Bài viết của Hà Vũ, một phóng viên Minh Huệ
[MINH HUỆ 25-04-2013] Vào ngày 25 tháng 04 năm 1999, hơn 10.000 học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc đã đến Văn phòng thỉnh nguyện của Hội đồng Nhà nước tại Bắc Kinh để thỉnh nguyện quyền hợp pháp được tự do tu luyện Pháp Luân Công. “thỉnh nguyện ngày 25 tháng 04”, như được biết đến, được coi là “cuộc thỉnh nguyện lớn nhất, ôn hòa nhất, lý trí nhất, và thành công nhất tại Trung Quốc.” Tuy nhiên, dưới sự lãnh đạo của Giang Trạch Dân, chính quyền Trung Quốc tuyên bố rằng nó là một “âm mưu chính trị” nhằm mục đích “bao vây Trung Nam Hải”, tòa nhà của chính phủ. Chế độ đã dùng cuộc thỉnh nguyện hòa bình này như một cái cớ về việc tại sao các học viên Pháp Luân Công nên bị đàn áp.
Bà Trương Diệc Khiết, một cựu viên chức của Bộ Thương mại, đã chứng kiến những gì xảy ra vào ngày 25 tháng 04. Bà từng là Bí thư thứ hai của Vụ Các vấn đề Kinh tế tại Đại sứ quán Trung Quốc ở Romania vào giữa những năm 1980, và là Tổng cục phó và sau đó là Tổng cục trưởng của Bộ Thương mại vào những năm 1990. Bà đã bị giam giữ phi pháp bảy lần vì tu luyện Pháp Luân Công. Vào ngày kỉ niệm lần thứ 14 cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 04, một phóng viên Minh Huệ đã phỏng vấn bà Trương, hiện đang sống ở New York. Nhìn lại những sự kiện trong quá khứ và trải nghiệm của mình về cuộc bức hại, bà Trương nói rằng bà không hối tiếc về những sự lựa chọn của bản thân.
Bà Trương Diệc Khiết, cựu viên chức Bộ Thương mại
Chứng kiện Cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 04
Vào ngày 25 tháng 04 năm 1999, bà Trương từ Đức quay trở về nhà ở Bắc Kinh vào khoảng 02 giờ chiều. Trong khi sống ở nước ngoài, bà rất nhớ những đồng tu. Bà đã gọi cho nhiều học viên ngay khi đặt hành lý xuống. Tuy nhiên, các cuộc gọi của bà không được trả lời, gồm cả những cuộc gọi đến các điều phối viên ở khu vực kề cận.
“Chồng tôi, khi đó là trưởng Văn phòng Thương mại châu Âu tại Bộ Ngoại giao, đã nhận một cuộc gọi từ Bộ trưởng, Thạch Quảng Sinh. Ông ấy nói với chồng tôi rằng tìm những học viên làm việc tại Bộ và bảo họ rời khỏi Trung Nam Hải. Khi nghe thông tin ngày, tôi nhảy lên xe đạp của mình và chạy đến Trung Nam Hải.
“Tôi ra khỏi quận Bắc Lý Tiểu, thành phố Đông Hoa, đạp xe qua đường Sùng Văn Môn, và đến đường Trường An. Tôi nghĩ: ‘Điều gì đó đã xảy ra. Đường Trường An bình thường rất nhộn nhịp, nhưng hôm nay nó trống không. Không có người đi bộ và không có xe cộ. Có thể là có một lệnh giới nghiêm.’ Tôi chỉ thấy một vài người trên vỉa hè, và sau đó phát hiện rằng họ là mật vụ. Tôi chạy xe đạp rất nhanh ở giữa đường và không ai ngăn tôi lại. Họ ngạc nhiên nhìn tôi và có lẽ nghĩ rằng tôi là một đặc vụ.”
Bà Trương đã đến Trung Nam Hải trong nháy mắt. “Tôi thấy các học viên xếp hàng ở cả hai bên vỉa hè. Có nhiều người đến nỗi tôi không thể thấy cuối hàng. Hầu hết họ đang đứng và đọc sách. Một số ngồi xuống đọc các sách Đại Pháp hay luyện công. Công an trông có vẻ thoải mái. Họ đang nói chuyện với người khác hoặc là với các học viên. Rất trật tự và yên lặng, và không có bạo động.”
Các học viên đứng trật tự trên vỉa hè
Công an nhàn nhã đứng nói chuyện
Bà Trương đậu xe đạp và tiến hành tìm hiểu tình hình. Các học viên kể với bà rằng Hà Tộ Hưu, anh em vợ với La Cán, đã xuất bản một bài báo tại Trường Đại học Thiên Tân của tạp chí Giáo dục Thanh niên. Bài viết đã lăng mạ Pháp Luân Công. Một số học viên ở Thiên Tân cảm thấy rằng cần phải giải thích sự thật cho ban biên tập và yêu cầu gỡ bỏ bài viết. Vào ngày 23 và 24 tháng 04 năm 1999, Sở Công an Thiên Tân đã ra lệnh cho công an chống bạo động đánh đập các học viên Pháp Luân Công đến thỉnh nguyện, khiến các học viên bị thương. Công an đã bắt giữ 45 người. Khi các học viên Pháp Luân Công yêu cầu thả các học viên, họ được cho biết rằng các học viên sẽ không được thả mà không có sự đồng ý từ Bắc Kinh. Công an Thiên Tân đã đề nghị các học viên Pháp Luân Công: “Hãy đến Bắc Kinh. Chỉ có đến Bắc Kinh mới có thể giải quyết vấn đề.”
Bà Trương đã đi bộ dọc vỉa hè với hy vọng tìm thấy các đồng nghiệp ở Bộ và các học viên trong quận mình. “Trong số các học viên tôi thấy có sinh viên, cán bộ, quân nhân, và công an. Một số học viên đến từ các vùng ngoại ô gần đó. Một số người hỏi tôi, nhưng họ không phải là học viên hay mật vụ. Họ chăm chú lắng nghe tôi. Họ rất đúng mực và nói năng cẩn thận. Tôi nghĩ họ đã được huấn luyện đặc biết, và đoán họ tham gia vào hoạt động tình báo. Tôi nghĩ mình nên nói với họ về Pháp Luân Công, nên tôi đã chia sẻ kinh nghiệm tu luyện và nhận thức của tôi với họ. Họ không thể tìm thấy bất kỳ điều gì sai khi tôi nói với họ về Pháp Luân Công và gật đầu đồng ý.”
“Thực ra, vào đầu năm 1997, La Cán, Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật, đã ra lệnh cho Bộ trưởng Bộ công an phái các mật vụ đi thu thập chứng cứ rằng Pháp Luân Công là một ‘tà giáo’. Sau khi mật vụ gặp các học viên, họ thấy rằng Pháp Luân Công là một môn tập luyện tốt. Họ không thể thu thập được bất kỳ thông tin nào chống lại Pháp Luân Công. Một số đã bắt đầu tu luyện và thậm chí họ còn nói với bạn bè và gia đình về sự tốt lành của môn tu luyện. Một khi họ hiểu sự thật về Pháp Luân Công, họ cũng đã trở thành các học viên.”
Khi bà Trương tiếp tục tìm kiếm bạn bè và đồng nghiệp, bà dừng lại để nói chuyện với mọi người. Sau khi mặt trời lặn, cuối cùng bà đã tìm thấy một đồng nghiệp. Ông ấy nói rằng nhiều học viên đã cùng đi gặp Thủ tướng Chu Dung Cơ và đang nói chuyện. Nhóm các học viên đã nói chuyện thay mặt tất cả học viên và sẽ sớm có một câu trả lời. Trong nháy mắt, người điều phối nói rằng mọi việc đã được giải quyết và bảo tất cả về nhà ngay lập tức. Lúc đó đã là hơn 09 giờ tối.
Bà Trương vẫn còn nhớ rõ khung cảnh hôm đó. “So với bầu không khí vào buổi chiều, tôi cảm thấy áp lực vào buổi tối. Khi mọi người đang rời đi, tôi có thể nghe tiếng chân của họ. Nó rất yên lặng. Không ai ra lệnh, nhưng các học viên trật tự hơn những người lính. Khi phân nửa số người rời đi, tôi tìm thấy chiếc xe đạp và rời đi trong đám đông. Khi đó là khoảng 10 giờ tối.”
Sau đó, một số học viên nghe từ nguồn tin bên trong rằng chế độ đã chuẩn bị dùng lực lượng quân đội để bao vây Trung Nam Hải. Nhưng vì các học viên rất bình tĩnh và lý trí, nên một sự kiện đẫm máu tiềm ẩn đã được tránh khỏi. Sự kiện này sau đó được thế giới biết đến là “Cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 04.”
Dũng cảm và không sợ hãi, vì họ kết nối với Đại Pháp
“Vào lúc đó, tôi không suy nghĩ gì và đi về phía Trung Nam Hải. Khi điều gì đó sắp can nhiễu Đại Pháp, tôi theo bản năng đã làm những gì phải làm. Tôi đã trải qua sự việc Truyền hình Bắc Kinh vào tháng 05 năm 1998, và đã suy nghĩ nghiêm túc về Đại Pháp và ý nghĩa đối với tôi. Vì thế, tôi đã không do dự vào ngày 25 tháng 04.”
Vào cuối tháng 05 năm 1998, Hà Tộ Hưu đã lên án Pháp Luân Công trong một cuộc phỏng vấn ở Truyền hình Bắc Kinh; tuyên bố rằng nó có hại, v.v. Sau khi chương trình được phát sóng, hàng trăm học viên đã đi hay viết thư đến đài truyền hình để giảng chân tướng bằng cách kể về trải nghiệm cá nhân của họ khi tu luyện Pháp Luân Công. Sau khi giám đốc điều hành đài truyền hình hiểu sự thật, đài đã nhanh chóng phát sóng một chương trình tích cực về Pháp Luân Công, cho thấy các học viên tập luyện ôn hòa vào buổi sáng giữa những người khác trong một công viên.
“Khi chúng tôi đến đài truyền hình để giảng chân tướng, các chuyên viên thu hình đã thô bạo hướng camera về phía các học viên và ghi hình mọi thứ. Chúng tôi bình tĩnh trước những camera. Chúng tôi nghĩ rằng Đại Pháp đang bị phỉ báng và những người này không hiểu sự thật. Chúng tôi đến đó để nói với họ rằng Đại Pháp đã đem đến lợi ích cho hàng chục triệu người cũng như cho quốc gia.
Một số trong chúng tôi có địa vị xã hội và được giáo dục tốt. Chúng tôi đã trải qua những cuộc vận động chính trị trong quá khứ và những người thân lớn tuổi của chúng tôi đã từng bị chế độ bức hại. Mặc dù chúng tôi không phải là kiểu người tin vào mọi thứ, nhưng chúng tôi không từ bỏ câu hỏi về ý nghĩa của cuộc sống. Tôi có tiền, địa vị xã hội, và một đời sống gia đình tốt. Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi cảm thấy có một sự mất mát sâu thẳm trong tâm hồn, và tôi nghĩ rằng cuộc đời không chỉ có như vậy. Con người không thể mua được sức khỏe, tiền bạc và danh vọng có thể dễ dàng mất đi.”
Trong những năm này, bà Trương càng đọc nhiều, bà càng có nhiều câu hỏi. Bà không thể tìm được câu trả lời từ tôn giáo hay khí công. Càng tìm hiểu nhiều, bà càng thất vọng, đến khi bà học Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1994. “Tôi đã bị sốc! Cuối cùng tôi đã tìm được câu trả lời sau tất cả những năm qua, và tâm tôi mở ra. Tôi đã tìm thấy Chân – Thiện – Nhẫn, con đường mà chúng ta nên theo!”
Những bệnh tật của bà Trương đã được chữa lành sau khi bà luyện các bài công pháp, đọc các sách, và đồng hóa với các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Bà tràn đầy năng lượng và có tinh thần tốt. Bà có thể dể dàng giải quyết những vấn đề khó và cải thiện chất lượng và hiệu quả công việc. Bà không còn lo lắng về được và mất, và tốt với mọi người xung quanh, gồm cả những người làm hại bà. Bà tập trung làm tốt công việc và không để tâm người khác đánh giá bà thế nào. Bà ngừng lo lắng về sự xúc phạm người khác hoặc cảnh giác khi giao tiếp với người khác. “Tôi không nhận ra rằng tôi có thể thanh thản và vô tư như vậy! Và mọi thứ xung quanh rất tốt đẹp! Tôi cảm thấy rất may mắn khi có thể tu luyện.”
Năm 1992, Pháp Luân Đại Pháp được giới thiệu ra công chúng, và nhanh chóng được miệng truyền miệng ở Trung Quốc. Trong vòng vài năm có hàng chục triệu người tu luyện Pháp Luân Công. Lúc đó ở Bắc Kinh, có nhiều người làm việc cho chính quyền trung ương, các bộ và Ủy ban Hội đồng Nhà nước, Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc, và các trường đại học, đều đang tu luyện Pháp Luân Công. Nhiều quan chức trung và cao cấp làm việc tại Bộ Thương mại, Cố vấn Thương mại và Kinh tế Hải ngoại, và Công ty Cổ phần Ngoại thương số 08, cũng đang tu luyện Pháp Luân Công. Người ta biết rằng các học viên có đạo đức tốt, tận tâm trong công việc, và có sức khỏe tốt.
Sự phổ biến của Pháp Luân Công đã khiến pháp môn lan truyền nhanh chóng và điều này đã dấy lên sự đố kỵ và nỗi sợ hãi của Giang Trạch Dân, lãnh đạo ĐCSTQ sau này. Năm 1996, Giang Trạch Dân và bè đảng của ông ta đã bắt đầu lên kế hoạch đàn áp Pháp Luân Công. Vào tháng 06 năm 1996, Quang Minh Nhật báo, một trong những tờ báo chính thức của ĐCSTQ, đã phát hành một bài viết công kích Pháp Luân Công. Tháng 07 năm 1996, Cục Xuất bản Tin tức Trung Quốc, dưới chỉ đạo của Ban Tuyên giáo của Ủy ban Trung ương, đã ban hành một lệnh nội bộ cho tất cả các thành phố và tỉnh thành, cấm xuất bản và phân phối các sách Pháp Luân Công. Bộ đã lờ đi rằng các sách Pháp Luân Công nằm trong danh sách bán chạy nhất. Cuộc chiến chống những ấn phẩm khiêu dâm và bất hợp pháp đã được dùng như một cái cớ để cấm những cuốn sách. Vào đầu năm 1997, Bộ công an bắt đầu một cuộc điều tra toàn quốc để thu thập chứng cứ với mục đích tuyên truyền Pháp Luân Công là một “tà giáo”. Tháng 05 năm 1998, chế độ đã tạo nên “Sự cố Truyền hình Bắc Kinh”. Vào đầu năm 1999, Bộ trrưởng Bộ công an đã phái mật vụ đến các điểm luyện công để sách nhiễu các học viên và gây rối loạn; nhưng những việc này đã được các học viên giải quyết ôn hòa. Tháng 04 năm 1999, chế độ đã cài bẫy các học viên để họ dẫn họ đi thỉnh nguyện. Việc này đã tạo nên một môi trường để đàn áp Pháp Luân Công.
“Tôi biết rằng có nguy hiểm. Nhưng tôi đã tu luyện Pháp Luân Công 05 năm, và cuộc sống của tôi đã kết nối với Đại Pháp. Tôi xem Đại Pháp quan trọng hơn cả cuộc đời mình. Khi những tình huống khó khăn vây quanh Đại Pháp, tôi không nghĩ gì cả và sẵn sàng đối mặt, ngay cả khi tôi bị tấn công bằng máy bay và pháo binh. Giang Trạch Dân đã giận dữ thề rằng ông ta sẽ tiêu diệt Pháp Luân Công trong ba tháng. Sự tra tấn tàn bạo và mổ cướp nội tạng của các học viên còn sống là bằng chứng cho ác tâm của ông ta. 14 năm sau, Pháp Luân Công vẫn được tập luyện và đã truyền đến khắp mọi giai tầng trên thế giới.”
Chúng tôi cảm thấy áp lực trước cuộc thỉnh nguyện lớn
Bà Trương đã luyện công cùng với một nhóm các học viên vào lúc 05 giờ sáng tại Hoa viên Tiểu khu Bắc Lý ở thành phố Đông Hoa. Sau Cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 04, bà Trương cảm thấy tình hình căng thẳng. Mật vụ đứng gần xa để quan sát các hoạt động của họ.
“Một buổi sáng, chúng tôi đi đến hoa viên và phát hiện phân ở khắp mặt đất và trên các ghế ngồi. Sau đó chúng tôi biết rằng công an ở đồn công an địa phương đã làm việc này. Chế độ cộng sản đã dùng những cách này để phá hoại các hoạt động của chúng tôi. Chúng tôi chỉ đạo bản thân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Bức hại chúng tôi không phải là họ đang chống lại những nguyên lý này sao? Tôi cảm thấy tiếc cho họ. Không khí rất căng thẳng, và chúng tôi cảm thấy một sự việc lớn nào đó sắp xảy ra.”
Tháng 06 năm 1999, bè đảng của Giang Trạch Dân đã thành lập một “đội ngũ lãnh đạo trung ương” có quyền lực trên luật pháp. Nó được giao trách nhiệm giải quyết các vấn đề về Pháp Luân Công. Vào đầu tháng 07 năm 1999, Giang Trạch Dân đã thi hành một chiến dịch tập trung tại cấp chính quyền trung ương để tiêu diệt Pháp Luân Công. Ngày 20 tháng 07 năm 1999, Giang Trạch Dân đã công khai phát động đàn áp Pháp Luân Công.
Một số người nghĩ rằng lý do mà chế độ cộng sản bức hại Pháp Luân Công là vì các học viên thỉnh nguyện tại Trung Nam Hải là làm chính trị. Bà Trương nghĩ rằng lý do này là vô căn cứ. Bà giải thích: “Những người liên quan đến chính trị hầu hết quan tâm đến đạt được quyền lực. Các học viên Pháp Luân Công là một phần của xã hội, và nhiều người trong số họ là các lãnh đạo trong lĩnh vực làm việc của họ. Có quân nhân, công an, chuyên gia và trí thức, quan chức chính phủ, doanh nhân, người lao động, và nông dân. Họ đến từ mọi thành phần trong cuộc sống, và nhiều người được giáo dục tốt và có địa vị xã hội cao. Những người tu luyện xem danh lợi rất nhẹ. Dù họ sống trong thế giới trần tục, tâm trí họ ở trong một cảnh giới khác. Họ không quan tâm đến chính trị dù bất kỳ lý do nào. Kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) thành lập, nó đã tham gia vào chính trị và gây ra cái chết của hàng chục triệu người! Nếu chế độ muốn bức hại bạn hay giết bạn, tất cả những gì phải làm là tạo ra một lời buộc tội vô căn cứ và cho rằng bạn tham gia chính trị. Nó sẽ cướp mọi thứ để bạn cảm thấy chết còn hơn sống.”
Khi các học viên giảng chân tướng cho người dân, nhiều người nghĩ rằng họ đang chống lại Đảng. Ngược lại, Đảng muốn bức hại họ. Bà Trương nói: “ĐCSTQ có thể giam bạn phi pháp, cướp của bạn, tra tấn bạn, hãm hiếp bạn, và giết bạn, nhưng nó không cho phép bạn lên tiếng. Nó không xem những gì nó làm hay cách nó cư xử là hành vi phạm tội. Nhưng, một người sẽ bị kết tội là phạm tội khi phơi bày những hành vi phạm tội của ĐCSTQ. ĐCSTQ cố tình bóp méo sự thật. Không có thực thể nào tà ác hơn ĐCSTQ.”
“Trong các nước dân chủ, không có những tù nhân lương tâm như thế này. Suy nghĩ đơn thuần của người dân không cấu thành tội và mọi người có thể tự do suy nghĩ. Hệ thống luật pháp chỉ trừng phạt những người phạm tội. Chế độ cộng sản không cho người ta suy nghĩ độc lập và nó muốn điều khiển suy nghĩ con người. Nó xem những người hành xử theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn là tội phạm. Khi các học viên Pháp Luân Công chống lại cuộc đàn áp, không phải là họ bảo vệ quyền của mọi người sao?”
Không hối tiếc
Vì không từ bỏ tín ngưỡng, bà Trương đã bị giam bảy lần kể từ tháng 07 năm 1999. Lý Lam Thanh, trưởng Phòng 610, đã kết án bà 18 tháng trong một trại lao động cưỡng bức, và sau đó thêm 10 tháng, trong suốt thời gian này bà đã bị ngược đãi thể chất và tra tấn tinh thần nghiêm trọng.
Để “chuyển hóa” bà Trương, các lính canh đã ép bà đứng và thức trong 42 ngày đêm, và bà bị tẩy não nghiêm trọng. Họ đánh đá bà đến khi bà bị bầm dập khắp người, khiến bà bị liệt giường trong 17 ngày. Bà Trương gần như bị mù, giọng yếu, tóc chuyển màu xám, mặt bà biến dạng do bị tra tấn thời gian lâu. Bà nói: “Họ dùng mọi cách để tra tấn tôi. Mọi việc tôi trải qua đã cho tôi nhìn thấu bản chất tà ác của họ, và tôi càng tin tưởng hơn vào Chân – Thiện – Nhẫn.”
“Trong những năm qua, nhiều người ở Flushing, New York đã hỏi chúng tôi tại sao chúng tôi kiên trì tu luyện khi ở đó có sự bức hại nghiêm trọng như vậy. Họ muốn biết về Pháp Luân Đại Pháp và cuối cùng họ cũng đã bắt đầu tu luyện. Có những người khác ở Flushing gây phiền phức cho chúng tôi vì họ không hiểu chúng tôi. Một ngày nọ những người này muốn tìm hiểu thêm về Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, họ bắt đầu tu luyện và những căn bệnh của họ được chữa lành. Lúc đầu, một vài trong số họ bị ĐCSTQ lừa dối và chống lại chúng tôi. Một phụ nữ từng gây rối và la hét chúng tôi bây giờ nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Sau khi hiểu sự thật, cô ấy cũng muốn tu luyện.”
Kể từ cuộc thỉnh nguyện ôn hòa của các đệ tử Đại Pháp tại Trung Nam Hải 14 năm trước, tinh thần của Cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 04 vẫn tiếp tục. Các học viên Đại Pháp đang nói với người dân sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, làm việc để chấm dứt cuộc bức hại, và thuyết phục người dân thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Họ đã đem đến cơ hội cho người dân hiểu sự thật và tự lựa chọn một tương lai tươi sáng. Bà Trương Diệc Khiết không hối tiếc và cảm thấy rất tự hào khi có thể bước vào con đường tu luyện.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/25/一位前经贸部官员所亲历的“四二五”-272481.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/4/140289.html
Đăng ngày 21-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.