Công. Thay vì được thả, bà sẽ bị đưa đến trại lao động cưỡng bức. Tôi lúc đó còn nhỏ và rất sợ hãi. Tôi đã khóc trong nhiều giờ tới khi bất tỉnh. Trái tim của tôi từ lúc đó trở nên yếu ớt, và tôi phải tránh những cảm xúc mạnh.

Mẹ tôi bị kết án phi pháp vào tháng 12 năm 1999 vì cự tuyệt từ bỏ niềm tin vào Pháp Luân Công. Bà bị đưa đến Trại lao động cưỡng bức Giai Mộc Tư. Tại thời điểm đó, cha tôi bị đưa đến Trại tạm giam Thất Đài Hà, nơi ông bị giam đến tận đêm Giao thừa Tết năm 2000.

Cha tôi bị kết án lao động cưỡng bức sáu tháng sau đó. Lúc đó tôi mới mười tuổi. Anh trai tôi và tôi lúc đó không có sự chăm sóc của cha mẹ và bị bỏ lại ở nhà một mình.

Tôi sinh năm 1989 trong một gia đình bình thường ở thành phố Thất Đài Hà, tỉnh Hắc Long Giang. Khi tôi còn nhỏ, cha tôi hút thuốc và uống rượu, ông còn ỷ lại vào dược phẩm. Ông uống thuốc mỗi ngày và còn bị bệnh lao. Chi phí thuốc của ông còn hơn số tiền hàng tháng ông kiếm được. Mẹ tôi trước đây đã bị ngã từ một nơi rất cao và não của bà có vấn đề do di chứng của chấn động. Bà hay bị đau đầu vào những ngày mưa gió. Bởi cha tôi uống rượu và hút thuốc nhiều, nên mẹ tôi thường hay cãi nhau với ông. Tôi lớn lên trong một gia đình ồn ào.

Cha tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công vào mùa xuân năm 1997, rồi sau đó sức khỏe của ông trở nên tốt hơn. Cha tôi ngừng uống rượu và hút thuốc, và ông cũng không còn cãi nhau với mẹ tôi. Đó là một điều kỳ lạ. Chúng tôi có một gia đình hạnh phúc. Dù điều kiện sống của gia đình tôi ở mức trung bình, nhưng nó đầy ắp tình thương, và chúng tôi không còn mâu thuẫn. Tôi có được sự yêu thương và chăm sóc của cha mẹ, tôi thấy hạnh phúc vào thời gian chúng tôi ở bên cạnh nhau.

Tuy nhiên, gia đình hạnh phúc của chúng tôi không kéo dài lâu. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công trên diện rộng vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Một thập niên dài bức hại lan tràn đối với các học viên Pháp Luân Công, trong đó có cha mẹ tôi, nó cướp đi của tôi một gia đình ấm áp, và nó cũng lấy đi niềm hạnh phúc của tôi. Tôi đã chịu nhiều đau khổ và bắt đầu quãng đường trưởng thành trong sự khủng hoảng kinh tế và với những thử thách về tinh thần.

Ông bà nội tôi qua đời trước khi tôi ra đời, còn ông bà ngoại tôi thì sống xa mãi tận Tứ Xuyên. Sau khi cha mẹ tôi bị giam cầm phi pháp, người anh trai tôi lớn hơn tôi hai tuổi và tôi đều tự phải lo cho bản thân.

Trong mùa đông lạnh giá, anh em tôi phải đốt lò và nấu nướng. Làm sao chúng tôi có thể quản lý nhà cửa vào cái tuổi còn nhỏ như thế? Điều đó rất khó khăn cho chúng tôi. Chúng tôi không biết cách đốt lò. Nồi đun và bếp đều đóng băng bởi nhiệt độ thấp. Chúng tôi thường thức dậy vào buổi đêm vì thời tiết lạnh và chúng tôi phải nằm ôm nhau để sưởi ấm. Tôi còn nghe thấy tiếng chuột kêu vào buổi đêm, và đôi khi chuột còn chạy dưới chăn ngay trên giường, nó khiến tôi rất sợ, tôi đã hét lên và khóc. Hai anh em tôi đôi khi còn trốn ở trên giường, ngắm nhìn những bức ảnh của cha mẹ tôi, lặng lẽ gạt nước mắt, và sau đó tự động viên và an ủi lẫn nhau.

Chúng tôi biết cha mẹ chúng tôi đã làm những việc đúng đắn. Cả nhà tôi đã thu được lợi ích to lớn từ Pháp Luân Đại Pháp. Khi ĐCSTQ đối xử không tốt với Pháp Luân Đại Pháp, cha mẹ tôi đã đi nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Công để bảo vệ danh tiếng của Pháp Luân Đại Pháp. Cha mẹ tôi đã giáo dục chúng tôi từ lời nói đến hành vi, và muốn chúng tôi trở thành người chính trực. Dù chúng tôi rất nhớ cha mẹ, nhưng chúng tôi cũng rất tự hào về họ.

Trước đây chúng tôi chưa bao giờ phải nấu cơm, vì thế chúng tôi không biết phải đổ bao nhiêu nước để nấu cơm. Lần đầu khi chúng tôi nấu cơm, cơm lúc đó cứng như đá. Nhưng bởi vì chúng tôi rất đói, chúng tôi đã ăn cơm trong nước mắt. Chúng tôi cũng không có quần áo mùa đông. Giầy của chúng tôi còn bị thủng nhiều chỗ, và nó khiến các ngón chân của chúng tôi bị thòi ra. Mùa đông năm đó thời tiết rất lạnh, điều này làm hai chân của tôi bị đông cứng lại. Chúng tôi phải mặc quần áo mùa đông mà những người lớn bỏ đi. Chúng thường có kích cỡ to hơn so với tôi, và chúng cũng không giúp tôi đủ ấm. Những cơn gió lạnh thường thổi vào người tôi. Tôi cảm thấy đau đớn và còn nhớ cha mẹ hơn.

Chúng tôi không có thu nhập. Để tồn tại, hai anh em tôi đã dùng những ngày nghỉ ở trường để đi nhặt rác tái chế. Cứ vào 6 giờ sáng hàng ngày, chúng tôi lại đến bãi rác để nhặt bìa các-tông, chai nhựa, và các mảnh vụn thủy tinh. Một nửa cân bìa các-tông bán được 20 xu (1/5 nhân dân tệ – tương đương 600 đồng), một chai nhựa là 5 xu, chai tốt hơn thì là 10 xu, các mảnh vụn thủy tinh là 5 xu cho nửa cân. Những mảnh vụn thủy tinh thường cắt vào hai tay và chân của chúng tôi, để lại cho chúng tôi nhiều vết sẹo vẫn còn hiện hữu. Chảy máu là điều thường thấy ở chúng tôi. Tôi chỉ cao khoảng 1,1m, và sức khỏe không được tốt. Anh trai tôi chăm sóc tôi và không cho tôi làm việc nặng. Người chúng tôi rất nhỏ và gầy do bị thiếu dinh dưỡng.

Chúng tôi chi tiêu khoản tiền khó khăn để kiếm được rất cẩn thận. Chúng tôi rất khó khăn để kiềm chế việc mua một cây kem lạnh trong những ngày nóng, bởi chúng tôi không đủ điều kiện để mua nó. Chúng tôi phải tiết kiệm tiền để đóng học phí và chỉ mua thứ ăn ngon vào một số dịp. Cuộc sống khó khăn và không có cha mẹ ở bên đã thay đổi tôi từ một cô gái vui vẻ trở thành một người ít nói.

Trong hoàn cảnh khó khăn này, bất chấp khó khăn về tài chính và tinh thần, chúng tôi đều không để tụt lại trong học tập. Cả hai anh em tôi đều đạt điểm cao trong mỗi kỳ thi.

Mẹ tôi được thả vào cuối tháng 12 năm 2000, đó là một sự đền bù lớn cho cả hai anh em tôi. Tuy nhiên, mẹ tôi là một người nội trợ, bà không có việc làm hay không có thu nhập. Để tiếp tục cho chúng tôi đi học và hỗ trợ gia đình, mẹ tôi đã học cách làm đậu phụ. Bà chỉ cao 1m52 và nặng gần 40 kg. Bà thức dậy vào lúc nửa đêm mỗi ngày để làm đậu phụ đến 5 giờ sáng, sau đó là đi ra ngoài để bán đậu phụ. Trời mùa đông vào buổi sáng ở vùng Đông Bắc Trung Quốc thường rất lạnh. Gió mùa Đông Bắc thường thổi rất mạnh, tạt vào mặt người đi đường. Một thùng đậu phụ nặng khoảng 34 kg, nhưng mẹ tôi chỉ nặng khoảng 40 kg. Khi trời đổ tuyết, thật khó để đẩy xe hai bánh chở đậu phụ. Một người khó có thể đẩy xe đi. Vì thế mẹ tôi thường về nhà rất muộn vào những ngày tuyết rơi.

Trong kỳ nghỉ đông, hai anh em tôi thường giúp mẹ đẩy xe đi, bằng cách kéo dây thừng ở đằng trước và kéo xe đi, trong lúc mẹ tôi đẩy đằng sau. Đôi lúc cũng gặp khó khăn khi đẩy xe đi xung quanh trong lúc tuyết rơi nhiều. Sau khi bán đậu phụ, chúng tôi phải đổ nước thừa đi, và chúng tôi phải đổ từng chút một. Chúng tôi cũng phải giặt tấm vải dùng để làm đậu phụ. Khi mọi việc hoàn thành thì đã gần đến trưa.

Hai bàn tay mẹ tôi trở nên thô ráp do làm việc nặng nhọc vào mùa đông. Hai bàn tay mẹ tôi đều nứt nẻ và đôi khi còn chảy máu. Bà làm việc rất vất vả, nhưng chỉ kiếm được 200 nhân dân tệ mỗi tháng. Để cho chúng tôi đi học, mẹ tôi sống rất đạm bạc, và không bao giờ mua quần áo cho bản thân. Bà đi lấy những quần áo cũ của người khác để mặc. Bởi gánh nặng gia đình trở nên nặng hơn, nên chúng tôi chỉ có đồ ăn ngon vào những dịp đặc biệt. Dù điều kiện của chúng tôi dần trở nên tốt hơn, tôi vẫn rất nhớ cha mình. Tôi đã không gặp ông trong hơn một năm.

Cha tôi được thả khỏi Trại lao động cưỡng bức Tuy Hóa vào tháng 12 năm 2001. Chúng tôi cuối cùng cũng được đoàn tụ sau gần hai năm. Giống như tôi đang sống trên thiên đường với cả cha và mẹ ở nhà. Giấc mơ của tôi cuối cùng cũng thành hiện thực. Tôi đã vui vẻ trở lại và cảm thấy hạnh phúc mỗi ngày.

Cuộc sống luôn bất định. Cha tôi bị bắt trở lại vào tháng 05 năm 2002, gần sáu tháng sau khi ông được thả. Họ lại đưa cha tôi đến Trại lao động cưỡng bức Tuy Hóa trong hai năm. Lúc đó ông bị giam hơn hai năm. Gia đình tôi một lần nữa lại phủ đám mây u ám, và gánh nặng lại đè lên mẹ tôi. Khi chúng tôi thấy bà ngày càng gầy hơn, chúng tôi đều rất buồn, nhưng chúng tôi có thể làm gì? Chúng tôi học hành chăm chỉ, làm những việc nên làm và chúng tôi làm những việc vặt để giúp mẹ mình.

Khi hai anh em tôi bắt đầu học phổ thông trung học, chúng tôi đã giành được nhiều thành tựu nổi bật. Vào tháng 09 năm 2003, anh tôi được vinh dự nhận vào trường điểm, sau khi vượt qua áp lực tâm lý rất lớn. Lúc đó tôi đang học năm cuối cấp. Do chi phí học hành của chúng tôi, tôi đã không mua quần áo mới trong bốn năm. Tôi lấy quần áo cũ của người khác để mặc, và mẹ giúp sửa quần áo cho vừa người tôi. Mẹ tôi vẫn bán đậu phụ để phụ gia đình, trong khi hai anh em tôi vẫn đi nhặt rác tái chế trong kỳ nghỉ để kiếm tiền.

Cha tôi được thả vào mùa đông năm 2004. Người ông rất gầy. Lần đầu khi tôi nhìn thấy ông, tâm trạng tôi tràn đầy cảm xúc và tôi đã khóc. Tôi ôm lấy ông và khóc. Việc cha tôi trở về đã giúp tôi thêm động lực để học tốt ở trường. Tôi cũng được nhận vào trường điểm của thành phố. Cuộc sống bình yên lại đến với tôi.

Tuy nhiên, vào tháng 03 năm 2008, lúc giữa học kỳ thứ hai của năm cuối ở trường phổ thông, trước khi bắt đầu học đại học, cha tôi lại bị đưa đến trại tạm giam thành phố Thất Đài Hà, và mẹ tôi phải bỏ trốn và trở thành vô gia cư để tránh bức hại. Tôi đã trưởng thành sau đó. Tôi đã hiểu cha mẹ tôi hơn. Tôi muốn đi tìm công lý cho cha tôi, vì thế tôi đã bỏ học, bỏ kỳ thi vào đại học và từ bỏ trường đại học. Nói cách khác, tôi đã từ bỏ sự nghiệp tương lai của mình. Tôi đã đến nói chuyện với người ở Cục Công an và trại tạm giam. Với những nỗ lực không ngừng nghỉ, cha tôi cũng được về nhà sau 56 ngày giam giữ. Dù đã bỏ học, tôi vẫn tiếp tục học ở nhà sau khi cha tôi về. Tôi thậm chí còn vượt qua kỳ thi đầu vào và được nhận vào một trường đại học.

Cả gia đình tôi hiện giờ đều tu luyện Pháp Luân Công. Nếu không có sự chỉ đạo của tiêu chuẩn to lớn “Chân – Thiện – Nhẫn”, tôi có thể đã bị trôi dạt giống nhiều người khác, và sẽ không có lòng tin và tiêu chuẩn. Cha mẹ tôi đã chịu đựng quá nhiều từ cuộc bức hại của ĐCSTQ. Tuy nhiên, nỗi đau thời ấu thơ đã không thể phá vỡ được tâm hồn tôi và cũng không thể bóp nghẹt tâm trí tôi, vì tôi kiên định tin vào “Chân – Thiện – Nhẫn”, điều đã giúp tôi đi con đường đúng trong cuộc sống.

Tôi viết lại những trải nghiệm thời thơ ấu của mình với hy vọng cộng đồng quốc tế sẽ chú ý đến cuộc bức hại thảm khốc ở Trung Quốc. Tôi hy vọng hệ thống lao động cưỡng bức phi pháp sẽ bị hủy bỏ, và nó không nên tồn tại ở xã hội này. Tôi hy vọng tổ chức phụ nữ và trẻ em quốc tế sẽ chú ý hơn về sự đau khổ của con cái các học viên Pháp Luân Công. Tôi hy vọng không còn em nhỏ hay người thân của học viên Pháp Luân Công phải trải qua những gì mà chúng tôi đã phải chịu đựng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/2/14/一个女孩的遭遇-269978.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/26/140686.html

Đăng ngày 10-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share